• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nụ hôn ập đến bất ngờ làm Mục Đồng không kịp trở tay, trong thoáng chốc chân cậu loạng choạng, tứ chi cứng đờ, đứng đực tại chỗ như bị hoá đá.

Pháo hoa trên bầu trời vẫn tiếp tục nổ vang, nhưng vào giờ khắc này, thứ duy nhất mà cậu có thể nghe thấy là trái tim đang không ngừng đập thình thịch trong lồng ngực.

Cậu chẳng có chút kinh nghiệm nào ở phương diện này, hôn hít gì đó cũng chỉ từng thấy trong phim là cùng.

Vì hoảng loạn, cậu nhắm tịt mắt, thít chặt cả mũi và ngậm cả miệng.

Nụ hôn của Dịch Nhiên chứa đôi phần thô bạo, tựa như dã thú kìm nén đã lâu, cuối cùng không nhịn được nữa bắt đầu cắn xé.

Nhưng anh cũng nhanh chóng nhận ra hình như động tác của mình hơi thô lỗ, anh thả chậm lại, sự ngang ngược chiếm lấy khi bắt đầu dần trở thành những cái chạm nhẹ dịu dàng.

Vì quá căng thẳng, cơ thể cứng đờ của Mục Đồng như bị chạm phải công tắc nào đó, sức lực cả người đều bị rút sạch.

Cậu bắt đầu cảm thấy hai chân từ từ nhũn ra, cơ thể đang run rẩy, để giữ vững trọng tâm, cậu vô thức duỗi tay, nắm chặt áo Dịch Nhiên.

Song người đàn ông trước mặt chỉ xem một loạt động tác của cậu như lời hồi đáp nụ hôn của anh, sau đó sức lực đòi hỏi càng mạnh hơn.

Mục Đồng cảm nhận được một thứ gì đó ẩm ướt, mềm mại đang tiến vào từ kẽ hở trên môi, càn quét khắp khoang miệng của cậu.

Nụ hôn đầu tiên mà đã kích thích thế này, cậu đã gặp bao giờ đâu, nên đầu óc cũng nóng đến nỗi sắp bốc khói.

Nhưng cậu chẳng làm gì được hết, chỉ có thể mặc đối phương dắt mình đi.

Cuối cùng, không khí trong phổi cũng cạn sạch, cậu thực sự cảm thấy không chịu nổi nữa nên đẩy nhẹ người đàn ông trước mặt, hít vào một hơi thật sâu.

Dịch Nhiên nhìn biểu cảm của cậu, có lẽ cũng đoán được, anh không nhịn được mà ghẹo rằng: "Em không biết hít thở bằng mũi à?"

"Em chưa thử bao giờ." Mục Đồng thấy hơi ấm ức.

Cậu hỏi Dịch Nhiên: "Anh... trước đây anh từng thử rồi à?" Cảm giác hôn người khác.

"Chưa."

"Vậy tại sao anh hôn giỏi thế..."

"Anh đã phác hoạ trong não bộ cả trăm ngàn lần rồi, với cùng một người." Lúc đưa ra đáp án này, ánh mắt của Dịch Nhiên luôn dừng trên người cậu.

Mục Đồng rũ mắt, khẽ liếm phần nước bọt còn sót lại trên miệng, liếm xong mới nhớ ra thứ này là do người đàn ông trước mặt để lại trên môi mình lúc nãy.

Thoắt cái gò má của cậu vừa đỏ vừa nóng, vì sợ đối phương phát hiện, cậu cố ý nghiêng đầu qua một bên.

Dịch Nhiên nhìn tình hình hiện tại cũng đoán được sự ngại ngùng của cậu, bây giờ anh đã "ăn đậu hủ" thành công, biết đủ biết dừng, không ghẹo cậu nữa.

Tâm trạng của Mục Đồng bị nụ hôn vừa rồi quấy nhiễu, chẳng thể chuyên tâm thưởng thức pháo hoa được nữa, cậu lặng lẽ thở dài trong lòng, thầm thấy nuối tiếc một phen.

Bỗng nhiên, túi áo khẽ dao động, Mục Đông vô thức duỗi tay vào lần mò, rút từ trong ra một chiếc móc chìa khóa khắc gỗ hình cậu bé.

Cậu bé cưỡi con xe điện Tiểu Miên Dương, đầu đội mũ bảo hiểm tai chó, vừa nhìn là biết được chế tác dựa theo bản thân cậu.

Miếng gỗ được khắc theo kiểu dễ thương, hai má cậu bé tròn tròn, tay chân vừa ngắn vừa béo, siêu đáng yêu.

Mục Đồng đặt móc khoá trong lòng bàn tay, nâng cậu bé kia ngắm nghía tỉ mẩn một lúc lâu.

Trong phút chốc cậu quên cả sự căng thẳng ban nãy, giấu đôi phần vui thích trong mắt, ngoảnh đầu nhìn Dịch Nhiên, như đang hỏi anh món đồ này được làm ở đâu.

Dịch Nhiên hiểu được sự thắc mắc trên gương mặt cậu, anh bảo: "Hôm đó anh đi loanh quanh trên con đường ở Quý Dương với Lão Mã thì thấy một sạp bán đồ thủ công, trong đầu anh chợt nghĩ đến dáng vẻ của người nào đó cưỡi con xe Tiểu Miên Dương chạy chậm rì."

"Cảm ơn anh."

"Em còn quên chưa nói một câu đúng không?"

Mục Đồng không hiểu.

Dịch Nhiên gợi ý cho cậu: "Cảm ơn ai?"

Mục Đồng biết đối phương đang cố ý dụ mình gọi anh ơi, cậu dẩu môi: "Giờ em không gọi đâu."

Dịch Nhiên nhìn thẳng vào cậu: "Để dành sau này rồi gọi cũng được."

Nếu được, anh mong lần sau cậu có thể gọi mình là anh ơi ở một chỗ khác.

Suy nghĩ này hơi hư, nhưng có vấn đề gì khi có dục vọng với người mình thích à? Rất bình thường.

Khi Mục Đồng đến CR lần nữa đã là sau kỳ nghỉ Tết Dương lịch, lần này cậu đến theo lời uỷ thác của mẹ, tặng ít bánh ngọt tự làm cho Dịch Nhiên và những người khác trong tiệm, cảm ơn mọi người thường ngày đã quan tâm cậu.

Sau khi kỳ nghỉ kết thúc, nhân viên văn phòng và học sinh lại bắt đầu bận rộn, người đến chơi kịch bàn vào ban ngày cũng không nhiều.

Ngoài Mỹ Mỹ thường trú tại cửa tiệm, hôm nay nhóc Béo và Ba Tử cũng đến, ngoài ra còn có mấy chú chó thường xuyên đến.

Trong tiệm có không ít nhân viên nuôi chó, lâu lâu có những ngày thảnh thơi như thế này, nhân viên sẽ mang chó nhà mình đến, cho chúng nó có bạn chơi cùng.

Mục Đồng vừa bước qua cửa tiệm, đám chó cưng đã vây quanh cậu.

Đứa kêu gào đầu tiên là nhóc Béo: "Mộc Dũng ơi, tụi em nghe nói cả rồi!"

"Nghe nói gì cơ?" Mục Đồng hoàn toàn mù mờ trước tình hình hiện tại.

Ba Tử nói: "Cuối cùng anh và ba của Trương Mỹ Kỳ cũng nhìn thấy trăng sáng sau khi mây tan!"

Một chú Corgi tên Mao Đài sợ Mục Đồng không hiểu nổi mấy câu văn vẻ như này nên nói thẳng toẹt: "Tụi em biết anh và ba của Trương Mỹ Kỳ thơm thơm rồi ôm ôm vào buổi tối hôm đó cả rồi!"

"!!!"

Đứa phanh phui tin này, khỏi cần nghĩ cũng biết là Trương Mỹ Kỳ.

Kể từ khi hiểu được tiếng nói của các bé thú, Mục Đồng thường hay vô tình hoặc cố ý biết được đủ loại bí mật của người xung quanh, với tư cách là đương sự, cậu hoàn toàn không ngờ sẽ có một ngày mình lại trở thành tiêu điểm cho đám thú nhỏ hóng hớt.

Hình như nhóc chăn cừu phanh phui tin tức không có ở đây, Mục Đồng hỏi những chú chó khác nhóc chăn cừu đi đâu: "Mỹ Mỹ đâu rồi?"

Cậu vừa dứt lời, Mỹ Mỹ đã chạy từ trên lầu xuống.

"Mộc Dũng ơi, anh lại qua chơi với em hả!"

Hình như nhóc chăn cừu không hề hay biết chuyện sắp xảy ra.

Mục Đồng dẫn nhóc chó qua một bên, hỏi nó: "Mỹ Mỹ, em nói chuyện của anh và A Nhiên cho bạn bè xung quanh em biết hả?"

Mỹ Mỹ nghiêm túc suy nghĩ một lúc: "Em vẫn chưa nói với Mễ Mễ, bình thường chủ của cậu ấy ít khi dẫn cậu đến tiệm lắm."

Mục Đồng đỡ trán...

"Ờ thì, sau này em đừng nói những chuyện thế này cho chó mèo xung quanh biết được không?"

"Mộc Dũng ơi anh không vui à?"

"Cũng không hẳn..."

Cậu cũng chưa đến mức đi giận một chú chó, Mục Đồng nói: "Chủ yếu là bởi những chuyện thế này khá riêng tư, vả lại bình thường anh còn nghe được tiếng tụi em nói chuyện nữa, anh thấy hơi tế nhị."

"Mộc Dũng ơi, em xin lỗi, em không cố ý." Nhóc chăn cừu cúi đầu, nghiêm túc xin lỗi cậu: "Hôm đó em chơi thua nhóm Ba Tử, sau đó họ cứ bắt em phải nói một tin nóng sốt dẻo, nhưng tin sốt dẻo mà em biết thì em đã chia sẻ cho họ hết rồi, nhất thời em nghĩ không ra, nên em nói chuyện của anh và A Nhiên cho họ biết."

Rõ ràng nhóc chăn cừu mới là kẻ đầu têu, kết quả nghe nhóc chăn cừu xin lỗi mình, Mục Đồng thấy như bị dao đâm vậy, cảm giác tội lỗi tràn trề.

Đối phương chỉ là một chú chó, cậu yêu cầu gì ở một chú chó được đây.

Nghĩ vậy, trong tâm trí cậu chợt nảy ra một giả thiết, nếu mình và Dịch Nhiên làm đến bước giống Lão Lôi và người yêu của anh chàng, chẳng nhẽ đến lúc đó cả thế giới loài chó đều biết ư?

A!!! Cứ sai sai sao á, rốt cuộc cậu đang suy nghĩ lung tung gì vậy trời?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK