• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tống Thiển ngồi xổm bên cạnh cô ấy, không nói gì, chỉ ôm lấy cô ấy.

“Tớ, tớ liều mạng học hành như vậy, thi cấp ba, thi đại học. Tớ… Tớ… không muốn bị mắc kẹt ở đó cả đời. Tớ… Tớ…”

Tề Lộ Lộ khóc đến khàn giọng, nói năng lộn xộn.

Tống Thiển đỡ cô ấy, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô ấy, an ủi: “Lộ Lộ, trong một tiết tự học buổi tối hồi cấp ba, chính cậu nói với tớ rằng cậu không tin vào số mệnh, cậu nói rằng cuộc đời cậu không thể cứ kết thúc qua loa như vậy được.”

“Cố gắng thêm chút nữa thì sẽ qua thôi. Cố gắng thêm chút nữa.”

Là người con trai duy nhất ở đây, Tống Thiên Tứ luống cuống tay chân, vội vàng đưa mấy tờ giấy tới.

Tề Lộ Lộ đưa tay nhận lấy giấy của cậu, lau nước mắt.

Tống Thiên Tứ cố ý trêu chọc cô ấy: “Bẩn muốn chết. Chùi hết nước mũi vào tay áo của tôi rồi. Ai cưới cậu đúng là xui xẻo tám đời.”

“Ai, ai chùi vào áo cậu chứ… hức hức hức…” Vốn là chuyện rất đau lòng, vậy mà vào miệng cậu lại khác.

Advertisement

“Đừng khóc nữa, khó coi chết đi được. Tự cậu lau đi. Cứ trốn ở đây một thời gian đã, dù sao cũng đến kỳ thực tập rồi, không đến trường cũng không sao.”

“Đúng không chị?”

Tống Thanh gật đầu, bảo cô ấy cứ yên tâm ở lại đây. Sinh viên năm tư không cần đến trường, bất đắc dĩ lắm mới phải về một chuyến, sau khi nhận được bằng tốt nghiệp thì lập tức đến Bình Kinh.

Đêm đó Tề Lộ Lộ ở lại, Tống Thiên Tứ trở về trường học, Tống Thiển nằm cạnh Tề Lộ Lộ, nói chuyện phiếm với cô ấy.

“Còn nhớ rõ hồi cấp ba, có một lần tớ không muốn đi học nữa, cũng là cậu mạnh mẽ lạc quan nói với tớ, chỉ cần cố gắng thêm một chút thì sẽ vượt qua.”

“Vì vậy, trước đây tớ đều suy nghĩ, không biết ba, bốn năm sau chúng ta sẽ trở thành người thế nào.”

Bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều đều, khóc cả đêm quả thực rất mệt, Tống Thiển nương theo ánh trăng lọt qua khe hở của rèm cửa quan sát cô ấy.

Tống Thiển không biết kết cục của Tề Lộ Lộ, trong truyện thậm chí chưa từng nhắc tới người này, nhưng bây giờ cô ấy đang ngủ bên cạnh cô, có hơi thở, có nhịp tim, chứng tỏ rằng tất cả đều là thật.

Cô ấy đang nỗ lực sống, đang cố chống lại số mệnh.

Đây có thể là lần cuối cùng Tống Thiển nghi ngờ thế giới này, cô thật sự đã biến thành Tống Thiển.

Ngày hôm sau thức dậy, vạn vật ngoài cửa sổ bỗng biến thành một mảng trắng xoá, tuyết rơi rồi.

Bình Kinh đón trận tuyết đầu tiên của năm.

Bởi vì là thứ bảy, ba người làm ổ trong nhà, không muốn ra ngoài, nổi hứng chơi bài như hồi bé, mãi đến khi có người gõ cửa, Tống Thanh ra mở cửa rồi “rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Tống Thiển hỏi: “ Sao lại đóng cửa? Ai vậy?”

Tống Thanh cứng nhắc trả lời: “Không ai cả, chỉ là phát truyền đơn thôi.”

Tiếng gõ cửa lại vang lên.

Tống Thanh dứt khoát mặc kệ.

Tề Lộ Lộ muốn đi mở cửa, Tống Thanh vội vàng ngăn cô ấy lại: “Ở đây an ninh không tốt, không nên tùy tiện mở cửa. Chỉ là phát truyền đơn thôi, chuyện thường ngày ấy mà, không có gì quan trọng đâu.”

Rõ ràng là cô ấy có chuyện giấu giếm, nhưng Tống Thiển cũng không vạch trần.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, không hề có dấu hiệu từ bỏ, càng ngày càng lớn. Tống Thanh không nhịn được, mở cửa đi ra rồi khép hờ cửa lại.

“Tưởng Hoài Nam, anh làm gì vậy? Tôi đã nói với anh rất nhiều lần, đừng đến gặp tôi nữa.”

Tống Thiển đứng sau cửa nghe lén không hề xa lạ với cái tên này.

Tưởng Hoài Nam, một đứa bé trong họ của ông cụ nhà họ Tưởng, từ nhỏ đã ưu tú, sau này bởi vì lão thái gia lo lắng sản nghiệp của gia tộc không có người kế thừa nên đã nhận làm con nuôi.

Thuận buồm xuôi gió đến năm mười sáu tuổi, con gái mất tích mười mấy năm của ông cụ Tưởng đột nhiên trở về, một năm sau, con trai bà ấy cũng xuất hiện.

Tiểu thuyết được viết dưới góc nhìn của nam chính, Hạng Loan Thành chỉ là một đứa trẻ không biết chữ, hơn nữa còn ngang ngược, bướng bỉnh, tính tình nóng nảy, nhưng lại dễ dàng khiến ông cụ Tưởng vui vẻ, hoàn toàn không để ý đến Tưởng Hoài Nam đã thận trọng nhiều năm.

Tên nhóc Hạng kia ban đầu không chịu sửa họ, sau đó cũng vì tài sản mà đồng ý.

Cuối cùng anh ta hợp tác với nữ chính, cùng nhau giành lại Tưởng thị.

Nhiều độc giả đăng bình luận khen ngợi bên dưới, chỉ có mình Tống Thiển đau lòng cho Hạng Thập Thất, vì muốn đọc hiểu sổ sách mà lén mọi người thức đêm khổ học, lặng lẽ trở nên mạnh mẽ.

“Tôi thật sự không có tình cảm với anh. Sau này anh đừng đến đây nữa có được không?” Tống Thanh đột nhiên cao giọng, Tề Lộ Lộ đang nấu cơm trong bếp bị dọa sợ, chạy đi bảo Tống Thiển ra xem tình huống bên ngoài thế nào.

Tống Thiển đưa tay lên môi, “suỵt” một tiếng rồi phất tay với cô ấy, ý bảo cô ấy đi vào trong, chị ấy có thể giải quyết được chuyện này.

Tề Lộ Lộ gật đầu, đi vào bếp. Đã hơn một giờ chiều, ba người đói đến mức không chịu nổi mới đi nấu cơm trưa.

Tống Thiển áp tai lên cửa, âm thanh bên ngoài nhỏ dần, đến khi cửa đột ngột bị mở ra, Tống Thiển lảo đảo ngả người ra ngoài.

Tống Thanh nhìn cô, Tống Thiển cố duy trì khuôn mặt tươi cười: “Chị, em chỉ tò mò một chút thôi. Mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm.”

Tống Thiển vừa nói vừa rướn đầu ra ngoài nhìn xung quanh, không có ai. Thật đáng tiếc, cô vẫn chưa được thấy nam chính trong tiểu thuyết trông như thế nào.

Tống Thanh gõ đầu cô: “Nhìn cái gì? Còn nhìn nữa thì ra ngoài đứng đi, đừng vào nhà nữa.”

“A, được, em đóng cửa ngay đây.”

Cùng lúc đó, người đàn ông đứng dưới chân cầu thang mơ hồ lộ ra nụ cười u ám.

Tống Thiển, hóa ra là cô…

Không tệ, bảo sao thằng con hoang kia nhớ nhung sáu, bảy năm.

Xinh đẹp như chị cô vậy.

Trong ba người, ngoại trừ Tống Thiển có tay nghề bình thường, Tống Thanh và Tề Lộ Lộ đều nấu nướng rất giỏi, một bữa cơm đơn giản lại có đủ sắc hương vị, kết hợp với một chén canh cà chua trứng, Tống Thiển không kiềm được mà ăn no căng bụng.

Cửa sổ cũng không thể chặn được tiếng gió bắc rít gào bên ngoài.

Rửa chén xong, Tống Thiển cầm một quyển sách ngẩn người.

Ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa, Tống Thanh tưởng là Tưởng Hoài Nam, cầm chổi đi ra ngoài muốn đuổi người đi.

Nói mãi không nghe, chỉ có thể dùng vũ lực.

Vừa mở cửa, chổi đã vút ra ngoài, Tống Thanh mới phát hiện không phải Tưởng Hoài Nam.

“Thật xin lỗi thật xin lỗi! Anh không sao chứ…” Tống Thanh vội vàng xin lỗi, may mà mới nãy không dùng sức, hơn nữa người đàn ông này cũng phản ứng nhanh, đưa cánh tay lên chặn.

Tống Thanh bị tiếng nói chuyện đánh thức, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Hạng Loan Thành đầu đầy bông tuyết, cả người ướt sũng.

Tống Thiển nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại tới đây?”

Tống Thanh cũng thắc mắc, sao em gái mình lại biết Tiểu Tưởng tổng.

Lúc này Tống Thiển mới biết chị cô không biết anh chính là Thập Thất. Sợ anh lo lắng bị mất mặt, không muốn chị cô biết quá khứ của mình, cô cũng không dám nói gì.

Cô nghĩ ra một cái cớ: “Đài truyền hình, sau khi đài truyền hình phỏng vấn xong, Tưởng tổng đã mời tụi em đi ăn.”

Tống Thanh tin tưởng không chút nghi ngờ, nhanh chóng mời Hạng Loan Thành vào nhà, nháy mắt ra hiệu cho Tống Thiển đi pha trà.

Tống Thiển vừa đi được mấy bước vào trong thì nghe thấy giọng nam trầm: “A Thiển, không cần phiền phức.”

Tống Thiển không dám quay lại nhìn sắc mặt chị mình. Tống Thanh cũng rất ngạc nhiên, từ khi nào mà bọn họ lại thân thiết đến mức có thể xưng hô như vậy chứ, nhưng cô ấy không dám mở miệng hỏi.

Tống Thiển gần như chạy trối chết vào phòng.

Tề Lộ Lộ thấy cô đỏ mặt thì hỏi: “Sao vậy? Người bên ngoài ai?”

Tống Thiển rất ít nhắc đến Hạng Loan Thành trước mặt cô ấy, chỉ xua tay nói đó là ông chủ của chị gái, trước đây cô ở đài truyền hình từng phỏng vấn người này.

Tề Lộ Lộ hỏi tới điểm mấu chốt: “Anh ta tới làm gì? Cuối tuần được nghỉ nên đến tìm chị cậu sao?”

Nói thật, Tống Thiển không tin.

Anh không phải người nhàm chán như vậy, cũng không thể nào tới tìm mình, hơn nữa làm sao anh biết chỗ này.



Tác giả có lời muốn nói:

Thập Thất uy hiếp người nào đó: Tôi lên sân khấu một chút?

Tôi có tội, tôi xin nhận sai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK