Anh nhớ tới mùa đông của một năm, tuyết cũng rơi lớn như vậy. Mẹ anh nằm viện, gương mặt tiều tụy trên giường bệnh từng giây từng phút giày vò Từ Nhiên, cả ngày đều cúi thấp đầu trầm mặc. Bạn học thường chơi thân phát hiện bất thường của anh, đưa tới ánh mắt dò hỏi. Anh lên dây cót tinh thần, nói mình không có chuyện gì.
Sau giờ tự học buổi tối, một mình Từ Nhiên rời khỏi trường đi tới bệnh viện.
Khi đó tuyết cũng rơi lớn thế này, chỉ là sức gió lớn hơn còn kéo theo mưa, thổi người không mở mắt nổi.
Thẩm Thời Trạm đi theo phía sau anh chạy đến gọi anh lại, yên lặng cùng anh đi đến bệnh viện.
Dọc theo đường đi, bọn họ không nói gì, Từ Nhiên chỉ mang theo mê man hỏi một câu: “Nếu mẹ tôi…”
Thẩm Thời Trạm ngắt lời anh: “Đừng nói nhảm, không có việc gì.”
Sau đó vẫn là một đường im lặng, lại đi qua một cái hẻm nhỏ nữa là tới bệnh viện, Từ Nhiên bảo Thẩm Thời Trạm về đi, tự mình đi qua được. Thẩm Thời Trạm đồng ý, Từ Nhiên quay người đi về phía bệnh viện.
Cuối hem nhỏ có một chiếc đèn lờ mờ, lúc Từ Nhiên đi tới dưới đèn, mới quay đầu lại liếc mắt nhìn. Thẩm Thời Trạm còn đứng ở đầu hẻm nhìn anh, gió lớn cuốn theo mưa tuyết đánh lên người hắn, trời tối quá, Từ Nhiên không nhìn rõ vẻ mặt của hắn. Thẩm Thời Trạm phát hiện anh quay đầu lại, vẫy tay với anh dùng sức hô: “Mau đi đi, tôi về đây!”
Nhưng giọng nói dùng thêm sức, cũng trở nên yếu ớt dưới sự tiêu hóa của gió tuyết, giống anh biết bao cố gắng yêu nhiều năm như vậy, nhiều hơn nữa, trải qua thời gian dài, cũng nên phai nhạt rồi.
Sau này Từ Nhiên luôn nhớ tới mùa đông năm đó, mùa đông tuyết thường rơi kia. Đám người bọn họ ở trên thao trường ném tuyết lúc xô đẩy lẫn nhau, giẫm lên tuyết mà không có giày, đến cửa sau ăn cơm chiên rẻ lại nhiều.
Nhưng thường nhớ tới nhất, vẫn là đêm tuyết gió lớn đột nhiên gào thét, nhớ tới một ngọn đèn kia, nhớ tới câu nói dùng sức hét lên kia. Nhớ tới sự bất lực khi anh yêu đến sâu nhất.
Sau đó mấy năm trôi qua, bọn họ không gặp nhau, Từ Nhiên không liên lạc, đương nhiên Thẩm Thời Trạm cũng sẽ không chủ động liên lạc với anh.
Anh và Thẩm Thời Trạm, chỉ là bạn học bình thường, có thể chạm mặt nhau trong buổi họp lớp, cũng có thể đập vào ngực nhau, cười nhắc đến chuyện xấu hổ năm đó. Nhưng mà từ biệt mấy năm, Thẩm Thời Trạm cũng sẽ không nhớ đến anh trong mấy năm dài đằng đẵng, nhớ tới Từ Nhiên hiền như khúc gỗ, thường xuyên lộ ra chút tự kiêu đó.
Anh đã từng cẩn thận từng li từng tí một lái qua chuyện cười, thử dò xét tới gần lấy lòng, thậm chí không đủ để tạo thành một khung cảnh ven đường của Thẩm Thời Trạm.
Thẩm Thời Trạm không phải vô tình, cũng không phải trì độn. Thâm tình và sủng ái của hắn cho một người, chính là toàn tâm toàn ý cho, không hề có phần người khác. Lúc trước hắn chỉ là không yêu mình, cho nên đối với ý nghĩ của mình vĩnh viễn không liên quan đến ái tình.
Anh thậm chí không thể xác định, tính hướng của Thẩm Thời Trạm đến tột cùng là trời sinh, hay là chỉ với Lạc Mân. Nếu như lúc học cùng nhau, anh biết rằng Thẩm Thời Trạm giống như anh, làm sao sẽ lãng phí thời gian nhiều năm như vậy.
Mà chuyện đã qua sao có thể vãn hồi, bánh răng thời gian rất tàn nhẫn, sao nó quản bạn thành thạo hay máu thịt mơ hồ. Hễ còn một hơi sống sót, chỉ có thể đi về phía trước thôi.
Từ Nhiên quá rõ những điều này, còn trẻ có thể thích không lí do. Thích, liền cảm thấy là chuyện cả đời. Nhiều năm về sau, anh nhìn thấy hết thảy những thứ liên quan đến tình yêu, phản ứng đầu tiên đều sẽ nhớ tới Thẩm Thời Trạm. Mà Thẩm Thời Trạm vĩnh viễn không cần biết đến điều này, hắn chỉ cần anh mang danh trở về từ nước ngoài, nhưng bạn học cũ tài cao lại chịu sự chèn ép ở đơn vị. Rất nhiều chuyện phiền phức, có thể giao cho anh. Ngẫu nhiên có nghi hoặc về tình yêu của một người, cũng có thể hỏi anh.
Cái này với anh mà nói, dường như là đủ rồi.
Từ Nhiên dậm chân một cái, dựng cổ áo lên, tiến vào một chiếc xe bản địa bình thường bẩn thỉu.
Người đàn ông phía sau trước quan sát anh trong sương mù, toàn bộ quá trình tim đập loạn nhịp, lại nhìn theo anh lên xe đi xa, đứng tại chỗ cũ một lúc lâu, mới quay người vào nhà.
Những người trong xe đều im lặng, sắc trời ảm đạm dần, người đi trên đường cũng ít đi rất nhiều. Đường phố vốn vắng vẻ lại càng lộ vẻ tiêu điều, hiển nhiên là thời buổi rối ren.
Tin tức Thẩm Thời Trạm bí mật đến Đức, cũng chỉ có mấy người biết. Cục ngoại thương đã được mở đường, tiếp theo, bọn họ chỉ cần cùng nhau cho Thẩm Thanh một vở kịch lớn là được rồi.
—-
Buổi sáng trong nhà Thẩm Thanh đã loạn tùng phèo, sáng sớm người của cục ngoại thương đến, mời Thẩm Thanh phối hợp điều tra. Các loại giấy chứng nhận đã đầy đủ, căn bản không chờ luật sư của Thẩm Thanh đến.
Lời giải thích vốn chuẩn bị xong cũng vô dụng, chỉ vì tội danh tố cáo Thẩm Thanh chưa từng nghe thấy, hoặc nói ông ta không ngờ, cục ngoại thương sẽ lấy điều này để nói.
Bán phá giá từ lâu đã thành ác ý cạnh tranh như ván đã đóng thuyền, chẳng qua là cho công ty chi nhánh xử lý cảnh cáo. Mà phiền phức Thẩm Thanh rước lấy, thì lại lớn hơn nhiều.
Ông ta dùng danh nghĩa cá nhân giới thiệu khoản vay lớn với công ty, một quyển sổ bị ông ta làm không thể giả hơn. Tội giả mạo tài liệu chụp xuống đầu, ông ta coi như xong. Không có xí nghiệp nào sẽ hợp tác với công ty trên danh nghĩa ông ta, Thẩm thị thì sẽ không chút do dự một cước đá ông ta xuống.
Lần nữa gặp mặt luật sư, đã là sau một đêm.
Vẻ mặt luật sư nước Đức nghiêm túc, tư liệu dày đặc mở ra đầy một bàn, Thẩm Thanh càng xem sắc mặt càng trắng.
Chuyện ra là như vậy, Thẩm Thời Trạm dùng thân phận người phụ trách tổng bộ thong thả đến chậm, mà làm sổ sách trống, chẳng biết lúc nào đã được lặng lẽ điền vào.
Công ty bị thanh tẩy quy mô lớn, giá bị hạ xuống cũng dần được điều chỉnh trở lại. Mà hắn thực hiện chức vụ thành viên hội đồng quản trị, cũng theo tin từ chức và tin khởi tố luật sư mang đến tuyên bố kết thúc.
Thẩm Thanh thê thảm mà cười ra tiếng, Thẩm Thời Trạm này vĩnh viễn là người để tâm tới thể diện, đến bây giờ cũng không chịu đuổi ông ta, để ông ta tự từ chức.
Mất mẹ nó thể diện.
Phiên tòa của Thẩm Thanh, Thẩm Thời Trạm không đi, giao cho trợ lý của Từ Nhiên.
Hắn cầm tài liệu đi ra từ viện kiểm sát, bầu trời vẫn còn âm trầm như lúc đến Berlin nửa tháng trước, tâm tình lại khác xa. Mặc dù có thể nói là nắm chắc phần thắng, nhưng việc liên quan đến Lạc Mân, Thẩm Thời Trạm không dám lơ là chút nào. Từ Nhiên vừa kéo áo gió vừa đuổi kịp, anh mở cửa xe để Thẩm Thời Trạm đi vào, đứng do dự một hồi nói, “Thẩm tổng, nếu không anh về trước, tôi còn chút chuyện ở đây, muốn xin nghỉ mấy ngày.”
Thẩm Thời Trạm mặt không biểu tình nói: “Được, nhớ thay tôi cảm ơn anh ta.”
Nét mặt Từ Nhiên cứng đờ, chậm rãi nói: “Ban đầu là cái sọt nhà bọn họ chọc ra, nói gì cảm ơn với không cảm ơn.”
Dứt lời, cũng không chờ Thẩm Thời Trạm tiếp lời, đóng cửa xe, dặn tài xế trên đường đến sân bay lái chậm thôi.
Thẩm Thời Trạm ngồi dựa vào ghế xe bằng da, mùi thuộc da thoang thoảng bay vào mũi, khiến hắn nhớ tới lần trước vừa đón Lạc Mân, suýt chút nữa lột người làm trên xe.
Nhớ đến đây, Thẩm Thời Trạm nhắm hai mắt nhẹ nhàng cười rộ lên. Phiền phức cuối cùng cũng xử lý xong, không cần tiếp tục phải vừa thấy Lạc Mân vừa nghe giọng cậu, lại lo lắng đề phòng, khiêm tốn không thôi, sợ mình biến thành người hại cậu tán gia bại sản.
Điện thoại đổ chuông, số này bình thường chỉ có Lạc Mân gọi, hắn cũng không mở mắt, lại vì thả lỏng, giọng điệu tùy tiện nhận liền nói: “Mân Mân, nhớ anh rồi?”
Bên kia im lặng, Thẩm Thời Trạm cảm thấy có chút không đúng, vừa muốn nhìn lại hiển thị cuộc gọi, liền nghe bên kia nói: “Là tôi, Lạc Dịch.”
Lần đầu tiên Thẩm Thời Trạm biết hai chữ ‘lúng túng’ viết thế nào. Lần đầu trò chuyện với anh vợ, coi như hoàn toàn bị hắn làm hỏng rồi.
Lạc Dịch nghiêm túc từ nhỏ, lúc được sáu bảy tuổi đã mang dáng vẻ một tiểu đại nhân.
Thẩm Thời Trạm thì khác, dáng vẻ bên ngoài của hắn, tất cả đều là thói quen hình thành qua nhiều năm rèn luyện trong mưa bom bão đạn. Vừa đến trước mặt Lạc Mân, ngay cả một chút dáng vẻ đứng đắn cũng không còn.
Bên kia dường như cũng biết Thẩm Thời Trạm lúng túng, không dừng lại nói: “Chuyện lần này, là cha tôi không rõ ràng, cậu…”
Vừa nghe lời này, Thẩm Thời Trạm nói: “Chuyện nhà họ Lạc, là chuyện của Lạc Mân. Chuyện của cậu ấy, đương nhiên cũng là chuyện của em. Anh cả không cần nghĩ nhiều, ai đúng ai sai, tự em hiểu rõ.”
Lạc Dịch trầm ngâm, dường như còn hơi do dự, nhưng cũng không có bác bỏ câu ‘anh cả’ này của Thẩm Thời Trạm. Lại đơn giản hỏi thăm vài câu, rồi kết thúc cuộc nói chuyện.