• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Thần đưa Tiêu Hoàng đến phòng ngủ của mình, ở dưới gối lấy ra một cái hòm lớn bằng bàn tay, kỳ thật nói là hòm cũng không giống toàn bộ. Chỉ làm thành hình lập phương, thân hòm không cao, hình như bị một lớp kim loại màu đen bao lấy. Chỗ nắp có một miếng sắt hình dạng kỳ quái, trông như là khóa, nhưng không có ổ khóa, chỉ có một đường hoa văn nhô ra, nhìn không ra hình thù gì.

"Đây là cái gì?" Tiêu Hoàng khó hiểu hỏi. Nói đến thì, nếu là hòm, đều phải làm đẹp một chút mới phải. Mà nhìn cái này chỉ là một cục sắt, cho dù ném trên mặt đất, người khác cũng sẽ chỉ cảm thấy là tảng đá, căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt một cái.

Mộ Thần lắc đầu, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết. Chỉ nhớ rõ đây là thứ ta vẫn luôn đem theo bên người. Còn mơ hồ nhớ nương ta nói thứ này ta bất luận thế nào cũng đều phải bảo quản tốt. Còn dặn......" Mộ Thần dừng một chút, tiếp tục nói: "Còn nói thứ này là bùa hộ mệnh của ta, nhưng chưa đến đường cùng, ngàn vạn lần không được lấy ra, nếu không sẽ là bùa đòi mạng."

Tiêu Hoàng vuốt hòm sắt, căn bản không thể nào xuống tay. Hắn thậm chí không chắc hòm này rốt cuộc có thể mở ra hay không, hoặc là đây căn bản không phải hòm, khóa kia có kia chỉ là đồ trang sức.

"Ta có thể mang nó ở bên người đến tận giờ, cũng là bởi vì nó thật sự nhìn không có giá trị. Người môi giới bán ta lúc ấy nhìn nhìn thứ này, liền ném trả lại cho ta. Còn cười ta coi một cục sắt thành kho báu." Mộ Thần khẽ thở dài một cái, nếu không phải thứ này thật sự vẻ ngoài không bắt mắt, có thể đã sớm bị người môi giới cướp đoạt. Ta cũng từng có ý mở nó ra, nhưng đều không thành công. Cho nên ta cũng không biết thứ này rốt cuộc dựa vào cái gì có thể bảo mệnh cho ta."

Tiêu Hoàng nhấp hé khoé miệng. Nhưng nhìn vật thể trước mắt, dùng một cục sắt như vậy đáp để chứng minh Mộ Thần thân phận, sợ là có chút vớ vẩn. Huống hồ hắn ngay cả cái thứ này rốt cuộc là gì cũng không rõ.

Suy nghĩ một lát, Tiêu Hoàng nói: "Mấy ngày nữa ta cầm đến cho Chiến đệ xem thử, nói không chừng có thể tìm được biện pháp."

Mộ Thần đáp ứng, không phản đối, dù sao hắn cũng tràn ngập tò mò đối với thứ này.

Tiêu Hoàng nắm tay Mộ Thần, nhìn mắt hắn, thật lòng nói: "Bất luận thứ này có chứng minh được cái gì không, cả đời này, ta chỉ có một mình ngươi."

Mộ Thần lộ ra ý cười nhợt nhạt, hơi hơi gật gật đầu.

Ba ngày sau, Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần gọi Tiêu Thanh và Tiểu Ảnh, đến Lân Vương phủ.

Vương Nhất Bác tuy rằng vẫn phải tránh rét, nhưng đã có thể xuống giường đi lại, Trương Bân Bân nói hắn khôi phục không tồi, dưỡng thêm mấy ngày nữa, bồi bổ khí huyết lại, là có thể xuất môn.

Vương Nhất Bác ngồi ở bên giường, đùa giỡn hai hài tử. Hai hài tử đã có thể nhìn xung quanh, đôi mắt đen lay láy nhìn theo cái trống bỏi đỏ di chuyển trong tay Vương Nhất Bác. Tiêu Cẩn thỉnh thoảng phát ra tiếng cười khanh khách, cắn cắn nắm tay nhỏ của mình, cùng cha đùa giỡn. Khác đệ đệ, Tiêu Hàn ít tươi cười một chút, nhưng rất thích hoạt động, lúc này đang vươn tay nhỏ, muốn bắt lấy cái trống bỏi đỏ lúc ẩn lúc hiện ở trước mắt bé.

Đùa hai hài tử chơi thêm một lát nữa, Vương Nhất Bác đặt trống bỏi đỏ vào trong tay Tiêu Hàn. Bé con bắt được, cũng yên tĩnh lại, lấy tay cầm lấy trống bỏi đỏ, kỳ thật lấy khí lực bé hiện tại còn chưa thể làm nó kêu, tạm thời cứ sờ đã.

Tiêu Cẩn không thấy trống bỏi đỏ, chớp chớp đôi mắt, lầm bầm muốn hướng sang Tiêu Hàn bên kia. Hai hài tử này ngày thứ ba từ khi ra đời, sau khi bắt đầu có cảm giác, sẽ không thể tách ra quá xa nữa. Chính xác mà nói, là Tiêu Cẩn có chút bám dính Tiêu Hàn. Hai bé khi nằm ở trên giường nhất định phải nằm cùng nhau, bằng không Tiêu Cẩn liền gào khóc. Tiêu Hàn cũng sẽ nhỏ giọng lầm bầm, hình như cũng bất mãn.

Tiêu Cẩn khóc lớn, Vương Nhất Bác có thể dỗ một hai lần, nhưng nếu thời gian quá dài, cũng không được. Đối với chuyện này Tiêu Chiến một chút biện pháp cũng không có, bất quá đây với y lại chuyện tốt. Nếu y một mình trông hài tử, Tiêu Chiến không cần lo lắng, chỉ cần đặt hai bé con này ở cùng nhau, chúng có thể tự chơi, căn bản không cần y quan tâm.

Trương Bân Bân nói này có lẽ là cảm ứng song sinh, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể thấy được hai huynh đệ tình cảm rất khắng khít. Sinh trong Hoàng thất, không có gì quan trọng hơn so với huynh đệ một lòng.

Khi Tiêu Chiến đi vào, Vương Nhất Bác đang đắp chăn cho hai hài tử, hai bé con đầu kề đầu đã ngủ. Tiêu Chiến đi đến bên giường, cúi người hôn bên môi Vương Nhất Bác, nhẹ giọng nói: "Tam ca cùng Lục ca bọn họ đến đây, ngươi có đến không?"

Y không muốn miễn cưỡng Vương Nhất Bác, tuy rằng thân thể hắn đã khỏe hơn rất nhiều, nhưng phải phòng nhiễm phong hàn, cho nên có thể không ra ngoài, vẫn nên cố gắng ở trong phòng thì hơn.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, đã nhiều ngày Tiêu Chiến trông hắn quá kỹ, hắn chỉ muốn bước ra khỏi cửa phòng cũng khó, tuy rằng đã có thể xuống giường đi lại, nhưng chỉ có thể ở trong phòng đi một chút. Hắn cũng hiểu Tiêu Chiến quan tâm hắn, cho nên ngoan ngoãn không nghịch ý của y.

"Ta nói Trác Hồ mời bọn họ đến khách phòng cách vách, để thêm mấy chậu than. Chờ trong phòng ấm áp, ngươi hãy qua." Tiêu Chiến xoa xoa tay hắn, lại chạm chạm trán hắn, cảm thấy nhiệt độ cơ thể bình thường, mới đồng ý thả hắn đi đến khách phòng.

Vương Nhất Bác gật gật đầu, nói: "Phân phó phòng bếp đêm nay chuẩn bị thêm chút thức ăn, giữ Tam ca, Lục ca bọn họ lại ăn cơm." Trước đó hắn đã nói chờ thân thể hắn đỡ, mời bọn họ đến ăn cơm, hôm nay vừa lúc, cũng đỡ phải gọi người tới khi trời lạnh.

"Được." Tiêu Chiến gật gật đầu, lại nhìn thoáng qua hài tử ngủ thật sự say, mới xoay người đi phân phó Trác Hồ.

Phòng khách được chậu than làm ấm áp, bốn người ngồi trên ghế uống trà. Tiểu Ảnh cũng không biết Tiêu Hoàng vì sao đột ngột gọi họ tới, chỉ biết im lặng ngồi ở một bên. Tiêu Thanh cũng không rõ nguyên nhân, Tiêu Hoàng đến phủ, chỉ nói có việc phải cùng nhau thương lượng, nhưng cụ thể lại không nói. So với việc hai người mờ mịt, Tiêu Hoàng cùng Mộ Thần rõ hơn nhiều, cũng trầm mặc hơn nhiều. Bọn họ chỉ hy vọng cởi bỏ bí ẩn này, lại lo lắng lỡ đâu không thể chấp nhận kết quả, sau này sợ là khó sống.

Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác đi vào, Vương Nhất Bác cười nhất nhất chào hỏi, mới nói: "Mùng một chưa kịp chúc tết, mong rằng Tam ca, Lục ca không để ý." Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần với hắn mà nói là bằng hữu, sớm một chút muộn một chút cũng không hề gì.

"Không sao cả, thấy sắc mặt đệ khanh bình thường, chúng ta cũng yên tâm." Tiêu Hoàng mỉm cười nói.

"Phiền Tam ca quan tâm." Vương Nhất Bác cười ngồi xuống, lại nói với Tiểu Ảnh cùng Mộ Thần: "Trong phủ có làm chút tân điểm tâm, lát nữa lấy đến cho các ngươi nếm thử."

Hai người gật gật đầu, Tiểu Ảnh hỏi: "Hài tử đều đã ngủ?"

"Ừ, mới vừa ngủ. Cha đang chăm." Trước khi đến đây, đã mời Vương đa đa qua, tuy rằng hạ nhân trong phủ không ít, nhưng vẫn là trưởng bối giúp bọn hắn trông chừng, Vương Nhất Bác mới yên tâm.

Chờ Trác Hồ đưa điểm tâm cùng trà tới, Tiêu Chiến mới nói: "Tam ca vội vã đến như vậy, là có việc?" Nếu không có việc gấp, Tiêu Hoàng mỗi lần đến, đều sẽ từ sáng sớm sai người đến truyền lời trước, cũng tiện cho Tiêu Chiến trích thời gian trống ra.

"Phải." Tiêu Hoàng gật gật đầu, đem hòm sắt kia ra.

"Đây là cái gì?" Tiêu Thanh khó hiểu nhìn cái cục không thể nói rõ là gì, hỏi.

"Đây là thứ Mộ Thần từ nhỏ mang ở trên người, ta nghi ngờ trong này có thể sẽ đang cất giấu thân thế của Mộ Thần. Mộ Thần nhớ rõ phụ mẫu hắn từng nói, thứ này có thể cứu hắn, cũng có thể hại hắn. Thứ này nói không chừng có thể cởi bỏ nguyên nhân Mộ Thần vì sao giống Tràng quý nhân như vậy." Tiêu Hoàng giải thích.

Mộ Thần ngồi ở một bên không lên tiếng, hắn cũng không biết lúc này còn có thể nói cái gì.

"Tuy rằng nghi vấn này cởi bỏ xem ra không khác gì, nhưng ngày sau không dám đảm bảo sẽ không rơi vào tay người khác, ta không thể không biết trước rõ ràng, cũng gia tăng đề phòng." Tiêu Hoàng nói.

Tiêu Thanh cùng Tiêu Chiến gật gật đầu hiểu rõ, nếu đổi lại bọn họ, cũng sẽ như thế.

Tiêu Thanh lấy cái hòm qua nhìn nhìn nửa ngày, cũng không nhìn ra cái gì, hỏi: "Tam ca, ngươi chắc chắn thứ này có thể mở?"

Tiêu Hoàng lắc đầu, "Ta chỉ đoán. Nếu thứ này quan trọng với Mộ Thần như vậy, vậy bên trong nó chắc chắn là cất giấu cái gì, bằng không chỉ một thứ như vậy, có thể hữu dụng gì?" Nếu thứ này không phải có thể mở ra, vậy với một thứ như vậy, thật sự nhìn không ra làm sao có thể bảo mệnh, lại còn sát mệnh.

"Tam ca nói có lý." Tiêu Chiến nhận cái hòm sắt kia, lật qua lật lại vài cái, cũng không nhìn ra cơ quan gì, "Bất quá thứ này thật sự hiếm có, nếu thật sự mở ra được, có thể phải dùng biện pháp riêng."

Vương Nhất Bác nhìn nhìn hòm kia lại nhìn Mộ Thần nói: "Thần ca, ngươi ngẫm lại xem phụ mẫu ngươi có từng nói cách mở hòm không? Hoặc là một vài lời muốn ngươi nhớ kỹ, có lẽ cũng là mấu chốt mở hòm."

Mộ Thần trầm mặc suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu, "Ta không có ấn tượng."

Cũng đúng, lấy tài trí Mộ Thần, nếu thật sự là cái gì không giống bình thường, nhất định sẽ liên tưởng đến, chứ không phải không thể xuống tay như vậy.

Tiêu Chiến suy ngẫm thứ trên tay, nói: "Thật sự không còn cách nào thì chỉ có thể phá mở."

"Không ổn." Vương Nhất Bác ngăn cản: "Lỡ đâu trong đó có chất lỏng gì, ngươi nện xuống, thứ này vẫn không mở ra, thứ bên trong không chừng sẽ nát."

Tiêu Chiến cảm thấy băn khoăn của Vương Nhất Bác cũng có lý, nhất thời cũng không còn cách nào.

Tiểu Ảnh lấy lại thứ đó, cẩn thận nhìn nhìn, nói: "Nếu thứ này thật sự có khóa, vậy loại kỹ thuật này rất có thể coi là xảo đoạt thiên công. Thứ tinh xảo như vậy, nhất định là được làm từ cao nhân có tiếng tăm. Ta trước đây ra ngoài làm nhiệm vụ, chuyện trên giang hồ cũng biết một ít, thứ giống loại này không rõ lắm, hơn nữa nếu được cao thủ làm ra, hỏi trưởng bối kiến thức rộng rãi một chút, không biết chừng sẽ có đáp án."

Tiểu Ảnh khi còn làm ảnh vệ của Tiêu Thanh, ngẫu nhiên cũng sẽ khẩn cấp giúp Tiêu Thanh hoàn thành vài nhiệm vụ, cho nên việc giang hồ tất nhiên hiểu biết nhiều hơn so với các Vương gia, phương thức suy nghĩ vấn đề cũng không giống.

"Tiểu Ảnh nói có lý." Vương Nhất Bác đồng ý gật gật đầu, "Nói đến từng trải...... Không bằng để sư phụ đến xem thử."

"Cũng được." Tiêu Hoàng gật đầu đồng ý. Dù sao việc này cũng không thế tiết lộ ra, mà Trương Bân Bân xem như lựa chọn duy nhất hắn có thể yên tâm hỏi.

Khi Trương Bân Bân đến, tiện thể mang theo thuốc bổ Vương Nhất Bác cần uống. Trương Bân Bân vừa vào cửa, mọi người liền đứng lên, tuy rằng Trương Bân Bân không có vương vị, nhưng là đệ đệ Phụ hoàng thừa nhận, bọn họ theo lý nên đứng dậy cung nghênh.

"Có việc?" Trương Bân Bân đặt thực hạp nhỏ chứa dược lên trên bàn, hỏi.

Từ sau khi Vương đa đa quyết định nhận quan hệ, tâm tình Trương Bân Bân vẫn phi thường tốt. Tuy rằng còn chưa tới ngày đến quan phủ, nhưng hắn đã dọn đồ đạc đến viện của Vương đa đa, Vương đa đa cũng không phản đối, sự tình cứ định như vậy.

Trương Bân Bân vốn định nói Thanh Mẫn đưa dược tới, còn mình đến chỗ Vương đa đa, không ngờ dược mới vừa sắc xong, Trác Hồ đã đến thỉnh.

"Sư phụ." Vương Nhất Bác đi lên trước, kéo Trương Bân Bân ngồi xuống, trong những người ở đây, cũng chỉ có hắn dám tùy ý nói chuyện cùng Trương Bân Bân như vậy. Hơn nữa liên quan đến Vương đa đa, Vương Nhất Bác thân cận với Trương Bân Bân cũng bớt đi một tầng kiêng dè, "Có thứ muốn cho người xem một chút."

Trương Bân Bân không hỏi hắn là cái gì, còn lấy ra chén thuốc bổ để trước mặt hắn, nói: " Uống cái này trước đi đã."

"Vâng." Vương Nhất Bác vừa bưng chén thuốc lên, vừa để hòm sắt trước mặt Trương Bân Bân, hỏi: "Sư phụ từng thấy qua thứ này chưa? Chúng ta hoài nghi trong này cất giấu thứ có liên quan đến thân thế của Mộ Thần, nhưng suy nghĩ cả nửa ngày cũng không mở ra."

Nhìn hòm sắt trước mặt, Trương Bân Bân sửng sốt một chút, lập tức hỏi: "Thứ này từ đâu ra?"

Nghe lời này, Vương Nhất Bác cảm thấy sự tình có thể có cửa thoát, nói: "Là thứ Mộ Thần vẫn mang bên người."

Trương Bân Bân cầm lấy hòm sắt nhìn nhìn, lại ngẩng đầu nhìn Mộ Thần, giữa hai mắt hơi nhíu, nhất thời không nói gì.

"Sư phụ?" Vương Nhất Bác gọi một tiếng.

Trương Bân Bân lại nhìn lướt qua mọi người, lập tức ném cái hòm sắt kia vào chậu than bên cạnh.

Tất cả mọi người hoảng sợ, Vương Nhất Bác vừa định nói, đã bị Trương Bân Bân liếc mắt một cái, nói: "Uống dược."

Vương Nhất Bác ngoan ngoãn bưng chén bắt đầu uống dược.

Một lát sau, nghe "rắc" một tiếng, nơi vốn tồn tại hoa văn kỳ quái đột ngột nứt mở. Trương Bân Bân sai Trác Hồ lấy móc sắt móc hòm ra, mới nói: "Để nguội mới có thể mở."


Tiêu Chiến nhìn hòm sắt cháy đỏ, hỏi: "Tiền bối làm sao mà biết cách mở hòm này?"

Trương Bân Bân nhìn nhìn mọi người, chờ Vương Nhất Bác uống dược xong rồi, mới nói: "Hòm này là Khóa Vương làm, hơn hai mươi năm trước. Ta cùng với Khóa Vương có vài phần giao tình, cho nên ở trong nhà hắn thấy thứ này, hắn thấy ta tò mò, liền nói cho ta cách mở. Sau đó thứ này được bày bán trong cửa hàng, nhưng bởi vì diện mạo xấu xí, lại không chứa được nhiều, quan trọng là... Quá đắt, cho nên vẫn không ai mua. Có một lần Hoàng Thượng cải trang đi tuần, vừa lúc nhìn thấy hòm này, cảm thấy thứ Khóa Vương làm tất nhiên là tốt, trong cung cũng nên có một hai cái, liền mua về."

Trương Bân Bân nhớ lại, tiếp tục nói: "Sau đó lại nghe nói là thưởng cho một vị quý nhân có thai không lâu, cụ thể ta cũng không biết."

"Đồ của Phụ hoàng?" Tiêu Hoàng nhăn mày. Đồ của Hoàng Thượng, thưởng cho một quý nhân, hiện tại lại ở chỗ Mộ Thần, mà hắn lại giống Tràng quý nhân như thế, hình như có đáp án sắp được vẽ ra......

Không chỉ Tiêu Hoàng, mọi người ở đây đều có suy đoán của mình, hiện tại chỉ chờ đáp án công bố mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK