Tịch Linh ở cùng Chân Y vài ngài, Hữu Du xây cho nàng một căn nhà gỗ ngay bên trong rừng nguyên sơ để tiện việc chăm sóc Chân Y và ăn ở của Tịch Linh. Cứ như thế hai tháng trôi qua, các vết bầm tím và nội thương của Chân Y dần dần hồi phục, trả lại hình dạng thiếu nữ trong trẻo của công chúa long tộc trước đây.
Một buổi tối không có trăng, bầu trời tối mịt âm u, len lỏi trong tán dày đặc đen ngòm của nguyên sinh chi lâm tạo thành những âm thanh gào rú đáng sợ. Tịch Linh nhìn trời sắp mưa liền xoay người vào trong nhà đóng cửa, lấy thêm một cái chăn cho Chân Y.
Nửa đêm, sấm sét bên ngoài gầm rú làm nàng mở choàng mắt ra. Bên ngoài tối đen như mực...
“ Khoan đã...”
Tịch Linh nhéo mắt, nhìn sâu vào bên trong bóng tối kia... Nữ tử giật mình dần dần nhìn rõ bóng người lay lắt dưới kia, Tịch Linh mở cửa chạy thẳng ra bên ngoài, trước mắt cô ấy, Lại Chân Y đứng dưới mưa mở lớn 2 mắt nhìn thẳng lên bầu trời.
Nghe thấy âm thanh mà trong mộng của cô ta vọng lên bên cạnh, Lại Chân Y nghiêng đầu nhìn nữ tử dưới mưa, giống như nước đổ thẳng xuống đầu nàng ấy, đối phương đứng dưới trời đất lại quá nhỏ nhắn trong mắt của Chân Y.
Giống như bản năng của Chân Y, cô ấy kéo Tịch Linh lại, cong người che cho nàng khỏi mưa lớn, nhỏ giọng thì thầm: “ Công chúa... người không cần chúng ta cũng không sao... chỉ cần người bình an, chỉ cần người không tự làm mình bị thương, chỉ cần người hạnh phúc...”
Tịch Linh khẽ động đậy, Chân Y lại ôm nàng chặt hơn: “ Công chúa... người sợ lạnh,sợ tối, sợ sấm chớp, sợ một mình... người khi đó cái gì cũng sợ, nhưng để bảo vệ chúng tôi... cái gì người cũng không sợ nữa, là tại chúng tôi quá vô dụng... không bảo vệ được người và điện hạ...”
Chân Y cảm nhận đối phương cũng ôm lấy mình, giọng nói trong mộng của nàng ta lại vọng lên, vẫn luôn luôn dịu dàng như thế: “ Chân Y... nha đầu, sự sợ hãi mất đi bất kì ai trong tất cả các ngươi còn lớn hơn bất kì nỗi sợ nào của ta... Chân nha đầu, mọi chuyện kết thúc, ngươi còn sống là được, chỉ cần ngươi còn sống...”
- ----
Chân Y thắp một ngọn đèn bên cạnh giường của Tịch Linh, trên tay ẩn hiện một ngọn gió ấm, giúp nàng làm khô người. Xong xuôi hết mọi việc, Chân Y kéo chăn lên cho Tịch Linh: “ Người ngủ đi”
Chân Y ngồi ở đó hết sức kiên nhẫn dỗ nàng ngủ. Đợi khi hơi thở của Tịch Linh đều đặn, Chân Y mới nhẹ nhàng cầm cổ tay của nàng lên. Tịch Linh khẽ nhăn mày, Chân Y lại thả ra một chút thuật pháp an thần thư giãn, sau đó tiếp tục bắt mạch cho nàng.
Suốt một đêm như thế, Chân Y cầm cổ tay nàng, ngồi ngẩn người cho đến khi trời hửng sáng. Mặt trời ẩn hiện sắc tím, Chân Y mới tỉnh táo, nhẹ nhàng đem tay nàng đặt trở vào trong chăn,xoay người ra ngoài.
Lại Chân Y có chân thân là ứng long thượng cổ, tất nhiên có thể hiệu triệu yêu thú bằng cách thống trị bằng lực lượng áp bách, sức mạnh của nàng đã mất đi gần hết, nhưng gọi một đám nguyên anh yêu thú thì không có vấn đề gì. Chân Y không gọi tử tâm đại mãng, nó quá to, di chuyển sẽ làm công chúa tỉnh giấc, nàng gọi một con quỷ nhãn thổ tử đến, hỏi nó đủ thứ chuyện về thời đại này.
Gương mặt xinh đẹp của thiếu nữ ứng long không một chút cảm xúc nhìn con thỏ kia múa may quay cuồng, kể đủ thứ chuyện mà nó nghe được ở Vân Di, trời sắp sáng, Chân Y cũng đã hiểu được sơ lược. Nhưng sắp sáng rồi, công chúa cũng sắp tỉnh, nàng không thể ở đây nói chuyện với con thỏ này được.
Chân Y quay vào trong nhà liền nhìn thấy Tịch Linh ngồi trên giường nhìn mình. Chân Y nhanh chóng đi đến đỡ lấy người: “ Công chúa, người tỉnh rồi”
“ Chân Y, ta không còn là thần nữ, thần nữ thực sự đã không còn trên đời nữa,ngươi đừng gọi ta như thế”
“ Vậy ta gọi người là tiểu thư được không?”
Vẫn y như cũ, Chân nha đầu thực sự rất cố chấp với thân phận chủ tớ này. Tịch Linh cũng chỉ lắc đầu hết cách.
Nàng lại nói với Chân Y một số chuyện, tỉ như tam giới đều tìm thần nữ, truy hồn đại ngọc, Chân Y nói với nàng không biết rõ mục đích của bọn họ, nhất định phải tin rằng thần nữ thực sự đã chết, chỉ còn Chân Y và tiểu thư trên đời.
NÓi với nhau xong hết mọi việc, Tịch Linh dẫn Chân Y đi gặp Hữu Du và chưởng môn. Chân Y khẽ cúi người với cậu nhóc còn cao chưa đến vai mình trước mắt, vì đây là người tốt với tiểu thư, nhân phẩm cũng không tệ. Cho đến khi Chân Y đụng mặt Phong Ly đang đưa thuốc cho nàng, cô ấy sững người nhìn Phong Ly: “ Tịch-“
Chân Y nhanh chóng nuốt lại tiếng gọi Tịch Ly đại nhân vào trong cổ họng, bởi vì tiểu thư đã nói đối phương là chuyển thế của Tịch Ly đại nhân, không phải ngài ấy. Ở kiếp này, y vẫn đối tốt với tiểu thư... như thế thật tốt.