Vì vậy cậu phải tìm một khách sạn an bài cho Tần Lục trước. Khi đứa nhỏ biết mình không thể về với cậu, đôi mắt sáng long lanh như đá Hắc Diệu lập tức ảm đạm, cúi đầu không nói gì.
"Ngoan", Sở Từ kiễng chân vỗ đầu hắn, nhẹ giọng an ủi, "Anh thuê nhà với người khác, không tiện đưa em về được. Em tạm ở nơi nào đó một đêm thôi, được không?"
Tần Lục mím môi, một lúc sau mới chịu gật đầu: "Em nghe theo anh."
Ánh mắt Sở Từ dịu dần, dường như thấy được đứa bé luôn thừa dịp bảo mẫu không chú ý vươn tay vỗ vai an ủi cậu khi còn bé.
Thấy cậu mềm lòng, Tần Lục liếm môi, lập tức được nước làm tới: "Anh... Hay là anh ở lại với em được không?"
Sở Từ vỗ một cái lên trán hắn: "Bạn Tần Lục, em mười chín rồi đó!"
"Ừm," Tần Lục tự tin trả lời, ngón tay lặng lẽ nắm góc áo của cậu, đầu ngón tay miết qua miết lại, "Anh, em sợ bóng tối."
Bộ dạng này của hắn vừa đáng thương vừa đáng yêu. Sở Từ nhìn hắn, trong lòng vừa thích thú vừa bật lực, không đành lòng để hắn lại một mình, đành phải gật đầu: "Vậy anh sẽ ở lại."
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ.
Đèn trong phòng đã tắt, Sở Từ chui vào chăn, không quên dặn dò: "Buổi tối cẩn thận chút, đừng đè lên chăn."
Tần Lục đối mặt với cậu, bởi vì phòng đơn nên khoảng cách hai người hiện giờ chỉ có mấy mét, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được hơi thở mềm mại và hơi nóng của đứa trẻ phả trên cổ mình, mang theo mùi hương cây cỏ lạ lẫm dễ ngửi. Tần Lục mệt mỏi gục đầu vào vai cậu, cọ cọ hai cái giống như con chó nhỏ, sau đó mở miệng nói: "Anh ơi."
"Hử?"
Tần Lục nhắm mắt, tiếp tục gọi: "Anh ơi."
Sở Từ không chút do dự đáp lại, vươn tay sờ sờ cái đầu đầy lông xù của hắn, nhỏ giọng dỗ dành: "Ngủ đi, đừng nghĩ mấy chuyện khác."
Căn phòng lại trở nên im lặng. Sở Từ vừa luyện thanh vừa học vũ đạo nên đã sớm mệt không chịu được, gần như vừa nhắm mắt đã nặng nề ngủ ngay. Cậu gối đầu lên gối ngủ rất yên ổn, hoàn toàn không phát hiện người bên cạnh không có một chút dấu vết buồn ngủ, ánh mắt chăm chú nhìn cậu trong bóng tối.
Đôi mắt của Tần Lục tràn đầy thứ cảm xúc người khác không thể hiểu được. Hắn nghiêng người, nhẹ nhạt gạt những sợi tóc lòa xòa trên môi Sở Từ sang một bên, ngón tay lướt qua gò má của người bên cạnh, cảm xúc trong mắt bất giác hóa thành dòng sông, chảy lượn uốn khúc.
"Sở Từ..."
Giấc ngủ này vô cùng ngọt ngào, ngày hôm sau Sở Từ bị đồng hồ đánh thức, người bên cạnh đã sớm không còn bóng dáng. Cậu uể oải ngáp dài, theo bản năng vươn tay mò mẫm dưới gối một hồi lâu nhưng không thấy gì.
Đứa nhỏ biến đi đâu rồi?
Trong lòng Sở Từ có chút nghi hoặc, trong nháy mắt tỉnh táo lại, ngồi bật dậy.
Chẳng lẽ bị kẻ xấu bắt cóc rồi sao?
Sở Từ lo lắng, đứng dậy mặc quần áo vào, lúc này mới phát hiện bữa sáng đã bày sẵn trên bàn, cháo thịt nạc trứng muối được bảo quản đơn giản, bánh bao, bánh mận tươi, tất cả đều là những thứ cậu thích ăn.
Dưới bữa sáng có một tờ giấy nhắn, nét chữ ngang dọc ngay ngắn, rõ ràng là được nắn nót rất nhiều năm: Anh, em sợ hôm nay anh có việc nên đặt đặt báo thức lúc 8 giờ. Anh nhớ ăn sáng đó, em về trước đây. Web đọc 𝙣ha𝙣h tại ﹛ 𝘛𝑟ù𝗺𝘛𝑟𝒖y ệ𝙣﹒v𝙣 ﹜
Phía dưới còn một dòng chữ viết tay, bên cạnh là một hình trái tim tròn trịa: Em trai anh yêu nhất.
Sở Từ dở khóc dở cười, nhưng không thể không thừa nhận trong lòng bất giác mềm đi. Cậu gấp tờ giấy nhét vào trong ví, đơn giản ăn xong bữa sáng rồi lập tức trở về nhà, xem đám thần tiên còn chờ ăn.
Ai ngờ vừa mới vào cửa, Sở Từ như bị sét đánh:...
Làn váy đủ màu đang nhộn nhạo, chúng thần tiên tụ tập lại một chỗ, không biết đang trêu chọc thứ gì. Biển mây trắng nay có thêm nhiều lũy tre, chỉ chừa lại một lối mòn nhỏ uốn lượn phía trước, thoạt nhìn có hơi "lối đi quanh co dẫn đến chốn vắng vẻ".
Khóe miệng Sở Từ giật giật, cẩn thận bước lên: "Đây là cái gì?"
Hôm nay Bách Hoa tiên tử lại mặc một bộ váy trắng thêu hoa dâm bụt, hành động chậm rãi chạm lòng người. Thấy cậu tới, mắt phượng chớp mắt, nở nụ cười ấm áp: "Tiểu Từ, cậu trở lại rồi. Hỏa Nhãn Kim Tinh thú đem về một thứ thú vị lắm."
Sở Từ nhìn một cái, lập tức cảm thấy thái dương đau nhói. Cậu trừng mắt, sau đó chỉ vào vật nhỏ đang cuộn tròn thành quả bóng nhỏ nói: "Cái này... cái này..."
"Cái gì?" Tất cả thần tiên đều vô tội nhìn cậu.
Sở Từ đứng trên một phiến đá trắng, giơ cánh tay chính nghĩa nói: "Các vị, bắt cóc bảo vật quốc gia là phạm pháp đó!"
- -- Không, cái thứ bị bọn họ trêu chọc chính là một cục màu đen trắng, bộ lông mềm mại bồng bềnh, quầng thâm cực lớn dưới mắt.
Hỏa Nhãn Kim Tinh thú chậm rãi ngẩng đầu lên, giọng nói non nớt: "Là ngươi nói cho ta biết bọn nó quá thảm."
Sở Từ:...
Hình như có chuyện đó.
Hỏa Nhãn Kim Tinh thú: "Ta rất thích bọn nó, không muốn bọn nó mất đi tôn nghiêm của thú."
Sở Từ:...
Không biết phản bác sao luôn.
Hỏa Nhãn Kim Tinh thú chớp mắt, đưa ra kết luận: "Cho nên, ta mang nó về nhà. Có gì không đúng sao?"
Từ từ, hình như không có gì không đúng...
Sở Tự bị hỏi đến nghẹn họng, đứng trên phiến đá trắng há mỏ, cảm thấy suy nghĩ của mình có chút lộn xộn.
Cậu vò tóc suy nghĩ một hồi cũng không ra kết quả gì, đành gật đầu trước: "Đã vậy mày cứ giữ đi."
Dù sao họ cũng là thần tiên, không bị trói buộc bởi pháp luật của con người đâu nhỉ?
- ---
Sau khi Đường Nguyên tiếp quản công việc của Sở Từ, hắn ta càng quan tâm nhiều đến việc ăn mặc, nhà ở và phương tiện đi lại. Công ty cử hai trợ lý khác đi theo Sở Từ, ngày nào cũng gọi Sở Từ lên lớp.
Bởi vì thời gian ở công ty nhiều hơn ở nhà, Sở Từ phải mua rất nhiều thức ăn, làm rất nhiều thực phẩm trữ lạnh lâu ngày cất vào tủ lạnh, tạm thời cung cấp một chút thức ăn cho chúng thần tiên. Cũng may tiền công ty mỗi tháng và tiền trợ cấp của cậu có thể tạm thời hỗ trợ cuộc sống.
Mấy ngày sau, Bách Hoa tiên tử mỗi ngày ăn hoa uống sương khói lâu dần cảm thấy buồn chán. Hơn nữa đồng bọn của nàng, Hằng Nga mỗi ngày đều chìm đắm trong việc viết thoại bản, Quan Thế Âm vội vàng điều trị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, Hỏa Nhãn Kim Tinh thú bận rộn lăn lộn với cuồn cuộn, thậm chí Thái Thượng Lão Quân đã quay lại nghề xem tướng số. Chỉ có một mình nàng không có gì phải làm, ngồi mốc meo trong nhà.
Hôm đó đang xem TV, nàng đột nhiên có ý tưởng: "Tiểu Từ, ngươi nói xem, nếu ta cũng đi diễn như thế thì sao?"
Sở Từ từ trong sách ngẩng đầu nhìn Bách Hoa tiên tử.
Nàng hoàn toàn khác biệt với vẻ đẹp của Hằng Nga, đôi mắt Bách Hoa tiên tử là mắt phương trong veo, mày liễu như sương mai, khí chất thanh cao thoát tục không nhiễm bụi trần. Nhìn một cái là biết là một nàng tiên lớn lên nhờ uống sương và ăn cánh hoa.
Khí chất của nàng nổi tiếng khắp tiên giới, ở thế giới loài người càng thể hiện rõ ràng hơn. Sở Từ nhìn nhìn, sau đó nở nụ cười nói: "Nếu tiên tử đi diễn, nhất định sẽ rất nổi tiếng."
Bách Hoa tiên tử hài lòng gật đầu, ngày hôm sau liền cầm chứng minh giả tên là "Bạch Họa", chân không chạm đất đi đến một công ty quản lý. Khí chất của nàng không người thường nào có thể sánh nổi, nhìn thấy một chiếc bánh ngon từ trên trời rơi xuống, công ty vui mừng khôn xiết, vội vàng ký hợp đồng với nàng.
Kể từ đó, chúng thần tiên xem như đã tạm tìm được mái ấm.
Sở Từ vừa bước ra khỏi phòng tập nhảy, chưa kịp thay áo phông ướt đẫm mồ hôi thì Đường Nguyên đã đứng ngoài cửa đợi cậu, khuôn mặt không kiềm chế được sự hưng phấn, vỗ vai cậu: "Tiểu Từ à, anh vừa mới kiếm được một cơ hội tốt lắm, không chừng em sắp được ra mắt rồi!"
Sở Từ lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi trên trán, khăn tay lập tức thấm những mảng nước loang lổ, trán ướt đẫm mồ hôi được làm ẩm. Cậu hơi hé miệng, không hiểu sao lại có hương vị kiều diễm, hồn xiêu phách lạc--- ngay cả Đường Nguyên đã quen nhìn bộ dạng này của cậu trái tim cũng đập loạn mấy cái, ho khan mất cái quay đầu đi.
Ông trời chứng giám, hắn ta là một thẳng nam 18k! Không cong chút nào hết!
"Cơ hội gì ạ?"
Sở Từ hoàn toàn không phát hiện ra, tò mò quay đầu nhìn hắn ta.
Lúc này Đường Nguyên mới thoát được vẻ đẹp của chàng trai trước mắt, nhất thời còn hơi choáng váng trước vẻ chói mắt của cậu, hơi mất tự nhiên bỏ tay ra khỏi vai cậu: "Nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta vào văn phòng rồi nói."