• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuộc điện thoại gọi đến vào lúc mười một giờ ba mươi đêm hôm đó. Chiếc xe hơi sang trọng thả Saul Lennick trước cửa căn hộ của ông tại đại lộ Park. Hai vợ chồng vừa đi xem ôpêra về. Trong nhà tắm, vợ ông, Mimi, đang tẩy lớp trang điểm.

“Anh nghe điện đi, Saul.”

Lennick vừa mới kịp cởi giầy và tháo càvạt. Ông biết điện thoại vào giờ muộn như thế này thường là về nội dung gì. Ông nhấc ống nghe thất vọng. Không đợi đến sáng được hay sao?

“Alô”

“Saul phải không? ”

Là Karen Friedman. Giọng cô có điều gì đó đổ vỡ và rất buồn. Ông biết có điều gì đó không ổn. - “Có chuyện gì vậy, Karen?”

Giọng bực tức, Karen kể lại chuyện vừa xảy ra với Samantha khi rời trường học.

Lennick đứng bật dậy. Samantha đối với ông chẳng khác nào cháu gái. Ông đã có mặt ở lễ tròn mười ba tuổi của con bé. Ông cũng đã lập tài khoản riêng cho con bé cùng với Alex tại công ty của mình. Mọi khớp xương trong cái cơ thể già nua của ông như cứng lại.

"Chúa ơi, con bé có sao không, Karen? ”

“Con bé ổn rồi...” - Karen sụt sịt, thất vọng. - “Nhưng...” Cô kể lại điều gã đàn ông đó đã bắt con bé phải báo lại cho cô, về việc đòi khoản tiền của chúng, vẫn là con số hai trăm năm mươi triệu đô la như lần trước, cả câu nói con bé là con gái bé bỏng của Charlie nữa.

"Saul, bọn chúng đang muốn nói đến cái quái quỷ gì thế? Có phải đây là một kiểu đe dọa hay không?”

Vẫn mặc bộ đồ lót và chưa kịp cởi tất, Lennick ngồi phịch xuống giường. Tâm trí ông quay lại với Charles và cơn tuyết lở anh đã làm.

Đúng là đồ ngu xuẩn chết tiệt, ông lắc đầu thở dài.

“Có chuyện gì đó đang xảy ra phải không Saul. Ông đã định nói với tôi điều gì đó vài tuần trước đây. Ông nói lúc đó chưa phải thời điểm để nói... Giờ thì tôi đang đưa con bé vào giường ngủ.” — Giọng Karen đanh lại. — "Con bé đang sợ đến từng lỗ chân lông. Ông nghĩ sao, Saul - bây giờ đã đúng là thời điểm để nói hay chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK