Tuy rằng bãi tha ma đã bị hỏa thiêu nhưng vì phòng ngừa trong quân doanh có người thông qua đường khác nhiễm cổ, chỉ là tạm thời chưa phát tác, Vương Nhất Bác quyết định chế tạo gấp một đống dược có thể giết chết cổ trùng. Chẳng qua đối với cách giải cổ này, hắn mặc dù biết tác dụng nhưng chưa từng làm qua.
Cửa dược phòng bị gõ vài tiếng, Tiêu Chiến đi vào.
- Nghĩ xong dược chưa?
- Ta phải về lại Dương phủ một chuyến. - Vương Nhất Bác lắc đầu.
- Sao vậy?
Tiêu Chiến bất ngờ nhìn Vương Nhất Bác, cho dù không viết ra được đơn thuốc cũng không đến nỗi cần trốn về nhà mẹ chứ.
- Sư phụ có mấy bản tự tay ghi chép để ở chỗ cha, trên đó có rất nhiều ghi chép về cổ. Bởi vì thứ này ở Nghiệp quốc rất ít gặp, phía nam lại luôn yên ổn, ta mới không xem qua.
Lúc trước hắn gả đến đây, cũng muốn đem mấy thứ kia đến bảo quản nhưng bản tự tay ghi chép này đầy cả một thùng, Vương Nhất Bác lúc ấy cũng không nói cho Tiêu Chiến biết chuyện y thuật, cho nên mang qua đây cũng không tiện chỉ đành để lại chỗ cha.
- Sư phụ ngươi không hổ là thiên tài. - Tiêu Chiến gật gật đầu.
- Ừm, nói đến lại thấy đồ đệ như ta học nghệ không tinh.
Y giả trừ việc phải biết rằng bệnh lý ra, quan trọng hơn phải biết thực tiễn, có những thứ không thể chỉ dựa vào nhận thức, còn cần tích lũy kinh nghiệm.
- Ngươi mới bao nhiêu tuổi? Có tài nghệ thế này đã rất không tồi rồi.
Tiêu Chiến không yêu cầu gì với hắn, chỉ cần hắn vui vẻ, tâm luôn đặt trên người y, y thuật thế nào cũng không quan trọng.
- Con người phải có chí cầu tiến. - Vương Nhất Bác liếc y.
- Được, đều nghe lời ngươi. Thời gian còn sớm, nếu ngươi đến phủ Vọng Dương Bá, bọn họ còn phải chuẩn bị tiếp đón, dù sao thân phận của ngươi khác rồi. Chi bằng, nói Trác Hồ dẫn người đến mời cha ngươi lại đây, cũng lấy sách luôn. - Tiêu Chiến cười nói.
Vương Nhất Bác có chút bất ngờ với đề nghị của Tiêu Chiến, Vương đa đa chưa từng đến phủ làm khách, chính là đã ít lại càng ít.
- Có ổn lắm không?
- Không có gì là không ổn, Lân Vương phủ trừ ta ra, chỉ còn ngươi có quyền. Chúng ta đều đồng ý, là được rồi.
Vương Nhất Bác gật gật đầu. Thật ra hắn cũng muốn mời cha đến chơi, để cha nhìn thấy cuộc sống hiện tại của hắn, có lẽ sẽ càng an tâm.
- Ta đi phân phó người làm. Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, uống chén trà nghỉ ngơi một chút.
- Được.
Vương gia nhà mình phân phó, Trác Hồ tất nhiên nhanh nhẹn đi làm. Không quá một canh giờ, đã đưa thư mà Vương Nhất Bác tự tay viết cùng lệnh bài Lân Vương phủ, thỉnh Vương đa đa trở về. Hai tiểu tư theo phía sau xách một cái rương gỗ lớn, thoạt nhìn không nhẹ.
- Bái kiến Lân Vương gia. - Vương đa đa cúi người hành lễ.
- Cha không cần đa lễ. - Tiêu Chiến đỡ Người đứng dậy.
Nghe được động tĩnh, Vương Nhất Bác từ dược phòng vội vàng chạy tới, thấy Vương đa đa, hắn liền bước nhanh đến.
- Cha.
Vương đa đa đánh giá hắn, thấy Vương Nhất Bác khí sắc tốt, cũng an tâm hơn rất nhiều.
- Vào nhà nói. - Tiêu Chiến nghiêng người mời bọn họ vào trong.
Vương Nhất Bác kéo Vương đa đa,
- Trong phòng rất ấm. - Vương Nhất Bác kéo Vương đa đa đi vào.
- Con đứa nhỏ này, ăn nói thế sao được?
Vương đa đa đẩy tay Vương Nhất Bác ra, nói. Hắn biết Vương Nhất Bác nhớ hắn, đứa nhỏ này so với lúc ở phủ Vọng Dương Bá vui vẻ hơn không ít, thậm chí có chút không kiêng nể. Rốt cuộc là ai đã tập thói quen này cho hài tử của hắn, trong lòng Vương đa đa cũng hiểu. Âm thầm liếc mắt nhìn Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác vui vẻ cùng Vương đa đa đi vào. Thanh Mẫn chào hỏi Vương đa đa, dâng trà rồi lui ra ngoài.
- Vất vả cho phải Người đi một chuyến. - Tiêu Chiến nói với Vương đa đa.
- Ta cũng có thể mượn cơ hội này đi ra ngoài một chút.
Vương đa đa lắc đầu. Có thể rời khỏi bốn bức tường của tiểu viện kia, trong lòng Vương đa đa cũng có một chút thoải mái, bên ngoài rét lạnh cũng có thể không màng. Nghĩ đến mục đích đến đây, Vương đa đa nói với Vương Nhất Bác.
- Sao lại đột ngột nhớ đến những bản ghi chép tay kia?
- Có mấy chuyện quan trọng cần làm một chút giải dược, nhưng con thật sự nghĩ không ra đơn thuốc, nên mới muốn mượn đến xem.
Vương Nhất Bác cũng không định nói dối, cha hắn rất thông minh, căn bản không gạt được.
- Hy vọng con xem rồi có thể viết ra đơn thuốc tốt, đừng phụ lòng khổ tâm của sư phụ con.
- Vâng, con biết. Cha, nếm thử chút trà này, hương vị không tồi. - Vương Nhất Bác bưng chén trà đưa cho Vương đa đa.
Vương đa đa nâng chén trà lên, uống một ngụm rồi nói.
- Đúng là không tồi.
Trà thượng hạng như vậy ở phủ Vọng Dương Bá cũng rất ít khi hắn được uống, xem Vương Nhất Bác hiển nhiên đã quen uống loại trà này, cũng biết Tiêu Chiến không có bạc đãi hắn.
- Nhất Bác đứa nhỏ này có đôi khi sẽ làm chuyện ngốc nghếch, cũng có chút nhỏ nhen, còn thỉnh Lân Vương gia đừng chấp nhặt với nó, rộng lượng một chút.
- Cha nói gì vậy? Nếu nói làm chuyện ngốc nghếch, phát giận, có lẽ ta so với hắn còn lợi hại hơn. Nhất Bác tốt lắm, người đừng lo.
Làm cha lo lắng cho hài tử của mình là thường tình, cho dù Vương Nhất Bác đúng như lời Vương đa đa nói, y cũng sẽ không bận tâm. Đang nói, Trác Hồ đến vào, cười nói.
- Vương gia, y phục mới may đã được đưa tới rồi.
- Đem vào đi. - Tiêu Chiến mỉm cười nhìn Vương Nhất Bác.
Mấy tiểu thị mang y phục tiến vào, hành lễ với Vương gia Vương phi, rồi để y phục trên bàn lập tức lui đi ra ngoài. Tiêu Chiến lật xem y phục của Vương Nhất Bác, một bộ màu đỏ, một bộ màu hồng cánh sen, cảm thấy rất hài lòng. Mà Vương Nhất Bác cũng nhìn hai bộ y phục bên cạnh một bộ cẩm phục màu tím đậm cùng một bộ áo khoác lông thỏ màu trắng. Tuy hoa văn khác nhau nhưng thợ may vô cùng tinh tế. Vương Nhất Bác mở áo khoác, khoác lên người Vương đa đa.
- Cha xem thử vừa không?
Vương đa đa kinh ngạc trước hành động của Vương Nhất Bác, hắn cũng thấy được bộ y phục này không phải quy cách làm y phục cho Vương gia Vương phi. Vương Nhất Bác cười nói.
- Tiêu Chiến nói, về sau mỗi tháng trong phủ may y phục, đều sẽ may cho người mấy bộ. Đây là lần đầu tiên làm, xem thử có vừa hay không, nếu vừa thì sau này cứ theo kích cỡ này may cho người.
- Điều này làm sao được? Làm gì có chuyện hài tử đã gả đi còn muốn may y phục cho cha mình chứ?
Vương đa đa nghiêm túc nói. Loại sự tình này hắn lần đầu mới thấy, không phải hắn khắt khe, cũng không phải hắn không biết tâm ý hài tử, chỉ là làm như vậy nếu để người ngoài biết, nhiều ít gì cũng sẽ chê cười, không tốt cho thanh danh Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác không để ý giọng điệu nghiêm khắc của cha, cười không nói. Tiêu Chiến lên tiếng thay cho Vương Nhất Bác.
- Cha, đây là ý của ta. Nhất Bác không thể lúc nào cũng ở bên người báo hiếu, ta vốn cảm thấy hổ thẹn, dù sao người cũng nuôi lớn Nhất Bác không dễ dàng gì. Đây chỉ là một chút tâm ý của ta cùng Nhất Bác, cũng không trái với tổ huấn, thỉnh cha xin vui lòng nhận cho.
* tổ huấn: lời dạy của tổ tiên.
Vương đa đa trầm mặc một lát, sau đó nhẹ nhàng mà thở dài.
- Ta biết ngài đối với Nhất Bác không tồi, cũng biết hiếu tâm của hai người, có điều đường hoàng quá mức cũng không tốt.
- Cha yên tâm, y phục mỗi tháng ta sẽ sai người lặng lẽ đưa qua cho người, nói là thư thăm hỏi của Nhất Bác. Về phần y phục, chỉ cần không may nhiều, người khác cũng sẽ không nhận ra. Người có thể nói là quà mừng năm mới ta tặng có chút vấn đề, nên người sai hạ nhân mang xiêm y đi sửa, như vậy sẽ không ai hoài nghi.
Lúc ấy y đã tặng không ít quà, chắc hẳn Vương đa đa còn chưa kịp dùng.
Nghĩ ngợi chốc lát, Vương đa đa cuối cùng gật đầu.
- Được rồi, vậy cha sẽ không khách khí.
- Tất nhiên. Thứ của ta cũng là của Nhất Bác, của Nhất Bác thì cũng là của người.
Tiêu Chiến cảm thấy chiếu cố tốt cho Vương đa đa, Vương Nhất Bác sẽ càng tốt.
Vương Nhất Bác đưa Vương đa đa đi thử y phục, Tiêu Chiến đến thư phòng xử lý công vụ.
- Rất vừa. Đây đều là sợi vải tốt nhất, giữ ấm cũng rất tốt. - Vương Nhất Bác hài lòng cảm thán.
Vương đa đa gật gật đầu, bộ y phục này đúng là ấm áp hơn so với những bộ trước đây.
- Cha, có tin tức sư phụ không? - Vương Nhất Bác hỏi.
- Con còn biết mà hỏi? - Vương đa đa nhìn hắn nói như giận dỗi.
- Sư phụ bởi vì giận con mà rời đi, cha cũng biết, mỗi khi người giận, con nào dám chọc thêm? Vốn nghĩ qua một thời gian người nguôi giận sẽ gửi thư cho con. Kết quả chờ tới bây giờ cũng không thấy cả thư lẫn người. - Vương Nhất Bác ngồi trở xuống bàn, hắn biết, sư phụ cho dù không để ý tới hắn, cũng sẽ không phớt lờ cha.
- Sư phụ con trước đó có gửi thư, nói là ở một thôn trang nhỏ phía tây, nơi đó thôn dân đều mắc một loại bệnh lạ, hắn đang nghiên cứu xem có thể cứu trị hay không. Hắn cũng có hỏi thăm con, ta nói con sống tốt lắm, chờ hắn trở về sẽ biết. - Vương đa đa cười.
- Có tin tức sư phụ con an tâm rồi. - Vương Nhất Bác như trút bỏ được nỗi lòng mà vui vẻ hơn.
- Để khi nào gửi thư cho sư phụ con, ta nói hộ con. - Lăng đa đa nói.
- Được.
Vương Nhất Bác gật đầu, hiện giờ sư phụ hắn cũng có tin tức, hắn không vướng bận nữa, cũng cảm thấy bình tâm không ít.
Buổi tối, Tiêu Chiến nói Vương đa đa ở lại ăn cơm. Vốn còn muốn mời Người ngủ lại một đêm, nhưng Vương đa đa nói quy củ không thể phá, Tiêu Chiến cũng không còn cách nào. Đành phải sai người hộ tống Vương đa đa quay về.
Qua vài ngày nghiên cứu chế dược, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng làm ra giải dược, bảo đảm không có gì sơ sót thì nhanh chóng giao cho Tiêu Hoàng. Vì không để các tướng sĩ nghi hoặc, Tiêu Hoàng sai người nấu mấy nồi canh thịt dê, đúng lúc thịt dê là thực phẩm bổ dưỡng mùa đông, lấy món này đi chiêu đãi mọi người cũng hợp lý, mặt khác, mùi canh thịt dê đủ để che giấu hương vị của dược, chỉ cần sai người hầm canh trước, rồi bỏ dược vào sau đó múc cho các tướng sĩ là được. Trọng điểm là phải đảm bảo ai cũng uống, không bỏ sót.
Trong lúc nghiên cứu giải dược, Vương Nhất Bác cũng không quên đến Dịch Vương phủ trị thương cho Mộ Thần. Đến đến đi đi, hắn đã thân thiết hơn với Mộ Thần. Mộ Thần không chỉ giỏi cầm kỳ thi họa, còn tinh thông văn sử thi từ, cùng hắn nói chuyện cũng không nhàm chán, hơn nữa còn có thể trò chuyện thật vui vẻ.
Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác cầm thuốc trị thương mới làm xong, cùng Tiêu Chiến tới Dịch Vương phủ. Tiểu tư đưa hai người đến viện tử của Tiêu Hoàng.
Lúc hai người vào cửa, Mộ Thần đang dựa vào nhuyễn tháp, Tiêu Hoàng ngồi một bên, đút canh cho hắn. Thấy hai người, Mộ Thần vì kinh ngạc mà bị sặc, cúi đầu ho sặc sụa. Tiêu Hoàng làm như không có gì, bình thản bưng bát canh nói.
- Đến đây, ngồi xuống trước.
Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến nghe vậy, ngồi vào ghế bên cạnh bàn. Mộ Thần khó khăn lắm mới ngừng ho, mặt đỏ đến mức có thể xuất huyết.
- Tay hắn không tiện cử động, tiểu thị hầu hạ hắn lại nhiễm phong hàn, ta mới chiếu cố một chút. - Tiêu Hoàng nói.
Vì Mộ Thần không muốn có người hầu hạ, nhưng ngại tay đang bị thương không thể cử động, Tiêu Hoàng cũng không thể bỏ mặc hắn một mình.
Tiêu Chiến trầm mặc không nói. Vương Nhất Bác cười khẽ cũng không nói thêm gì. Tiểu thị bị bệnh thì còn có các tiểu thị khác có thể đến thay thế, sẽ không để chủ tử tự mình động tay. Vương Nhất Bác không muốn vạch trần, chỉ nói.
- Tay hắn đang ở giai đoạn khép miệng vết thương, giai đoạn trước cũng khôi phục đến mức không tồi, đúng là không thích hợp dùng tay.
Nghe hắn nói như vậy, nét đỏ ửng trên mặt Mộ Thần cũng nhạt đi không ít. Tiêu Hoàng gật gật đầu, tiếp tục đút canh cho hắn.
- Vương gia, Lục Hoàng tử điện hạ đã trở lại. - Quản gia kích động đi vào, trên mặt mang theo nét tươi cười.
- Lão Lục đã trở lại? Mau gọi hắn vào. - Tiêu Hoàng buông bát đứng dậy.
Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác cũng cảm thấy vui mừng. Tuy rằng biết Tiêu Thanh rất nhanh trở lại, nhưng cụ thể là ngày nào còn chưa biết được. Hiện giờ đã tới cửa, không thể nói không phải một chuyện mừng.
- Tam ca.
Tiêu Thanh mệt mỏi đi vào, Phi Hồ phía sau chờ ở cửa. Lúc này Tiêu Thanh mới nhìn thấy Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác.
- Tiêu Chiến cùng đệ khanh đã đến a, ta còn sai người đến Lân Vương phủ mời các đệ nữa, xem ra uổng công rồi.
- Uống ngụm trà đã, vừa về đã đến đây, cũng không ngại mệt. - Tiêu Hoàng chỉ chỉ trà tiểu tư đưa lên.
Tiêu Thanh bưng chén lên còn chưa uống, quét mắt thấy được Mộ Thần ngồi trên tháp, khóe miệng lộ ra một ý cười bất ngờ nhưng cũng có thâm ý khác...
Danh Sách Chương: