• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Năm đó ta bắt muội thề giếc Bùi Lang, chỉ là để thử quyết tâm của muội mà thôi."  

 

Mạnh Vân Huyên sững sờ:  

 

"Tỷ không muốn hắn chếc sao?"  

 

"Muốn."  

 

"Nhưng không phải bằng cách một mạng đổi một mạng."  

 

*

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Chờ Hoàng hậu lên ngôi, Hoài vương chắc chắn sẽ là kẻ bại thảm nhất.  

 

Mà Bùi Lang, kẻ đã thay Hoài vương bòn rút tài sản, chắc chắn sẽ bị thanh trừng cùng phe đảng của hắn.  

 

Ta không cần tự mình ra tay.  

 

Nhưng Mạnh Vân Huyên là thê tử của hắn, nếu không hòa ly, chắc chắn sẽ bị liên lụy.  

 

Muốn cứu nàng, phải giành được hưu thư trước khi Hoàng hậu lên ngôi.  

 

*

 

Ta nhìn Mạnh Vân Huyên, nhẹ giọng nói:  

 

"Muội đi, dẫn hắn tới đây." 

 

25

 

Đêm trước khi Hoài Vương khởi binh, Mạnh Vân Huyên khóc lóc, gõ cửa phủ Thẩm gia.  

 

Khi ta mở cửa, tóc nàng rối bời, trâm cài lỏng lẻo, má sưng đỏ, tay áo bị xé mất một đoạn, để lộ cánh tay bầm tím chằng chịt.  

 

Sau lưng nàng là Bùi Lang, người nồng nặc mùi rượu.  

 

Ta kéo Mạnh Vân Huyên ra sau lưng mình. Bùi Lang giận dữ quát: "Tránh ra! Nếu không, ta đánh cả ngươi!"  

 

Thân thể Mạnh Vân Huyên run rẩy, nàng thực sự đã sợ hãi đến tận xương tủy.  

 

Ta cười lạnh: "Chẳng trách gia chủ Tạ gia và Mạnh gia đều không xem trọng ngươi. Bùi Lang, ngươi quả nhiên vô dụng."  

 

Bùi Lang giơ tay tát thẳng vào mặt ta, khiến ta bị đánh đến nghiêng đầu sang một bên.  

 

Hắn nghiến răng nói:  

 

"Tạ Đường, một nữ nhân bị ruồng bỏ không biết liêm sỉ như ngươi, còn có mặt mũi mà lớn tiếng với ta sao?"

 

Ta phun ra ngụm m.á.u trong miệng.  

 

"Đánh ta cũng vô ích, đánh ta cũng không thay đổi được sự thật rằng ngươi chỉ là một kẻ vô dụng. Đại sự của vương gia đã gần kề, vậy mà ngươi không lo tính toán cẩn thận, lại chỉ biết uống rượu, đánh phụ nữ?  

 

"Với cách hành xử thế này, ngươi cho rằng vương gia sẽ không nhìn thấy, không ghi nhớ trong lòng sao? Ta dám cá, việc đầu tiên vương gia làm sau khi đại nghiệp thành chính là vứt bỏ một kẻ chỉ biết làm hỏng chuyện như ngươi."  

 

Lửa giận trong mắt Bùi Lang càng bùng lên dữ dội. Hắn đẩy ta và Mạnh Vân Huyên vào trong viện rồi cài chặt cửa.  

 

"Tạ Đường, đáng lẽ ngươi còn có thể sống thêm vài ngày, vì sao cứ phải chọc giận ta vào lúc này?  

 

"Biện Kinh sắp loạn đến nơi rồi, đến lúc đó, chếc thêm một hai nữ nhân, ai sẽ quan tâm chứ?"  

 

Ta bật cười chế giễu:  

 

"Nực cười, ngươi tưởng Biện Kinh thật sự đại loạn, chếc thêm một hai mệnh quan triều đình, sẽ có người quan tâm chắc?"  

 

Vừa nói ra lời này, ta bỗng nhận ra—tất cả những đạo lý ta dùng để bảo vệ bản thân, cứu giúp người khác, đều là do Thẩm Sơ Nguyệt dạy cho ta.  

 

Cũng xem như ta không phụ nàng.  

 

Thấy ta nhấc lên cây gậy gỗ đã chuẩn bị sẵn từ lâu, Bùi Lang cười khẩy:  

 

"Còn tự dâng vũ khí đến cho ta?"  

 

Ta chẳng phí lời với hắn nữa, trực tiếp vung gậy, nhắm thẳng đầu hắn mà nện xuống—  

 

Nhanh, chuẩn, tàn nhẫn.  

 

Hai mắt Bùi Lang trợn trắng, ngất lịm ngay tại chỗ.  

 

Ngày ngày ta làm việc chân tay, sức lực không ít. Đối phó với một tên thư sinh mười ngón tay không dính nước xuân, thừa sức!  

 

Ta trói hắn lại, kéo thẳng vào mật thất.  

 

Mạnh Vân Huyên đứng ngây người nhìn ta, mắt trừng lớn như chuông đồng.  

 

Ta hất cằm, nói:  

 

"Ngẩn ra làm gì? Ôm theo Thẩm Tiểu Trư, xuống dưới ngay!"

 

Nàng xấu hổ nói: "Mập quá, ta bế không nổi."  

 

Ta chỉ dùng một tay đã có thể vác Tiểu Trư Thẩm lên vai: "Thế này là không được. Ngươi phải ăn nhiều, vận động nhiều, có sức lực, có vũ khí trong tay, thì còn sợ ai đánh mình nữa?"  

 

Nàng gật đầu như gà mổ thóc: "Tỷ tỷ nói rất đúng!"  

 

Ta ấn cơ quan, cánh cửa mật thất chậm rãi khép lại.  

 

Ánh nến bùng lên, rọi sáng hai gương mặt ta và Mạnh Vân Huyên. Dưới ánh sáng chập chờn, những vết sưng đỏ, bầm tím trên má càng thêm dữ tợn, trông chẳng khác nào hai ác quỷ từ địa ngục trở về đòi mạng.  

 

*

 

Bùi Lang choáng váng tỉnh lại, mở mắt ra liền nhìn thấy hai nữ nhân với khuôn mặt đầy vết bầm, ánh nến hắt lên làm nổi bật từng vệt sưng tím, trông không khác gì ác quỷ nơi địa ngục.  

 

Hắn giãy giụa dữ dội, nhưng tay chân đã bị trói chặt, chỉ có thể quằn quại như một con cá mắc cạn.  

 

Ta nói với Mạnh Vân Huyên:  

 

"Lên đi, đá hắn vài cú."  

 

Nàng ấy rụt rè đá nhẹ một cái.  

 

Ta nhướng mày: 

 

"Muội gãi ngứa cho hắn đấy à? Hắn đánh muội, có từng lo muội đau không?"  

 

Mạnh Vân Huyên sôi máu, không còn bộ dáng nhu thuận vô hại nữa, dồn lực đá mạnh vào n.g.ự.c hắn.  

 

Sau cú đá đó, nàng đã hiểu ý của ta.

 

Nàng cất giọng kiên định: "Ta không còn sợ hắn nữa."

 

Đúng vậy.  

 

Sợ hãi một người, không phải vì hắn quá mạnh, mà là do bản thân cảm thấy không thể thắng hắn.  

 

Một khi đã thắng hắn một lần, thì sẽ không còn sợ hãi nữa.  

 

*

 

Bùi Lang đau đớn kêu gào, miệng không ngừng tuôn ra những lời thô tục, chửi rủa ta và Mạnh Vân Huyên.

 

Ta tóm lấy tóc hắn, kéo mạnh lên, lạnh giọng nói:

 

"Bùi Phó sứ, có vẻ như ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình cảnh của mình. Chỉ cần ta muốn, xác ngươi có thể vĩnh viễn thối rữa ở đây.

 

"Bên ngoài đang đại loạn, chẳng ai rảnh rỗi tìm ngươi đâu.

 

"Cho dù Hoài Vương có đăng cơ thì sao? Nếu ngươi mất mạng ở đây, thì công danh phú quý, công lao phò tá, tất cả cũng chỉ là một giấc mộng hão huyền."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK