“Bọn em?” — Charles hỏi lại.
“Đúng thế.” - Karen gật đầu. Cô nói cho anh biết về Hauck. - “Anh ấy là thanh tra Cảnh sát Greenwich. Anh ấy đang tìm cách phá án vụ sát hại Raymond xảy ra cùng ngày hôm ấy. Cậu thanh niên ấy có để số điện thoại và tên anh trong túi. Anh ấy đã tìm đến em vài ngày sau đó, khi cả nhà vẫn còn chưa biết chắc liệu anh có còn sống hay không. Sau đó thì tất cả những sự việc điên rồ đó bắt đầu diễn ra.”
“Những việc gì mà điên rồ?”
“Có những người đột nhiên tìm cách truy tìm anh, Charles ạ. Hay ít nhất là truy tìm số tiền đó. Em đã nói với anh rồi, bọn chúng nói đến một khoản tiền hàng triệu đô la. Chúng đã tới nhà chúng ta. Sau đó họ đe dọa Samantha ở trường học. Em không biết phải nhờ ai giúp đỡ nữa.”
Charles lo lắng. - “Những người đó là ai, Karen?”
“Em không biết. Bọn em chưa tìm ra được chúng. Cả cảnh sát cũng như Saul. Nhưng giờ thì điều đó không còn thực sự quan
trọng nữa. Quan trọng lúc này chính là điều mà thanh tra Hauck, anh ấy đã phát hiện ra. Charles à, dường như chúng cũng đang truy tìm anh nữa đấy. Không phải chỉ là khoản tiền đó. Mà là anh! Bọn chúng đang truy tìm theo dấu các tài khoản ngân hàng ở đây. Đó là kẻ có tên là Dietz... Anh biết hắn không?”
"Dietz à? ” - Charles lắc đầu.
"Hắn có liên quan tới vụ sát hại Raymond. Hắn là nhân chứng trong vụ án ở Greenwich đó. Nhưng vấn đề chính là hắn cũng có mặt trong vụ Jonathan Lauer nữa! Bọn chúng đã sắp đặt cho cả hai vụ. Charles à. Hoàn toàn không phải là tai nạn. Nhưng anh cũng biết điều đó, phải vậy không? Anh biết điều chúng đang bảo vệ là gì. Và em nghĩ đến một điều, rằng bây giờ chúng cũng đang có mặt ở đây rồi. Bọn chúng đang truy tìm anh. Có lẽ bọn chúng biết được điều gì đó, Charles ạ. Anh đang gặp nguy hiểm đó"
Charles chụp chiếc mũ lên đầu, anh đưa tay day day lông mày như thể đang nghĩ đến một loạt sự kiện đã xảy ra, và đi đến một kết luận khiến anh cảm thấy rất lo lắng. - “Bọn chúng biết về những khoản phí." - Charles nói, mắt nhìn Karen rầu rĩ.
“Phí gì cơ, Charles?’'
"Rất nhiều tiền. Karen à. Tiền anh kiếm được." - Charles đáp. - "Anh không ăn cắp. Một phẩy năm phần trăm của hàng tỷ đô la, nhân lên trong tám năm vừa qua. Anh vẫn luôn giữ khoản tiền đó ở nước ngoài, số tiền đó là để mua hòn đảo của chúng ta. Em nhớ không? Chúng ta đang nói về khoản tiền sáu mươi triệu đô đó, Karen à. ”
Karen trợn mắt kinh ngạc: "Em chưa bao giờ quan tâm đến tiền, Charlie. Em chưa bao giờ quan tâm đến cái hòn đảo ngu xuẩn đó của anh. Điều đó sẽ không bao giờ xảy ra. Đó chỉ là giấc mơ ngu xuẩn của chúng ta mà thôi.” - Karen nhìn anh. - “Điều em quan tâm là anh, Charlie à. Em quan tâm tới chúng ta, gia đình chúng ta. Bọn người đó đang truy tìm anh. Bọn chúng lần theo anh như em đã làm. Anh định làm gì bây giờ, Charlie, chạy trốn cả phần đời còn lại hay sao?”
Charles nghiêng đầu, một tay bối rối đưa lên vuốt ngang lớp da đầu. Một nụ cười buồn bã thoáng hiện trên đôi mắt ảm đạm. - “Em biết không, Karen, anh đã quay lại Mỹ một lần rồi. Vào ngày lễ tốt nghiệp của Sam. Anh đã tìm được ngày tốt nghiệp trên trang web của trường Sam.”
"Anh đã có mặt ở đó sao? "
Charles gật đầu ngây ngô. - “Anh đã có cách. Anh lái xe tới đó và đứng nhìn mẹ con em rời khỏi trường từ bên kia đường. Hôm đó em mặc một bộ đầm ngắn màu vàng. Sam gắn hoa trên tai. Anh đã nhìn thấy lũ trẻ ở đó. Alex nữa... Nó đã cao hơn hẳn...."
“Anh đã ở đó thật!” - Karen thấy tim mình đau nhói. - "Ôi, Charlie, anh đã để việc này diễn ra được bao lâu rồi?”
“Anh không biết. Anh không biết.” - Charles nói. - “Nói cho anh biết đi” - mắt Charles sáng bừng lên - “môn bóng vợt của Alex tới đâu rồi?”
"Bóng vợt ư? " - Nước mắt rối bời lại dâng đầy trong mắt Karen. - “Em không biết, Charlie, nó ở đội hai, vị trí tiền đạo, nhưng ngồi dự bị là chủ yếu. Nhưng Sam thì rất tốt trong năm vừa rồi. Nó đã ghi bàn trong trận thắng Học viện Greenwich. Nó... ” - Rồi cô nổi giận. - “ Ôi, Charlie, tại sao anh lại làm chuyện này chứ? Anh muốn biết mọi chuyện thế nào không? Rất khó khăn, Charlie ạ. Khó khăn đến khốn kiếp. Anh có biết lũ trẻ sẽ nghĩ sao nếu chúng nhìn thấy anh ở đây không? Chúng sẽ chết mất. Sam, Alex - chúng sẽ chết mất.”
“Karen...”
Có một lực hút kỳ lạ đẩy cô về phía trước, khiến cô ngả vào người anh. Charlie hoảng sợ và bối rối, rồi cả hai ôm chặt lấy nhau trong vòng tay. Cảm giác thật lạ lẫm khi vòng tay anh ôm lấy cô, nhưng cũng thật gần gũi, dù bối rối đến vậy. Ảm ảnh như một bóng ma. - “Đó là địa ngục, Charlie à. Đầu tiên là sự ra đi của anh, sau đó là... Anh đã làm cho em đau khổ biết bao.” - Karen giật người ra khỏi vòng tay Charlie, một cái gì đó như pha trộn giữa nỗi đau và sự kết tội lóe lên trong mắt cô. - “Em không thể tha thứ cho anh được. Không biết đến bao giờ mới có thể tha thứ cho anh được. Chúng ta đã sống một cuộc sống thật khốn nạn, Charles à! ”
“Anh hiểu là mọi việc rất khó khăn, Karen.” - Charles gật đầu, nuốt nước bọt. - “Anh biết anh đã gây ra những gì.”
Karen khịt mũi nuốt nước mắt, đưa lòng bàn tay lau mắt. - “Không.” - Cô nói. - “Không, anh không hiểu gì hết. Anh thậm chí còn không hiểu một chút nào những gì anh đã gây ra.”
Charles nhìn cô, lần đầu tiên từ lúc đến, anh ngắm nhìn cô, Khuôn mặt cô. Dáng người cô trong bộ váy. Một nụ cười le lói xuất hiện trong ánh mắt anh. - “Trông em vẫn đẹp lắm, Karen.”
“ Ừ, và anh cũng không còn đeo kính nữa.”
“Mổ laser rồi.” - Charles nhún vai. - “Cần thiết cho công việc thôi mà.”
Karen mỉm cười. - “Cuối cùng cũng quyết định bỏ kính rồi hả?”
"Em bắt thóp được anh rồi đấy.”
Karen cười lớn hơn, một tia nắng phản chiếu những nốt tàn nhang trẽn mặt.
"Anh muốn em được hạnh phúc, Karen. Anh muốn em tiếp tục sống. Muốn em có thể yêu được người nào đó. Em cần phải có được hạnh phúc trong cuộc sống.”
“ Ừ, anh chọn thật đúng thời điểm khi đổ tất cả những lo lắng đó sang em.”
Charles cười thiểu não.
“Nghe này, Charlie. Không cần phải làm như vậy. Anh có thể ra đầu thú. Thanh tra Hauck cũng đang có mặt ở đây cùng với em. Charlie à.”
Charles lo lắng ngó cô.
“Anh có thể tin tưởng được anh ấy, Charlie. Em đảm bảo đấy. Đó là bạn em. Anh ấy không đến đây để bắt anh. Anh có thể giải thích những gì anh đã làm cho anh ấy biết. Anh không giết ai cả. Anh chỉ khai khống quỹ thế chấp thôi. Anh chỉ nói dối thôi. Anh có thể trả lại số tiền đó. Nộp tiền phạt. Thậm chí nếu phải ngồi tù thì anh cũng có cơ hội làm lại cuộc đời. Lũ trẻ, chúng xứng đáng được có cha, Charlie. Ngay cả khi chúng ta không thể trở lại như trước thì lũ trẻ cũng sẽ tha thứ cho anh. Chắc chắn đấy. Charlie, anh có thể làm như vậy mà.”
“Không.” - Charles lắc đầu yếu ớt. - “Anh không làm việc đó được.”
“Được mà. Em biết anh làm được, Charlie.”
“Anh không thể, Karen. Anh sẽ phải ngồi tù hai mươi năm. Anh không thể. Hơn nữa, anh sẽ không bao giờ được an toàn. Em cũng vậy. Cứ thế này là tốt hơn, dẫu nó có ra sao đi chăng nữa.” - Charles nhìn cô mỉm cười. - “Mà thật lòng thì chẳng ai trong số hai chúng ta muốn phải giải thích chuyện này cho lũ trẻ cả.”
“Bọn chúng cần có bố, Charlie à.” - Karen hít sâu một hơi, nói tiếp. - “Anh định sẽ làm gì, chạy trốn cả cuộc đời còn lại hay sao?”
“Không.” - Charles lắc đầu. Rồi anh bỗng như nhớ ra điều gì. - “Karen, nghe này, có một vài điều anh cần nói. Em nói rằng bọn chúng đang truy tìm anh. Nếu có điều gì xảy ra với anh thì anh đã dấu nhiều két sắt an toàn ở nhiều nơi khác nhau. Ở Saint Kitt. Ở Panama. Tortola...”
“Em không cần tiền của anh, Charles. Điều em muốn là anh phải...’’
“Yên nào...” - Anh nắm chặt lấy tay cô để cô ngừng nói. - “Em vẫn giữ chiếc Mustang, phải không?”
“Chắc chắn rồi, Charlie. Anh đã nói vậy trong di chúc mà.”
“Tốt. Có một vài chuyện em cần phải biết. Rất quan trọng, Karen à, nếu có chuyện gì đó xảy ra với anh. Sự thật. Sự thật bao giờ cũng ở trong tim anh. Em hiểu điều đó chứ, Karen. Hãy hứa với anh là em sẽ tìm kiếm. Nó sẽ lý giải dược rất nhiều điều.”
“Anh đang nói về cái quái gì vậy, Charlie? Anh phải trở về với em. Anh phải làm chứng chống lại những người đó. Anh có thể sẽ bị bắt nếu cần. Nhưng bọn chúng sẽ tìm thấy anh, Charlie à. Anh không thể trốn chạy mãi được.”
“Anh sẽ không chạy trốn, Karen.”
"Ý anh là sao?"
Charles liếc nhìn đồng hồ: “Đã đến lúc quay về rồi. Anh sẽ suy nghĩ thêm về những gì em nói. Nhưng anh không hứa trước điều gì." - Charles đứng dậy, nhìn ra ngoài khơi, vẫy tay. Trên chiếc Thiên thần biển khơi, Neville ra hiệu đáp lại. Karen nghe tiếng máy khởi động. Ngoài khơi xa hơn, một chiếc tàu lớn hơn xuất hiện ở khúc quanh. - “Đó là tàu của anh.” - Charles đưa tay chỉ. - “Gần như là nhà của anh trong suốt một năm vừa rồi. Xem qua con tàu trên đường về nhé. Em có thể bất ngờ với cái tên đấy.”
Tim cô đập mạnh, lo lắng khi thấy chiếc xuồng đang tấp vào gần bờ. Cô biết mình đã không thể nói ra với Charles được một điều gì đó.
"Hứa với anh về chiếc xe nhé.”
"Hứa gì cơ, Charlie?”
"Em cần phải về nhà đã.” - Anh nắm lấy hai vai Karen và đưa một tay lên nhẹ nhàng ấp vào má cô. - “Anh bao giờ cũng nghĩ rằng em rất xinh đẹp. Em là điều tốt đẹp nhất trên thế giới này. Có lẽ là chỉ trừ một điều, đó là màu mắt của em.”
"Charlie, em không thể bỏ anh ở đây được.”
Charles ngẩng lên nhìn bầu trời. - “Em phải rời bỏ anh thôi, Karen à.”
Neville ghé chiếc Thiên thần biển khơi vào gần bờ. Charles nắm lấy tay Karen, đưa cô ra tới triền nước ấm của khu vịnh. Cô đi về phía trước, lội thẳng vào những con sóng nhẹ, tới bên đầu xuồng. Neville mỉm cười kéo cô lên xuồng. Cô quay lại phía Charles. Chiếc xuồng nhỏ bắt đầu chuyển hướng. Cô nhìn về phía Charles đang đứng trên bờ. Một nỗi buồn chợt ào đến trong cô. Cô có cảm giác mình đang bỏ lại điều gì đó phía sau, bỏ lại một phần của chính mình. Trông anh thật lẻ loi. Cô biết chắc đây sẽ là lần cuối cùng cô được gặp anh.
"Charlie!" - Cô gọi to trong tiếng máy đang chạy.
"Anh sẽ suy nghĩ thêm về chuyện đó.” - Charles vẫy tay. - "Anh hứa. Nếu đổi ý anh sẽ cho Neville quay lại ngày mai.” - Charles bước thêm một bước xuống triền nước và vẫy tay với theo. — “Nhớ chiếc Mustang nhé, Karen... ”
Rồi anh đeo cặp kính râm Ray-Bans lên.
Karen bám chặt vào thành xuồng khi động cơ đôi của chiếc Thiên Thần biển khơi tăng ga, tạo thành một lằn nước. Neville quay đầu. Karen dúi người về phía sau khi chiếc xuồng tăng tốc, bóng Charlie trên bãi biển cứ nhỏ dần, nhỏ dần đi. Anh vẫy tay lần cuối. Cuối cùng thì Karen cũng bật khóc. - “Vậy là em mất anh rồi." - cô thì thầm. - “Em mất anh thật rồi, Charlie.”
Khi chiếc Thiên thần biển khơi chạy ra khỏi khu vịnh được một quãng, thì tầu của Charlie - to hơn nhiều, loại tầu anh vẫn thường mơ ước, đang đi vào. Khi tới gần con tầu, Karen thấy dòng chữ bằng vàng được trang trí công phu trên mạn tầu bằng gỗ.
Emberglow.
Cái tên khiến cô suýt phì cười, trong khi nước mắt đang dần dâng lên trong mắt. Cô rút điện thoại di động, chụp một tấm hình con tầu làm kỷ niệm mà chính cô cũng không biết sẽ làm gì với tấm hình đó, hoặc sẽ cho ai xem nữa.
Karen không hề để ý tới một chiếc trực thăng đang lượn quanh trên đầu mình.