Chó là loài động vật trung thực, cậu biết rõ Mỹ Mỹ sẽ không cố tình nói dối mình. Nếu Mỹ Mỹ nói thật, vậy chẳng nhẽ người nói dối là Dịch Nhiên?
Cũng không thể nói anh đang nói dối, dẫu sao đúng là trà sữa đã bị vứt đi.
Chỉ là Mục Đồng thực sự không hiểu được, tại sao anh phải uống một ngụm trước khi vứt? Chẳng phải Dịch Nhiên không thích đồ ngọt ư?
Thấy Mục Đồng đứng tại chỗ, trên mặt hiện vẻ rối bời, Dịch Nhiên tưởng vì trà sữa bị vứt đi nên Mục Đồng bất ngờ, anh nói: "Tôi không biết em vẫn cần ly trà sữa kia, thôi thì bây giờ tôi mua cho em ly mới nhé?"
Mục Đồng xua tay liên tục: "Không cần đâu, vứt rồi thì thôi, không sao hết."
Cất sự hoang mang vô cớ vào lòng, cậu vội vàng tạm biệt Dịch Nhiên, một lần nữa cưỡi con xe điện Tiểu Miên Dương của mình rời đi.
Trên đường về, Mục Đồng suy ngẫm cả một đường nhưng vẫn không thể đoán được dụng ý của Dịch Nhiên. Cuối cùng, cậu chỉ có thể giải thích với bản thân rằng, có lẽ đối phương chỉ đơn thuần nổi hứng, muốn thử một ngụm mà thôi.
"Về rồi à? Đồ ăn nấu xong hết rồi, đợi con về ăn cơm thôi đấy." Mục Hy Tình nghe thấy tiến chìa khoá mở cửa, cởi tạp dề ra khỏi bếp.
"Đã đưa đồ cho Dịch Nhiên chưa?" Mẹ hỏi.
"Dạ rồi." Mục Đồng gật đầu, đưa bánh trung thu trong tay cho Mục Hy Tình xem: "Sau đó anh ấy còn cho một hộp bánh trung thu nữa."
Mục Hy Tình lấy bánh trung thu trong túi ra, cười nói: "Là bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng con thích ăn nhất này, thật có lòng."
Mục Đồng thật sự rất thích ăn đồ ngọt, vừa nhận được bánh trung thu, cậu đã không nhịn được ăn hết nửa cái. Thực ra cậu có thể ăn một hơi hết cả cái bánh trung thu nhân hạt sen hai trứng, nhưng Mục Hy Tình không cho, bà nói sợ lát nữa cậu không ăn cơm nổi.
Hôm sau là ngày 15 tháng 8, dựa theo thói quen năm trước, hai mẹ con Mục Đồng và Mục Hy Tình sẽ cùng đón ngày này, căn bản năm nay cũng không ngoại lệ.
Nhưng có một số chuyện xảy ra rất đúng lúc. Một ngày trước Trung thu, dì cả của Mục Đồng đột nhiên phát bệnh lúc nửa đêm, đưa vào nhập viện.
Dì cả của cậu ly hôn đã nhiều năm, không có con cái, chỉ sống một thân một mình ở ngoại thành, đổ bệnh cũng chỉ có thể một mình gánh vác. Mục Hy Tình không yên tâm về chị gái nên quyết định qua đó xem thử có cần giúp gì không.
"Không thì con đi chung với mẹ nha." Mục Đồng đứng ngay cửa phòng nhìn mẹ đang sắp xếp hành lý, nói với bà.
"Ngày mai con còn phải đi bệnh viện tái khám mà, một mình mẹ đi là được. Trong tủ lạnh có ít nguyên liệu đã chế biến sẵn, nếu con không muốn tự nấu cơm thì tới lúc đó con cũng có thể gọi đồ ăn ngoài. Lúc ra ngoài hay đi ngủ nhớ phải đóng hết cửa sổ cửa chính trong nhà." Mục Hy Tình liên tục dặn dò.
Mục Đồng gật đầu, dù cơ thể vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, nhưng cậu vẫn có đủ năng lực căn bản tự lo cho cuộc sống.
"Vậy ngày mai con phải đón Trung thu một mình rồi."
"Ừ." Mục Hy Tình nói với cậu: "Hồi nãy lúc trò chuyện với dì Quý mẹ có nói chuyện này, dì Quý bảo tối mai con qua nhà họ ăn cơm chung. Thế cũng được, tới đó có Quý Nhuệ và Dịch Nhiên, có người đón lễ cùng con cũng vui vẻ hơn đôi chút."
Nhìn dáng vẻ nói chuyện của mẹ, có lẽ bà đã đồng ý chuyện này thay Mục Đồng rồi.
Vào ngày Trung thu, Mục Đồng mang quà mà Mục Hy Tình đã chuẩn bị trước qua thăm nhà Quý Huyên.
Thời còn đi học, cậu thường qua đó tìm Quý Nhuệ chơi, căn nhà này vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong trí nhớ, không thay đổi gì.
Chân trước Mục Đồng vừa bước qua ngưỡng cửa, một tràng tiếng chó sủa "gâu gâu" truyền đến ngay tức thì. Truyện Võng Du
Chất giọng này chẳng thể quen thuộc hơn, vừa nghe đã biết là bạn học Trương Mỹ Kỳ.
"Mộc Dũng!" Nhóc chó vẫn đầy nhiệt tình như trước, ba chân bốn cẳng chạy qua đón cậu.
"Hình như Đa Đa rất thích con." Quý Huyên cười dẫn Mục Đồng vào phòng khách: "Con ngồi đây trước đã nhé, đợi A Nhiên bày đồ dùng ăn uống ra là ăn cơm được rồi."
Mục Đồng nhìn về phía phòng ăn, bây giờ Dịch Nhiên đang đứng trước bàn ăn bày chén đũa, đối phương nghe tiếng nói chuyện của Mục Đồng và Quý Huyên nên khẽ nâng mi lên.
"Anh——" Vừa đến nhà Quý Nhuệ, Mục Đồng gần như định thốt ra cách gọi "anh ơi" như phản xạ có điều kiện, cũng may cậu kịp thời dừng lại.
"Anh Nhiên." Cậu sửa lại cách gọi.
Dịch Nhiên khẽ gật đầu, chỉ chỗ ngồi trước mặt: "Em qua ngồi bên này đi."
Hồi trước qua tìm Quý Nhuệ chơi là một việc, nhưng cùng ăn cơm với gia đình họ lại là trải nghiệm chưa từng có, nên Mục Đồng thấy hơi gò bó.
Trên bàn ăn có rất nhiều món, cậu gắp mấy món cách mình khá gần, chầm chậm nhai từng miếng nhỏ.
"Đồng Đồng đừng khách sáo, ăn nhiều thêm đi con." Quý Huyên thân thiết gắp đồ ăn cho cậu: "Nếm thử tay nghề của dì Quý xem."
Quý Nhuệ ngồi bên cạnh chẳng hề khách sáo vạch trần: "Mẹ, chỉ có món trứng chưng do mẹ làm thôi, mấy món khác đều là công lao của ba mà."
Quý Huyên cho cậu chàng một cái liếc mắt: "Con im miệng ăn cơm cho mẹ."
Quý Nhuệ mặt mày rạng rỡ và mấy miếng cơm, rồi lại không nhịn được khẽ nói với Mục Đồng: "Thực ra mẹ tớ không biết nấu nướng, nhưng cứ không chịu mời dì giúp việc về nấu cơm, bình thường đều là ba tớ xuống bếp."
"Chắc là chú bận lắm nhỉ." Mục Đồng nhớ Dịch Sùng Anh kinh doanh, thương nhân hẳn phải làm ăn xã giao nhiều mới đúng.
Quý Nhuệ nói: "Hồi trước lúc ba tớ không rảnh, anh tớ cũng sẽ giúp nấu cơm, anh ấy nấu cũng tạm."
Thật sự không nhìn ra được đấy, bình thường Mục Đồng nghe người ta bàn luận vẻ ngoài của Dịch Nhiên nhiều nhất, mà hiểu biết của cậu về Dịch Nhiên cũng tương đối có hạn.
Cậu lén lút quan sát Dịch Nhiên, tướng ăn của Dịch Nhiên rất đẹp, khác hoàn toàn Quý Nhuệ nhồi nhét đầy miệng, thường làm vương vãi cơm ra bàn, vậy nên Quý Nhuệ bị Quý Huyên răn dạy không ít.
"Ở nhà mình mà gò bó thế làm gì." Quý Nhuệ nói xong thì cố tình liếc Dịch Nhiên một cái: "Con chẳng thèm làm màu giống một vài người nào đó đâu."
"Sao ăn cơm đàng hoàng lại bị con nói thành làm màu? Từ nhỏ đến lớn tướng ăn của anh con đều đẹp hơn con." Dịch Sùng Anh giả vờ giơ tay đánh một cái lên gáy cậu chàng, Quý Nhuệ vội vàng rụt cổ né.
Tay nghề nấu nướng của Dịch Sùng Anh rất tốt, Mục Đồng thích ăn món sườn xào chua ngọt ông nấu, nhưng gắp hoài một món thì cậu ngại. Để che giấu ý đồ của mình, cậu chỉ đành thỉnh thoảng đổi món khác, nhưng đổi tới đổi lui, cuối cùng đôi đũa vẫn không tự chủ được mà quay lại món sườn xào chua ngọt nọ.
Bỗng nhiên có một cách tay chìa ra giữa bàn ăn, nhấc dĩa sườn xào chua ngọt lên, đổi chỗ với một món khác.
Trong nháy mắt, sườn xào chua ngọt đã được đặt trước mặt cậu.
"Thích thì ăn nhiều một chút." Dịch Nhiên dửng dưng nói.
"Em..." Mục Đồng cầm đũa, hơi xấu hổ, biểu hiện của cậu lúc nãy rõ ràng đến vậy à? Hình như cậu chỉ gắp có mấy lần thôi mà...
"Hoá ra cậu thích ăn sườn xào chua ngọt à?" Quý Nhuệ hỏi.
Mục Đồng gật đầu: "Hồi trước đến nhà ăn ăn cơm tớ thường gọi món này."
Quý Nhuệ nghiêng đầu, cười haha: "Ồ, hoá ra là vậy."
Ít nhiều gì họ cũng từng là bạn bè thân thiết nhất, vậy mà cả chuyện này Quý Nhuệ cũng không nhớ. Mục Đồng buồn lòng liếc nhìn cậu chàng một cái, nhưng kệ đi, yêu thầm gì đó đã trở thành quá khứ rồi.
Quý Nhuệ lại hỏi Dịch Nhiên: "Anh, nói chứ sao anh biết Đồng Đồng thích ăn sườn xào chua ngọt vậy?"
"Quan sát kỹ một chút thì mày cũng sẽ biết." Dịch Nhiên quẳng một câu hàm ý sâu xa cho cậu chàng tự suy ngẫm.
Tiết trời Trung thu năm nay không đẹp lắm, mưa dầm liên tiếp mấy ngày, trăng sáng trên trời bị mây đen che phủ, chỉ có thể đổi hoạt động ngắm trăng sau bữa ăn thành hoạt động trong nhà, tuỳ ý xem tivi, ăn ít bánh trung thu và trái cây.
Quý Nhuệ ở trong phòng khách đến phát chán, định rời đi: "Đồng Đồng, muốn lên phòng tớ chơi game không?"
Mục Đồng chưa kịp trả lời, Dịch Nhiên đã giành nói trước: "Chẳng phải tối mày có hẹn với Tống Trăn à?"
"Đâu có nhanh thế, bây giờ cậu ấy còn đang ăn cơm với người nhà."
Mục Đồng vốn định lên phòng Quý Nhuệ xem thử, nhưng sau khi nghe câu hỏi của Dịch Nhiên, suy nghĩ trong lòng cậu lập tức tan biến: "Không còn sớm nữa, gần đến giờ tớ phải về rồi."
Quý Nhuệ không đủ nhạy bén, căn bản không nghe hiểu hàm ý trong lời cậu. Cậu chàng nghiêng đầu ngẩn ngơ: "Bây giờ mới chưa đến 8 giờ rưỡi, tớ thấy còn sớm lắm mà."
Dịch Nhiên liếc cậu chàng một cái, chộp lấy chìa khoá trên bàn, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói với Mục Đồng: "Anh đưa em về."