• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, Bùi Lang cũng thật sự hoảng sợ. Hắn lẩm bẩm như người mất hồn:

 

"Ta không muốn chếc... Ta đã vất vả bao nhiêu mới đi đến ngày hôm nay... Vinh hoa phú quý đã ở ngay trong tầm tay... Sao ta có thể chếc được!"

 

"Tạ Đường, nể tình nghĩa phu thê, tha cho ta đi! Ta sai rồi, ta thực sự biết sai rồi!"

 

Ta đặt lưỡi d.a.o lạnh lẽo lên mặt hắn, khiến hắn run lên bần bật.

 

"Ngươi nói ngươi biết sai rồi, vậy sai ở đâu?"

 

"Ta sai vì... sai vì phụ bạc nàng!"

 

"Không đúng, nói lại."

 

Lưỡi d.a.o trượt dần từ má xuống cổ họng hắn, chỉ cần ta hơi dùng sức, liền có thể cắt đứt yết hầu.

 

Bùi Lang sợ đến phát khóc, lắp bắp van xin:

 

"Tạ Đường! Tạ Đường! Nàng không thể giếc ta!"

 

Ta thở dài.

 

"Không nói ra được? Vậy để ta nói cho ngươi nghe..."

 

"Ngươi sai không phải vì phụ bạc ta. Trên đời này, có biết bao cặp vợ chồng từ yêu thương mà hóa thành chán ghét.

 

"Ngươi sai là ở chỗ ngươi chèn ép ta, giày vò ta, biến ta thành kẻ thấp hèn.

 

"Ta cũng có lỗi.

 

"Nhưng lỗi của ta không phải là phá vỡ những quy tắc mà thế gian áp đặt lên ta, mà là ta đã cho phép ngươi chà đạp ta, hành hạ ta, xem ta như một nô lệ mà mặc sức lợi dụng.

 

"Ta cho phép bản thân yếu đuối, cho phép bản thân lấy lòng ngươi hết lần này đến lần khác, chỉ để cầu xin một chút thương hại.

 

"Những đau khổ ta từng chịu, là do ta tự chuốc lấy. Ta đã cắn răng nuốt trôi, tự nhủ bản thân đáng kiếp.

 

"Nhưng còn ngươi, Bùi Lang?

 

"Ngươi có bao giờ tự hỏi, sự ích kỷ của ngươi đã đẩy ta đến đường cùng thế nào chưa?

 

"Ngươi chưa từng.

 

"Ngươi chỉ căm hận ta không đủ tư cách làm bàn đạp cho ngươi, cản trở con đường thăng quan tiến chức của ngươi.

 

"Ngươi chỉ biết tiếp tục tìm một nữ nhân khác, không thèm để ý sống chếc của nàng, lại giẫm nàng xuống dưới chân, tiếp tục leo lên cao.

 

"Ngươi có bao giờ thực sự coi chúng ta là con người không?

 

"Nếu trong mắt ngươi, nữ nhân chỉ là những món đồ có thể tùy tiện thay thế, vậy ngươi nên chếc trong tay chúng ta.

 

"Đây chính là sự trừng phạt công bằng nhất."

 

Ta giơ cao lưỡi dao, nhắm thẳng vào cổ họng Bùi Lang—

 

Hắn gào khóc thảm thiết.

 

"Ta biết sai rồi! Tạ Đường, xin nàng cho ta một cơ hội chuộc lỗi! Ta sẽ bù đắp cho nàng và Vân Huyên!

 

"Ta còn mẹ già phải nuôi, ta không thể chếc được!"

 

Ta chậm rãi rút d.a.o lại.

 

"Nếu ngươi chịu đồng ý hai điều kiện của ta, ta sẽ tha mạng cho ngươi."

 

"Ta đồng ý! Ta đồng ý hết!"

 

"Tốt."

 

Mạnh Vân Huyên lấy ra một tờ thư hòa ly cùng con dấu son, nắm tay hắn ép xuống.

 

"Đây là điều kiện thứ nhất. Dù ngươi có chịu hay không, chỉ cần một dấu tay này là đủ."

 

"Còn điều kiện thứ hai..."

 

Ta đặt mũi d.a.o ngay trước mắt hắn.

 

"Sổ sách, giấu ở đâu?"

 

26

 

Số bạc mà Hoài vương vơ vét từ bách tính tất có nơi cất giấu.  

 

Lần theo dấu vết ngân lượng, có thể tóm được không ít kẻ gian thần.  

 

Chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến ta và Mạnh Vân Huyên, nhưng hẳn là thứ Thẩm Sơ Nguyệt muốn có.  

 

Ta cũng muốn để nàng mắc nợ ta một lần.  

 

Mẫu thân từng dạy:  

 

"Tình nghĩa trên đời là do nợ nần mà ra, chẳng ai mắc nợ ai, vậy cũng chẳng có quan hệ gì với nhau."  

 

Chẳng lẽ chỉ có ta nợ nàng?  

 

Vậy thì không công bằng chút nào!  

 

*

 

Sau khi Bùi Lang khai ra chỗ giấu sổ sách, ta chẳng buồn nói thêm với hắn một lời.  

 

Đói? Chỉ cho uống nước, không cho ăn!  

 

Cứ giữ hắn lơ lửng giữa sống và chếc, để hắn chẳng còn sức đâu mà nghĩ cách thoát thân!  

 

Thẩm Tiểu Trư phàm ăn vô độ, ta và Mạnh Vân Huyên thì bữa nào cũng ăn uống đầy đủ, chỉ có Bùi Lang phải nuốt nước bọt thèm thuồng.  

 

Cái cảm giác bị nhốt trong mật thất, thực ra cũng không quá khó chịu như tưởng tượng.  

 

Mật thất nằm dưới lòng đất, kết cấu gần như giống hệt viện tử của Thẩm Sơ Nguyệt phía trên, thậm chí còn có chỗ để đi vệ sinh.  

 

*

 

Ta bước vào một căn phòng, nơi này có một chỗ nhô cao hơn những nơi khác, nhờ vào kiến trúc phía trên che chắn.  

 

Trên tường có hai lỗ nhỏ, vừa vặn có thể nhìn ra bên ngoài.  

 

Ta áp mắt vào, vừa nhìn rõ cảnh tượng bên ngoài, trái tim như bị ai bóp chặt, vội vàng bịt miệng để không bật thốt lên thành tiếng.  

 

Bên ngoài là núi xác người!  

 

Trên đỉnh đống t.h.i t.h.ể chất cao như núi, là vị thẩm thẩm sống ở cuối hẻm.  

 

Bà ấy là quả phụ, không con không cháu, đã ngoài năm mươi vẫn phải làm việc mưu sinh.  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Lần cuối ta gặp bà, bà vui vẻ cầm mấy xấp vải vừa cắt, cười tít mắt nói với ta:  

 

"Ta tích góp đủ tiền rồi, từ nay không cần đi làm thuê nữa, rốt cuộc cũng có thể sống những ngày an nhàn rồi!"  

 

Nhưng bây giờ…  

 

Bộ quần áo mới may bằng số vải đó, chính là bộ y phục cuối cùng bà mặc trên người.  

 

Lúc bà hớn hở mặc áo mới, trong lòng liệu có nghĩ đến đây sẽ là lần cuối cùng bà khoác y phục lên người?  

 

Hẳn là bà đang hướng đến một tương lai tốt đẹp hơn—  

 

Nào ngờ tương lai ấy lại kết thúc trong bể m.á.u này.  

 

*

 

Ta thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc quyền lực là thứ gì, mà khiến con người mờ mắt, dẫm lên xác đồng loại để trèo lên cao, coi mạng người như bậc thang, như dưỡng chất cho dã tâm của mình?  

 

Người ở trên áp bức kẻ ở dưới.  

Kẻ ở dưới thì bắt nạt kẻ thấp hơn.  

Dân đen thì dùng nắm đ.ấ.m áp chế kẻ yếu hơn mình.  

Còn kẻ yếu hơn, lại cầm d.a.o c.h.é.m xuống những kẻ còn không có sức phản kháng.  

 

Cứ như vậy, cả thiên hạ rơi vào vòng xoáy của bạo lực và chếc chóc.  

 

*

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK