• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tao thấy mấy đứa trẻ ranh chúng mày đúng là không ngoan ngoãn chút nào. Chắc phải cho chúng mày nếm chút đau khổ mới yên lặng được đúng không?” Dù sao thì Châu Đại Thành cũng từng lăn lộn trong xã hội mà lớn, hơn nữa còn kéo đến một nhóm người, vốn dĩ không sợ bọn họ.

Hôm nay gã dẫn theo nhiều người như vậy thì cũng không định ra về tay không, hơn nữa lần này gã muốn nhiều hơn bốn phần.

Mấy tên được Châu Đại Thành kêu đến thấy ánh mắt ra hiệu của gã thì bày ra dáng vẻ không hề khách khí.

Nhưng vào lúc này, trước cửa truyền đến tiếng ồn ào, một đám người hùng hổ đi đến.

Đứa nhỏ truyền tin làm theo lời Tống Chí Cương, hối hả ngược xuôi, kêu gọi được khá nhiều trai tráng khỏe mạnh trong thôn.

Có mặt là có tiền, ngu mới không đi.

Nghĩ vậy, mọi người ồ ạt kéo đến đây, thậm chí còn kéo cả nhà theo, lớn thì sáu bảy chục, bé thì mười mấy tuổi.

Nghe nói nhà họ Tống có chuyện, đám người mang theo cuốc, thuổng, gậy gộc… ai có cái gì thì mang theo cái đó.

Advertisement

Mấy người mà Châu Đại Thành kêu đến cũng chỉ là hạng lưu manh đầu đường xó chợ, bởi vì gã không nghĩ có thể có chuyện gì bắt trắc, ai ngờ vừa đến đã gặp phải đội ngũ dũng mãnh như hổ, kỷ luật nghiêm như sói chứ.

Thua người không thua trận, Châu Đại Thành bình tĩnh nhìn đám ô hợp kia, nói với mấy anh em phía sau: “Sợ gì đám bần nông này! Anh em ta quyết lấy tiền về uống rượu, ăn thịt, chơi gái!”

Nhân lúc không bị canh chừng, Tống Thiên Tứ gắng sức dùng tay đằng sau cởi trói cho Tống Việt, Tống Thiển nhẹ nhàng vỗ vỗ Tống Thanh, lặng lẽ trao đổi qua ánh mắt.

Một, hai, ba.

Cởi bỏ dây trói, nhân lúc không ai để ý, bốn người nhanh như chớp chạy thoát khỏi nơi đó.

Không còn con tin, Châu Đại Thành hoảng sợ, trong cơn tức giận, gã phang luôn tên gầy yếu đứng cạnh bốn người họ.

Hành động này lập tức chọc giận đám người kia, đã nói chỉ đến trấn trận mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Đánh không lại đám người trong thôn, chẳng lẽ lại không đánh nổi một mình Châu Đại Thành?

Đầu óc nhóm người này cũng rất nhanh nhạy, lập tức quay ra đấm đá Châu Đại Thành.

Gã vốn không đề phòng, bị người ta xúm lại đánh túi bụi, cuối cùng còn bị đạp vào hạ bộ, đau đớn ngã lăn ra đất.

Tống Chí Tiến và hương thân phụ lão chưa kịp ra tay đã chứng kiến màn khôi hài này.

Đám người Châu Đại Thành kéo đến cũng không muốn gặp rắc rối nên vội vàng rời đi, để lại một mình Châu Đại Thành đã ngất nằm dưới đất.

Gia môn bất hạnh, gặp phải chuyện xui xẻo ngoài ý muốn.

Tống Chí Tiến thở dài một hơi.

Nhóm người trong thôn nhìn nhau, không đánh cái nào thì có được nhận tiền không đây?

Tống Chí Cương nhìn thấu suy nghĩ của bọn họ, ngay sau đó mở miệng: “Đã khiến các vị trưởng lão và dân làng chê cười rồi.”

“Họ Tống tôi đây cũng không phải loại người nuốt lời. Tối nay hơi vội, tối mai mời mọi người đến nhà tôi ăn cơm, rượu thịt có đủ.”

Bác dâu Tống lại bổ sung thêm một câu: “Người lớn, trẻ con đều đến chung vui nhé.”

Sau khi tính toán, họ thấy một bữa cơm đầy đủ rượu thịt không hề rẻ, cả nhà cùng đến thì chắc chắn hời hơn nhận tiền.

Đoàn người cười nói vui vẻ, thầm nghĩ trưa mai phải nhịn đói để dành bụng để đến tối ăn một bữa no nê rồi về nhà ngủ một giấc.

Đám người giải tán, Châu Đại Thành cũng theo đó biến mất dạng.

Tống Chí Cương ngừng cười, như vừa trải qua đại nạn, khom lưng đi thẳng vào trong, đồ đạc ngã đổ thành một mớ hỗn độn.

Ông dựng cái ghế lên, dùng tay áo lau sạch dấu chân bên trên, không ngừng thở dài.

Tống Chí Tiến biết anh mình có những cảm xúc cần được trút ra nhưng lại kiềm chế theo bản năng, nên phất tay ra hiệu cho những người khác đừng quấy rầy.

Hốc mắt Đổng Thành Mai và bác dâu Tống đều đỏ lên, vì từng ấy tiền mà làm loạn cho cả thôn đều biết, thật mất mặt.

Cũng may con cái không bị gì.

Cơm chiều làm qua loa, mọi người cũng không có khẩu vị gì, rất nhanh đã buông đũa.

Rửa chén lau dọn xong, Tống Chí Cương không ngừng thúc giục tất cả mọi người thu dọn đồ đạc.

Có thể mang thì mang theo, không mang theo được thì cho người khác, nơi này không thể ở thêm nữa.

Sáng sớm hôm sau, Tống Chí Tiến và Tống Chí Cương tìm chỗ chuyên nhận làm tiệc gần đó để thuê bàn ghế và lều bạt, lại nhờ mấy người phụ nữ giỏi nấu nướng đến giúp đỡ.

Đổng Thành Mai và bác dâu Tống mua sạch từ đầu chợ đến cuối chợ, không phải dịp gì quan trọng nên cũng không cần làm những món cầu kỳ.

Cứ chọn món mặn mà mua là được.

Trong khi cả nhà tất bật chuẩn bị, Tống Thiển và Tống Thanh lại rất rảnh rỗi, tối hôm trước bận bịu đến khuya, ngủ một giấc thẳng đến chiều thì khách đến.

Sân không nhỏ, nhưng nhiều người tới, cãi cọ ầm ĩ như cái chợ.

Trước khi nhập tiệc, Tống Chí Cương và Tống Chí Tiến đứng ở bàn đầu tiên, tuyên bố mình chuẩn bị chuyển nhà, đêm nay xem như là tiệc chia tay.

“Làm mâm cơm đạm bạc thôi, mọi người thông cảm.”

Nhìn một bàn gà, cá, thịt, trứng, không ai dám nói là không thỏa đáng, trong lòng lại nhủ thầm, chắc nhà họ Tống đã kiếm được bộn tiền rồi.

Loại rượu này người bình thường không đủ tiền để uống đâu.

Cơm nước no nê, mãi đến chín giờ mọi người mới rời đi, tám người lại luôn chân luôn tay thu dọn.

Chớp mắt đã là thứ hai, Tống Chí Cương dậy sớm đi thuê một xe chở đồ, nhân tiện để Tống Thanh lên xe đến trường luôn.

Đổng Thành Mai mỉm cười tiễn cô ấy, trước khi đi còn nói: “Học kỳ sau con không cần trọ ở trường nữa.”

Chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi vào cấp ba, không đáng để chuyển trường. Tống Thiển và Tống Thiên Tứ chỉ có thể đi tới đi lui mỗi ngày, có hơi xa, nhưng đi mấy ngày thì cũng không còn sợ nữa.

Sau một tuần bình yên, nhà họ Tống tặng các hộ xung quanh ít đồ.

Ngoài mặt thì vẫn có thể duy trì hòa khí, nhưng lòng người cách một lớp da, khó mà nói được.

*

Hôm nay tan học trễ, đến khi trời tối đen, Tống Thiên Tứ và Tống Thiển mới chậm rãi rẽ vào hẻm nhỏ.

Vừa đến gần đã nghe thấy tiếng bác dâu Tống gào thét rất lớn.

Cùng lúc đó còn có tiếng đàn ông rống giận, tiếng phụ nữ thét chói tai, tiếng đồ đạc rơi xuống đất…

Hai người lao vào sân, vừa vào đã thấy bác dâu Tống ôm Tống Tư ngồi dưới đất khóc, Tống Chí Cương đang muốn đánh cô ấy lại bị Tống Chí Tiến ngăn lại.

“Con gái lấy chồng như bát nước đổ đi. Đừng có chiều nó, cứ để nó tự sinh tự diệt đi.” Tống Chí Tiến luôn luôn tuân theo nguyên tắc này với hai cô con gái.

“Cha, cha cho gã một ít đi, nếu không gã sẽ đánh chết con mất. Cha xem, những chỗ này…”

Tống Tư vén tay áo lên, trên cánh tay trắng nõn đầy vết xanh tím, những vết sẹo chồng chéo lên nhau, dài có ngắn có.

Tay đang giơ lên đột nhiên buông xuống.

Làm cha sao có thể không đau lòng.

Tuy rằng không phải nuông chiều từ bé, nhưng cũng là đứa con ông nâng niu trong lòng bàn tay.

Đổng Thành Mai không giúp được gì đứng một bên nhìn thấy vậy cũng đỏ mắt, quay đầu ra đã thấy con mình đi học về.

Đeo cặp sách, vẻ mặt non nớt, may mà cô còn nhỏ, sau này phải chọn lựa con rể thật kỹ mới được.

Tống Thiển không biết bà đang nghĩ gì nên nhẹ nhàng khép cửa lại rồi bước vào.

Tống Chí Cương ngồi xổm xuống ôm lấy hai mẹ con, ông xoa đầu Tống Tư: “Ngoan nào, con ly hôn rồi về nhà đi.”

“Cha nuôi con.”

Tống Tư cuối cùng cũng chờ được những lời này, thất thanh khóc rống, những năm tháng cực khổ này cuối cùng cũng kết thúc.

“Nói ly hôn là ly hôn sao? Tôi không đồng ý. Để xem cô lấy giấy chứng nhận ly hôn kiểu gì!”



Tác giả có lời muốn nói:

Đừng hỏi vì sao chương này lại ngắn như thế

Hỏi nữa là mật mã của ai đó bị lỗi

Hoàn toàn vô dụng, không dùng được nữa

Thằng nhóc thối: Đây là lý do cô không cho tôi login suốt một ngày?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK