“Tỉnh rồi?”
Lạc Mân thuận thế cọ cọ mặt lên tay hắn, “Sao anh không ngủ…”
“Ngủ rồi, mới vừa tỉnh.” Thẩm Thời Trạm nhấc Lạc Mân lên từ nách, ôm đến nằm úp sấp trên người mình, “Còn khó chịu không?”
Lạc Mân lắc đầu, ngủ đến đầu tóc bù xù gãi lên cằm và cổ Thẩm Thời Trạm, mang theo cảm giác nhột nhột. Thẩm Thời Trạm cười tránh sang một bên, bị Lạc Mân phát hiện, càng giữ chặt không cho hắn động, hăng say cọ mạnh lên. Trong miệng còn không ngừng kêu meo meo, làm bộ mình là con mèo nhỏ.
Thẩm Thời Trạm bị gọi cứng luôn, giữ mông Lạc Mân lại dán lên hạ thân của mình, Lạc Mân cảm giác được cái thứ nóng nóng của hắn chọc vào, mới đỏ mặt đàng hoàng một chút.
Vừa nãy nháo hơi nhiều, trên đầu Lạc Mân chảy ra ít mồ hôi, cậu nắm bả vai Thẩm Thời Trạm, lau mồ hôi lên trên vạt áo, lại cắn mấy cái, thành thật nằm úp sấp bất động. Bàn tay Thẩm Thời Trạm luồn vào trong áo tắm của cậu tỉ mỉ sờ soạng qua lại mấy cái nói: “Đi nửa tháng không gầy, còn nhiều thêm thịt.”
Lạc Mân vui mừng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, “Chiều nào em với bọn A Tứ cũng ăn quán, ăn khá ngon!” Vừa nói như vậy, cậu dùng tay sờ Thẩm Thời Trạm mặt nghiêm túc nói: “Nhưng mà anh gầy rồi, có phải chú anh ngược đãi không cho anh ăn cơm không?”
Thẩm Thời Trạm hùa theo cậu nghiêm trang nói bậy, “Không phải mà, công ty tổng cộng cũng không có nhiều tiền, chuyện phiền toái nhiều như vậy, còn phải mua sữa bò cho em uống.”
Lạc Mân đến gần liếm cằm Thẩm Thời Trạm một cái đau lòng nói, “Anh rất gầy, em không ở nhà, anh lại không nghe lời, khẳng định ngủ không ngon, cũng không ăn uống cẩn thận.”
Dừng một chút lại nói: “Anh không nghe lời như vậy, bảo em làm sao yên tâm?”
Mỗi lời của cậu nói từng cái Thẩm Thời Trạm không nghe lời, làm cho Thẩm Thời Trạm cười không được. Hắn đỡ mông Lạc Mân đẩy người lên trên một chút nói: “Không yên tâm về anh thì tốt nghiệp sớm, thành thật về nhà đợi.”
Lạc Mân gật mạnh đầu trong ngực hắn thề son sắt nói: “Nhanh lắm, đợi thêm một năm là được rồi, thật ra năm tư đại học đều là thực tập, đến lúc đó mỗi ngày đi công ty cùng anh.”
Nói đến đi công ty, Thẩm Thời Trạm ranh mãnh cười cậu: “Còn dám đi công ty?”
Lạc Mân chơi nút áo ngủ của hắn không để ý nói: “Anh không sợ hư thận em sẽ dám đi.” Ngừng một chút lại nói: “Có điều giấc mơ của em là làm người chồng nội trợ, nuôi gia đình đành giao cho anh vậy.”
Thẩm Thời Trạm bên này nhéo mặt cậu bên kia lôi chuyện cũ, “Không phải Lạc tiên sinh, người ngày đó muốn bao dưỡng anh sao?”
Lúc vừa mới làm, Lạc Mân kêu nhiều quá, bây giờ cổ họng bị khàn, mất công tốn sức nói: “Nào có chuyện tốt như vậy, tiểu gay đẹp trai nhất dễ thương nhất trên thế giới đều cho anh rồi, đổi lại còn muốn để người ta bao dưỡng anh, những người như anh chính là không biết cách trân trọng.”
Cậu nằm trên người Thẩm Thời Trạm một lát trở mình cắn người một lúc, trong miệng không ngừng rầm rì linh tinh. Thẩm Thời Trạm chịu không nổi làm phiền, đè người lên gối một nụ hôn mãnh liệt đã dừng lại được.
Hôm sau Thẩm Thời Trạm cùng Lạc Mân trở lại trường học báo cáo, buổi học chính thức sẽ bắt đầu từ tuần tới, Lạc Mân không có việc gì làm, chỉ là không biết Thẩm Thời Trạm có thời gian hay không.
“Lúc nào anh về nhà?”
“Không vội, ở lại với em mấy ngày.”
Đôi mắt Lạc Mân cũng sáng lên, lắc cánh tay hắn hỏi: “Mấy ngày?”
Thẩm Thời Trạm giả vờ thần bí chỉ đi về phía trước, không trực tiếp trả lời cậu, “Không biết, hôm nào có việc hôm đó đi.”
Trên đường Trường An không nhiều người, thời tiết cũng rất nể tình không nóng lắm. Lạc Mân và Thẩm Thời Trạm nắm tay nhau chậm rãi đi, đã từng có rất nhiều lần, Lạc Mân ăn được đồ ăn ngon, nhìn thấy cửa hàng thú vị, đều sẽ nghĩ, khi nào Thẩm Thời Trạm đến, nhất định phải quay lại với hắn.
Cùng người yêu nhất, làm chuyện mình thích nhất, nghĩ lại đều muốn hóa ngọt ngào.
Lạc Mân nghĩ rằng lần trước chỉ là chuyến đi công tác bình thường, Thẩm Thời Trạm cũng không có ý định nói cho cậu biết hắn sẽ quay lại Đức. Đưa ra lựa chọn thế nào là chuyện của hắn, không cần phải đặt những điều này lên người Lạc Mân. Cậu chỉ cần tiếp tục yêu hắn, tin tưởng hắn, cần hắn là được rồi.
Hai người thoải mái đi loanh quanh, hôm nay Thẩm Thời Trạm cũng đổi một bộ quần áo bình thường, mặc áo nỉ khác màu với Lạc Mân, Lạc Mân mặc màu vàng, hắn mặc màu xám, mái tóc ngày thường cố định cẩn thận tỉ mỉ cũng chỉ sấy khô trước khi ra ngoài là xong việc, dĩ nhiên như vậy thoạt nhìn cũng rất hài hòa. Lạc Mân không có chút nào cấm kỵ mà kéo cánh tay của hắn, cho người ta cảm giác vui tai vui mắt.
“Đợi em chính thức bắt đầu buổi học lại đi.”
Lạc Mân đang chọn móc khóa phản ứng lại, đây là nói tiếp với cậu, lập tức nhảy lên người Thẩm Thời Trạm vui vẻ xoa mặt hắn. Thẩm Thời Trạm bị cậu đụng mạnh cũng không nhúc nhích, mặc cho cậu càn quấy.
“Vậy anh ở lại đây ba ngày đó.” Lạc Mân đưa tay ra so cho hắn xem, “Ba ngày bốn đêm!”
“Đúng, ba ngày bốn đêm.”
Lạc Mân vui mừng đến muốn điên rồi, những thứ nhỏ nhặt cũng không nhìn thấy, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thời Trạm cười ngây ngô.
“Không cho đổi ý!”
“Không đổi ý.”
“Có người gọi anh cũng không thể đi!”
“Không đi.”
—
Những ngày có người yêu bên cạnh luôn trôi qua rất nhanh, lúc này Lạc Mân đã có chút tiền đồ, khi Thẩm Thời Trạm đi không khóc. Cũng có thể là vì đêm hôm trước khóc nhiều quá, bốn giờ Thẩm Thời Trạm vội lên máy máy trước khi xuất phát, cậu còn không mở mắt nổi…
Thẩm Thời Trạm vốn không muốn để Lạc Mân tỉnh dậy một mình trong khách sạn, cảnh tượng như vậy không khỏi quá mức tủi thân với mèo sữa nhỏ của hắn. Không biết làm sao chuyến bay trễ nhất chỉ có giờ đó, nếu không lại phải chậm trễ một ngày, Lạc Mân hết lần này đến lần khác thề thốt, nói mình quay lại trường học không thành vấn đề, thức dậy cũng sẽ không khóc. Thẩm Thời Trạm mới miễn cưỡng đồng ý.
Thế nhưng lại mất mặt nhanh như vậy.
Người vừa ngồi dậy sau khi mờ mịt nhìn xung quanh một vòng, viền mắt nhanh chóng đỏ lên.
Cậu mới vừa mơ mơ màng màng tỉnh lại, theo bản năng vươn tay đi sờ Thẩm Thời Trạm, mới phát hiện ga trải giường bên kia đã sớm lạnh thấu. Lúc này mới hoảng hốt nhớ lại trước khi đi Thẩm Thời Trạm ôm cậu hôn một hồi lâu, hình như còn nói câu gì, nhưng cậu thật sự không nhớ ra được.
Tỉnh dậy trên chiếc giường khách sạn trống rỗng, dấu vết một đêm kích tình và hơi thở vẫn còn, nhưng người bên cạnh đã rời đi từ lâu.
Lạc Mân cảm thấy nội tâm hận chết Thẩm Thời Trạm, mình quả thực giống như bị chơi không một đêm.
À, không phải chơi không. Khi Lạc Mân rời khỏi khách sạn nghĩ, vẫn có chút đảo lộn. Lúc Thẩm Thời Trạm đi, trợ lý không dám trả phòng, anh ta đương nhiên không chú ý tới loại chuyện nhỏ này. Lạc Mân liền kéo cơ thể đau nhức không thôi, nhe răng nhếch miệng lấy ví ra móc tiền phòng mấy ngày nay cho Thẩm Thời Trạm.
Được, coi như tôi chơi anh, Lạc Mân ngồi trên xe taxi, đỏ mắt nghĩ.
Chân trước Thẩm Thời Trạm vừa rời khỏi Đức, chân sau nguồn vốn cho vay đã xảy ra vấn đề, Thẩm Thanh không thể ngồi yên, vội vội vàng vàng gọi một cuộc gọi bí mật cho Thẩm Thời Trạm. Điều ông ta muốn là Thẩm thị, đương nhiên không muốn bản thân tiếp nhận cục diện rối rắm của công ty chi nhánh đang trên bờ vực phá sản, ông ta chỉ muốn cổ đông không hài lòng với Thẩm Thời Trạm, đẩy hắn xuống. Tuy nói hắn đang xử lý công ty chi nhánh, nhưng quyền lựa chọn nằm ở tổng giám đốc và lãnh đạo các cấp, trong mắt người ngoài, vẫn là một mình Thẩm Thời Trạm định đoạt.
Công ty chi nhánh khác với công ty con. Công ty mẹ chỉ cần dựa trên tỷ lệ cổ phần đến cuối năm rút cổ tức từ công ty con là được, nhưng công ty chi nhánh tương đương với một bộ phận trực thuộc công ty mẹ, nói Thẩm Thời Trạm không thể quyết sách chuyện của công ty chi nhánh, ai cũng không tin.
Người khác cũng không để ý, bạn có thể làm gì, cuối cùng có làm hay không.
Lúc trước để một mình Thẩm Thanh xuất ngoại đi quản lý công ty chi nhánh, ý của ông nội Thẩm Thời Trạm đã rất rõ ràng, không để ông ta nhúng tay vào chuyện trong gia tộc, Thẩm Thời Trạm cũng rất phối hợp rất ít hỏi đến việc vặt của công ty chi nhánh, chỉ có hứng thú tham gia cuộc họp thường niên kết toán cuối năm, coi như là ông chủ lộ mặt, cố gắng làm cho nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ Thẩm Thanh giả vờ đầy ngu ngốc làm ra một lỗ hổng lớn như vậy, người trong gia tộc họ Thẩm biết chuyện gì xảy ra, nhưng các cổ đông sẽ không quản chuyện nhà của bạn, ai có thể làm ra giấy tờ đẹp đẽ cho họ, ai sẽ thượng vị, nếu ai làm chuyện vỡ ra, vậy thì cám ơn tạm biệt.
Chuyện này ầm ĩ đến cổ đông nơi nào, ai cũng sẽ không tin không phải trách nhiệm của Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm chậm rãi từ từ ở Tây An ngây người cùng Lạc Mân ba ngày, Thẩm Thanh gấp đến độ như kiến bò trên chảo nóng ước gì có thể lập tức nhảy ra. Nhưng tự mình đào mộ cho mình rất hiếm thấy, có thể nhảy ra đó, vậy càng ít thấy rồi.
Cục thuế nước Đức nhiều lần phái người đến điều tra, đến rồi cũng chỉ đi lướt qua, xem chừng không giống như thật sự muốn điều tra cái gì. Mà những thứ đưa lên cũng được trả về nguyên vẹn. Điều này làm cho Thẩm Thanh càng nghĩ không ra, trái tim cả ngày bị nâng lên rồi hạ xuống, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Từ Nhiên không ở lại Đức, cũng không đi theo Thẩm Thời Trạm. Người Thẩm Thanh phái đi cùng anh đều bị Từ Nhiên bỏ rơi, biến mất khỏi thế gian trong vài ngày.