Sở Từ không tin vào hai mắt của mình.
Sử ký họ Nữ Oa chính là khởi đầu của nên văn hóa Trung Hoa, vị thần ban phúc cho xã tắc. Người đã dốc hết sức thần luyện những viên đá nhiều màu sắc để lắp lại phần thiếu hụt của bầu trời, lấy bùn đất đắp nên tổ tiên của loài người, được thế hệ sau tôn kính là mẹ của nhân loại.
... Sau đó, người mẹ của nhân loại nghiêm túc nói với cậu rằng, sẽ nặn cho cậu một người bạn trai.
Cả người Sở Từ không được tốt lắm, tâm tình phức tạp không nói thành lời. Câu nói có quá nhiều điểm sai sót nhưng cậu không biết phải sửa từ chỗ nào. Một lúc lâu sau, cậu mới bắt được điểm mấu chốt từ đống suy nghĩ hỗn loạn, yếu ớt nói: [Tại sao lại là bạn trai?]
[Thế nào?] Nữ Oa rất kinh ngạc, [Hay là ngươi còn muốn có bạn gái?]
Sở Từ:....
Không, không thể được sao?
[Nữ Oa nương nương: Cũng không phải là không thể, nhưng chẳng phải trước giờ ngươi thích long dương sao? Bổn tọa không rành nặn thân nữ, nếu ngươi muốn thì ta chiều, ngươi muốn nhân ngư hay là hồ ly? Nếu có yêu cầu khác thì cứ nói, lâu rồi cửa hàng của bổn tọa không có khách, còn nhiều thời gian làm theo yêu cầu của ngươi.]
Sở Từ:...
[Sở Từ: Xin phép được hỏi một câu, Nữ Oa nương nương, cửa hàng của ngài có phải là...]
Chỉ thấy Nữ Oa nương nương bình tĩnh trả lời: [Ồ, hiện tại bổn tọa rất nhàn rỗi, đang mở một cửa hàng bán búp bê bjd trên mạng.]
Sở Từ:!!!!
Cậu lần nữa nổi lên một ý nghĩ.
Thiên đình sớm muộn gì cũng tiêu đời.
Nữ Oa nương nương còn tận lực đề cử: [Thời thượng cổ bổn tọa nặn vô số hình nhân, cũng xem như thuận buồm xuôi gió. Nếu muốn ta có thể nặn một bản thể shota ngươi yêu thích, khuôn mặt to bằng bàn tay, đôi mắt đen nháy.... lúc tức giận sẽ nhào vào lòng ngươi làm nũng, ngươi thấy thế nào?]
Sở Từ đờ đẫn: [Không thế nào.]
[Vậy nặn một tráng hán cao tám thước] Nữ Oa nương nương rất giỏi ăn nói, [Hay nếu ngươi thích kiểu lạnh lùng cấm dục, áo trắng tóc dài, ta cũng có thể nặn một tá cho ngươi. Người đó chỉ cần ăn tiên khí, không cần phải lo phương diện ăn mặc, rất tiện lợi.]
Sở Từ cười gượng.
Nặn một tá làm gì? Để trong nhà trừ tà hay gì?
[Hình nhân bổn tọa nặn được hội tụ từ tinh hoa nhật nguyên, sao có thể chỉ để xua đuổi tà mà?] Nữ Oa nương nương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, chỉ trích nói, [Định phí phạm của trời sao?]
[Sở Từ: Không dùng xua đuổi tà mà, chẳng lẽ xếp đầu giường chia hoa quả?]
Cậu bất giác bổ não ra hình ảnh một nhóm đàn ông áo trắng đứng xúng xính ở đầu giường nhìn mình, nhất thời cảm thấy rùng mình.
[Vậy còn hỏi sao?] Thái Thượng Lão Quân chính chức chen chân vào, [Đương nhiên là để dùng.]
Lời này vừa nhảy ra, Sở Từ không phản ứng kịp, trả lời theo bản năng: [Dùng như thế nào?]
Thái Thượng Lão Quân phản hồi rất nhanh, như thể đang chờ câu này cửa cậu, nóng lòng gửi một biểu tượng cảm xúc đầy khiếm nhã: [He he he he....]
Sở Từ:......
Sở Từ:..............
Sở Từ:...................................
Cậu hít sâu một hơi, lần nữa kiên định với ý niệm. Truyện Hài Hước
Thiên đình sắp xong rồi!
___________________
Đường Nguyên đánh tay lái dọc theo con đường ven biển, cẩn thận đánh giá sắc mặt của Sở Từ qua gương chiếu hậu. Mặc dù hắn ta không biết Sở Từ vướng khúc mắc ở chỗ nào, nhưng vẫn biết một chút về thân thế của Sở, bởi vậy càng đau lòng đứa nhỏ này.
Gọi điện thoại cho cha mình.
Một yêu cầu phù phiếm như vậy, cho dù Sở Từ hao hết tâm sức cũng khó hoàn thành được nguyện vọng.
Hắn ta phân ra ba phần chú ý từng nhất cử nhất động của Sở Từ ở ghế sau, thấy Sở Từ nhướng mày nở nụ cười bất lực, hắn ta không khỏi buông lỏng, cười nói: "Có chuyện gì vui sao?"
Vừa nói ra khỏi miệng, tim Đường Nguyên bất chợt đập thình thịch. Hắn ta tự nghĩ, không lẽ là ông chủ âm hồn bất tán của mình sao?
Nhớ đến mấy hành động làm nũng của ông chủ nhà mình trước mặt Sở Từ, Đường Nguyên không khỏi đưa tay, hoảng sợ vuốt mái tóc mới móc lại mấy ngày nay của mình.
"Chỉ là vài người bạn mà thôi," Sở Từ cất điện thoại vào trong túi, vẻ mặt dịu đi, lười biếng dựa vào lưng ghế, như một con mèo lười chậm chạp liếm lông, "Tròn Tròn, chúng ta nhân cơ hội này tìm cái gì ăn đi."
Đường Nguyên quay đầu, thuận miệng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
Đứa nhỏ ở phía sau nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ một hồi, lập tức giơ cao tay nói: "Kem!"
"... Sở Từ, đang mùa đông."
"Kem!"
"Lẩu thì sao?"
"Kem kem kem!"
Đường Nguyên đau muốn bổ đầu, nhưng bị ánh mắt đầy cầu xin của cậy làm cho run lên, đành phải nhận mệnh lái xe về phía TTTM, trong thời tiết gió rét lái xe mua kem cho tiểu tổ tông. Lúc này Sở Từ vẫn đang mặc đồ diễn, đầu tóc trang điểm chỉnh tề, đành phải ngoan ngoãn ngồi trong xe chờ đồ ăn. Cậu tựa vào cửa kính xe, vô thức nhìn dòng người qua lại.
Học sinh. Thành phần tri thức. Con nhỏ nắm tay cha mẹ.
Bọn họ sắm vai hỉ nộ ái ố, thăng trầm trong màn diễn này.
Chỉ có cậu hoàn toàn là người qua đường.
Cậu nhìn bóng bay chuột Mickey màu đỏ bất ngờ tuột ra khỏi tay cậu bé, treo trên cành cây cao. Cậu bé quay đầu phàn nàn với cha mẹ bên cạnh, sau đó người cha kiễng chân, dễ dàng nắm lấy sợi dây, hoàn hảo đem nó trở về với chủ nhân của nó, cột chặt vào cổ tay cậu bé.
Sở Từ dựa vào cửa xe, nhìn không chớp mắt màn này. Cậu vẫn nhìn cho đến khí quả bóng bay màu đỏ biến mất khỏi tầm mắt mới dời mắt đi, cúi đầu khẽ thở dài.
Như là đang thán cho bản thân nghe.
Đời trước Sở Từ không bước chân vào giới nghệ sĩ, cậu tránh được mũi nhọn của Tần gia, trở thành một nhân viên công chức chỉ làm đủ ăn đủ mặc.
Trừ bỏ phí sinh hoạt hằng ngày, số tiền lương ít ỏi còn sót lại của cậu gần như tiêu hết trên đường---- mỗi khi Mạnh Tầm tìm được tin tức về thân thế của mình, cậu gấp không chờ nổi lập tức lái xe đến đó, mỉm cười cẩn thận nghiệm chứng manh mối.
Ba năm. Mười bốn thành phố. 23 hộ gia đình.
Cậu chứng kiến ba đứa trẻ bị lừa bán trở về với cha mẹ, nhưng cậu thiên sơn vạn thủy lại không tìm được người nhà của mình.
Cho đến lúc chết đi, cậu đang bôn ba từ nơi khác trở về nhà--- lúc đó vẫn là manh mối giả. Đứa con thất lạc của bọn họ không khớp, vết bớt trên người cũng không khớp. Cậu lê tấm thân mệt mỏi phóng xe về với gió lạnh suốt dọc đường, lần đầu tiên trong đầu cậu xuất hiện ý nghĩ muốn bỏ cuộc.
Ngay sau đó, một chiếc xe tải bất ngờ mất lái cán qua xe cậu hai lần. Tất cả sự không cam lòng và tiếc nuối đời trước của Sở Từ chấm dứt ở nơi đó. Những ý niệm không muốn buông bỏ, những hy vọng xa vời không với tới bất chợt trở nên u ám, không bao giờ có thể thắp sáng.
Nhưng sống lại một đời, cậu vẫn cố chấp muốn đạp đổ bức tường phía Nam đó.
"Vì sao cậu lại đột ngột quyết định bước chân vào giới giải trí?" Lúc kí hợp đồng, Trương Sở tò mò hỏi cậu, "Tôi thuyết phục cậu rất lâu nhưng cậu vẫn không thay đổi quyết định, vì cái gì lại đột nhiên nghĩ thông?"
Khi đỏ bản thân đã trả lời thế nào?
Ồ, đúng rồi, khi đó bản thân nghiêm túc nói: "Để nuôi gia đình."
Nhưng trong lòng chỉ có cậu biết, việc nuôi sống gia đình không hề đơn giản có thể giải thích một hai từ, cậu chỉ muốn, cậu chỉ muốn----
Cậu chỉ muốn, chẳng sợ không có cơ hội nào, cậu muốn người nhà có thể nhận ra mình nhờ vào những tác phẩm đó.
Sở Từ đã không còn con đường nào khác để đi, cậu phải từng bước bước đến đỉnh vinh quang, đỉnh vinh quang hoàng kim rực rỡ chói mắt thế nhân cậu không quan tâm, cậu chỉ muốn nhiều thêm một chút hy vọng mà thôi.
Cậu ngồi thẳng lưng, đôi mắt bùng cháy lên một ngọn lửa--- lúc này đây, dù cho bóng tôi cũng không thể nào dập tắt đi ánh sáng của ngọn lửa, chúng bùng cháy chi chít trong đôi mắt, khiến đối mắt cậu sáng lên như sao.
"Chờ lâu không?" Đường Nguyên thở hổn hển chạy tới mở cửa xe, đưa túi to trong tay cho cậu, "Này kem này, đừng ăn nhiều quá. Còn muốn đi đến đâu giải sầu không?"
"Không cần."
Sở Từ ngồi ngay ngắn ở hàng ghế sau, trên tay cầm kem, đột nhiên ngẩng đầu cười với hắn ta.
"Tròn Tròn chúng ta trở về đi."
Sau khi trở về, đạo diễn Vương kinh ngạc phát hiện tình trạng của Sở Từ đã tốt lên rất nhiều---- khi nhìn Lan Thương do Liên Hành thủ vai, sự tôn kinh và ỷ lại từ từ hiện lên trong mắt, không còn xem mình là người ngoài cuộc giống như trước. Ở trạng thái lúc sau, cảnh này trở nên rất dễ quat, độ mượt khiến ông ta khóc ròng, tinh thần càng hăng hái, chăm chỉ quay cảnh tiểu hoa yêu bị bỏ rơi.
Ông ta hút thuốc, đáy lòng cảm thán năng lực của Sở Từ, sắc mặt dễ chịu hơn nhiều: "Trạng thái lúc này khá ổn, lát nữa sẽ quay thêm vài cảnh cận mặt, ngày mai cố gắng duy trì tâm trạng."
Lúc này Sở Từ vẫn chưa thoát ra được vai diễn, trong mắt chan chứa cảm xúc, những cảm xúc đó gần như tràn ra khỏi đôi mắt. Cậu ngơ ngác nhìn về phía đạo diễn nói chuyện với mình, kinh ngạc giống như không biết mình đang đứng ở nơi nào.
Rõ ràng đang đứng nơi nó, nhưng khí đạo diễn Vương nhìn cậu, trong lòng không khỏi chấn động---- Sở Từ đứng trong mây mù tựa vào lan can bạch ngọc, thân thể lắc lư như thể giây tiếp theo sẽ tan biến.
"Tiểu Từ?" Đường Nguyên giạt mình, vô thức tiến lên phái trước.
Hắn ta gọi hai ba lần liên tiếp, Sở Từ mới ậm ừ, từ từ bước xuống bậc thang.
Đường Nguyên vội vàng tiến lên, vươn tay kéo cậu, nhỏ giọng hỏi: "Bị sao vậy?"
"Không có gì," Sở Từ bất đắc dĩ liếc mắt, thì thào nói, "Chỉ là... cảm động lây mà thôi."