***
Lúc Tề Diệu tỉnh lại đã là gần tám giờ, trong phòng im ắng, cửa sổ ngoài phòng khách đóng chặt, rèm che kín, nếu Mất Ngủ không dùng móng cào cào vào cửa phòng ngủ, cho thấy chủ nhân đang ở nhà, thì Tề Diệu đã tưởng là Nam Đình đi làm rồi.
Tề Diệu xốc tấm chăn trên người ra, không xỏ dép mà cứ thế đi chân trần đến cạnh Mất Ngủ rồi ngồi xổm xuống, nhỏ giọng nói: “Mày đừng có ồn ào, để Nam Đình ngủ.”
Mất Ngủ không hiểu, đôi mắt đảo qua lại, ư ử hai tiếng, trông đến tội nghiệp.
Tề Diệu không hiểu tâm tư của nó như Nam Đình, nhìn phòng khách được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, cô nàng than thở, “Còn gọn gàng hơn cả tên kia.”, sau đó sờ sờ đầu Mất Ngủ, “Tao về trước đây, chờ Nam Đình dậy thì mày bảo với em ấy một tiếng nhé.”, nói xong liền cầm túi xách lên, rón rén bước đi.
Trở lại căn hộ đối diện, Tề Diệu ngửi ngay thấy mùi thức ăn thơm lừng, cô nàng sung sướng gọi với vào trong bếp, “Là mày à, cơ trưởng Thịnh?”
Người đàn ông trong bếp thong thả nếm một ngụm canh, xác định đã vừa mới vặn nhỏ lửa, lau khô tay rồi đi ra, nhìn cô nàng, “Tỉnh rượu rồi à?”
Tề Diệu liếc Thịnh Viễn Thời trong bộ quần âu áo sơmi, nhưng lại đeo tạp dề, cả người thoang thoảng hơi khói lửa, “Sao mày biết chị uống rượu?”
Thịnh Viễn Thời không muốn giải thích chuyện hôm qua mình gọi điện thoại, anh đi thẳng đến sô pha, ngồi xuống, cầm điều khiển trên bàn trà lên, rồi chỉ đáp lại cô nàng bằng bốn chữ, “Cả người mùi rượu.”
Tề Diệu giơ tay lên ngửi, khẽ nhíu mày, “Làm gì có?”, nhưng vẫn vào phòng ngủ tắm rửa thay quần áo.
Thịnh Viễn Thời bật tivi, chỉnh âm lượng cực nhỏ, dường như đang xem tin tức, lại giống như đang ngẫm nghĩ sự đời.
Lúc đi ra, Tề Diệu nghe thấy điện thoại vẫn cứ đổ chuông, “Sao không bắt máy đi?”
Thịnh Viễn Thời nghe thế mới ý thức được là mình thất thần, anh ngẩng đầu nhìn Tề Diệu, “Tôi tưởng điện thoại của bà kêu.”
“Của chị?”, Tề Diệu nghe kĩ lại, phát hiện ra tiếng chuông đúng là từ trong túi xách của mình thật. Có lẽ do bị tiếng chuông làm cho sốt ruột, cô nàng dốc ngược túi xách, làm cả đống đồ lỉnh kỉnh rơi hết xuống sô pha, rồi nhặt điện thoại lên, vừa lẩm bẩm “Ai thế nhở?” vừa bấm nút nghe cuộc gọi từ cái tên “Không nguyên tắc” hiển thị trên màn hình, “Kiều Kính Tắc? Sáng ngày ra cậu không ngủ đi, gọi làm cái gì?”
Ngay sau đó, giọng nói của Kiều Kính Tắc truyền vào tai Tề Diệu, “Mấy giờ rồi mà còn ngủ? Tưởng tôi là chị à, ngày đêm đảo lộn, tôi hỏi chị, Tề Diệu, tại sao tối qua chị tắt máy?”
“Tắt máy á?”, Tề Diệu ngơ ra, cũng không muốn nghĩ nhiều, “Cậu quản trời quản đất còn quản luôn cả việc tôi tắt điện thoại à?”. Cúp máy xong, không biết là cô nàng đang tự lẩm bẩm hay là nói với Thịnh Viễn Thời nữa, “Không lễ phép gì cả, còn chẳng thèm gọi một tiếng chị.”
Hiển nhiên là Thịnh Viễn Thời đã quen với hình thức giao tiếp giữa họ, không có thêm bình luận gì.
Tề Diệu nghịch cái điện thoại rõ ràng không phải là của mình, “Không phải là mình uống say, cầm nhầm điện thoại của Nam Đình đấy chứ?”
Nghe thấy tên Nam Đình, Thịnh Viễn Thời thoáng nhíu mày, dường như vẫn chưa quen với việc thấy dấu vết của cô ở mọi nơi mọi lúc.
Trình Tiêu có ý giới thiệu bạn mới của cô nàng cho anh.
Tề Diệu cũng từng có ý định đó.
Thậm chí cả Tề Chính Dương cũng nói với anh: “Chú út, khách thuê nhà của bác là một chị gái cực kỳ thú vị, hôm nào chú giả vờ nhầm cửa sang làm quen đi, cháu thấy nếu chị ấy làm bạn gái chú, thì chú còn có cơ hội cứu chữa.”
Lúc đó Thịnh Viễn Thời còn thấy lạ, tại sao lại thành người mắc bệnh nguy kịch, cần được cứu chữa khẩn cấp như vậy?
Kết quả là, họ nói về cùng một người.
Thịnh Viễn Thời ngăn cho mình nghĩ ngợi tiếp, anh làm như không có chuyện gì mà hỏi: “Sao lại cả đêm không về?”
Tề Diệu thuận miệng đáp, “Sang chỗ khách trọ ở đối diện uống rượu, ngủ quên luôn. Mày đến lúc nào đấy?”
Thịnh Viễn Thời nhẹ nhàng bâng quơ bảo: “Ba giờ.”
“Ba… giờ sáng?”, Tề Diệu như vừa phát hiện ra một lục địa mới, nhảy bổ vào chỗ ngồi cạnh anh, “Thất tình à, đêm tối không ngủ được nên chạy đến chỗ chị tìm người an ủi à? Không phải chứ, mày yêu đương lúc nào?”
Thịnh Viễn Thời lừ mắt, “Nếu khách trọ của bà không phải là một cô gái độc thân, chắc chắn tôi sẽ kể chuyện bà đi cả đêm không về cho cậu biết.”
Tề Diệu xì một tiếng, “Cậu mày còn đang ước chị nhanh nhanh tìm một thằng đàn ông mà ở cùng đi kia kìa, làm như là chị không lấy chồng thì vướng bận gì ông ấy không bằng.”
Thịnh Viễn Thời nói trúng tim đen, “Là cậu không nhìn nổi bà giày vò Kiều Kính Tắc thì có.”
“Chị giày vò gì cậu ta?”, Tề Diệu đẩy anh một cái, “Chị là chị cậu ta!”
Thịnh Viễn Thời liếc xéo cô nàng một cái, “Cậu ta là bạn tôi, xưng hô theo tôi thôi, bà lại tự nhận là chị thật luôn đấy.”
Tề Diệu ngụy biện, “Cậu ta còn nhỏ hơn mày, gọi chị là chị thì thiệt cho cậu ta à?”
Thịnh Viễn Thời lười phí lời với cô nàng, hỏi luôn một câu đầy sắc nhọn, “Tình chị em khó chấp nhận thế cơ à?”
Tề Diệu xù lông trong nháy mắt, cô nàng quát anh, “Cút ngay lập tức!”
Thịnh Viễn Thời chẳng giận, anh đứng dậy đi vào phòng bếp, “Nấu lâu như thế, kiểu gì cũng phải ăn xong rồi mới cút được.”
Nể mặt nồi canh, Tề Diệu không đuổi anh đi nữa, “Để chị sang hỏi Nam Đình chuyện cái di động.”
Thịnh Viễn Thời thoáng khựng lại, lúc cô nàng mở cửa, anh bảo: “Gọi cô ấy sang ăn canh.”
Tề Diệu đáp “Được.”, rồi lại như nghĩ ra điều gì đó, quay đầu hỏi, “Mày hiếu khách như thế từ bao giờ đấy?”
Thịnh Viễn Thời đáp như một điều đương nhiên, “Bà làm phiền người ta cả đêm, không nên mời người ta ăn sáng à?”, thấy Tề Diệu vẫn đứng đực ở cửa, anh lại lên tiếng: “Chẳng phải bà nói, muốn để phần cô ấy cho tôi ư?”
“Thì từng nói thế, nhưng vẫn cứ thấy sai sai chỗ nào ấy?”, Tề Diệu mở cửa nhà mình, mang theo nỗi nghi vấn sang gõ cửa nhà đối diện.
Thịnh Viễn Thời đứng trong phòng bếp, nghe thấy phía đối diện mở cửa, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của hai cô nàng và tiếng chó sủa.
Anh chống hai tay lên mặt đá của quầy bếp, hít thật sâu.
Tề Diệu không nói là có Thịnh Viễn Thời, chỉ nhiệt tình mời Nam Đình sang ăn sáng cùng cô nàng.
Nam Đình vốn khá thoải mái khi ở cạnh Tề Diệu, nhưng khi phát hiện ra mối quan hệ chị em giữa Tề Diệu và Thịnh Viễn Thời, không hiểu sao cô lại có chút kháng cự thân thiết với Tề Diệu, như thể sợ Thịnh Viễn Thời hiểu lầm cô có ý đồ gì vậy. Thế nên, Nam Đình cố tình từ chối bữa sáng này. Có điều, Tề Diệu quá nhiệt tình, cứ kéo cô đi, không đi không được.
Lúc Thịnh Viễn Thời bưng canh ra, vừa hay Nam Đình bị Tề Diệu kéo vào cửa, nhìn thấy anh, cô ngẩn người.
Cũng may có cuộc điện thoại tối qua làm bước đệm, nếu không… sợ là có người sẽ thất thố.
Thịnh Viễn Thời không vội vã nói chuyện, như thể đang đợi cô mở miệng trước.
Tề Diệu hoàn toàn không biết chuyện giữa họ, còn giới thiệu họ cho nhau, “Em trai chị, Thịnh Viễn Thời, khách trọ của chị, Nam Đình.”
Nam Đình không nắm chắc thái độ của Thịnh Viễn Thời, thấy anh không nói gì, cô đành phải nói: “…Chào anh.”
Thịnh Viễn Thời đặt bát canh xuống bàn, rồi mới đưa mắt nhìn cô, “Sao cô biết tôi ổn[1]?”
Tề Diệu hận không thể tẩn anh ngay lập tức, “Trẻ thế này mà lại không khỏe à[2]?”
Nam Đình không nói gì nữa.
Thịnh Viễn Thời không định tiếp tục chủ đề ổn hay không ổn này, làm như thong dong mà nói: “Ăn cơm đi.”
Bánh hành được cắt thành miếng nhỏ, mỗi người một phần súp trứng tôm nõn, cùng với canh rong biển nấu nấm kim châm trong nồi, thêm hai món ăn kèm đơn giản, Tề Diệu nhìn chằm chằm bữa sáng phong phú trên bàn, “Mày không nói dối nhỉ, đến đây nấu bữa sáng từ sớm tinh mơ thật à?”
Tầm mắt Thịnh Viễn Thời dừng trên khuôn mặt Nam Đình, phát hiện cô khẽ nhíu mày, anh nói như phủ nhận: “Thế thì rong biển với nấm kim châm hỏng hết rồi.”, vừa nói vừa đặt một bát canh xuống cạnh tay Nam Đình.
Bàn tay đang đưa ra đón lấy cái bát của Tề Diệu khựng lại, ánh mắt cô nàng chuyển một vòng từ Thịnh Viễn Thời sang Nam Đình, như đã phát hiện ra được manh mối gì đó. Lúc Thịnh Viễn Thời đưa bát canh thứ hai cho cô nàng, cô nàng liền cười nói: “Có hai chị em mình thôi, mà mày làm tận ba phần súp trứng, hửm?”
Thịnh Viễn Thời uống một ngụm canh rồi mới thản nhiên nói: “Tối qua tôi gọi điện cho bà, là cô ấy nghe máy.”, giọng điệu nghe rất thân thiết.
Tề Diệu liền hiểu ra là Nam Đình nhận cuộc gọi của Thịnh Viễn Thời xong làm rơi vỡ điện thoại, sau đó vì không mở máy được, lại sợ công ty có việc tìm mình nên mới đổi sim của mình sang điện thoại của cô.
Cô nàng tủm tỉm cười nhìn em gái nhỏ Nam Đình, “Nó nói gì mà làm em sợ đến mức đánh rơi cả điện thoại hả?”
Bàn tay múc canh của Nam Đình cứng lại.
Không biết là cố tình, hay chỉ là vô ý, Thịnh Viễn Thời đột nhiên hỏi: “Thế nào?”
Nam Đình ngẩng đầu nhìn anh, “Gì cơ?”
Thịnh Viễn Thời liếc xuống bát của cô, “Mùi vị thế nào?”
Nam Đình còn chưa kịp nếm, nghe vậy liền múc một thìa đưa lên miệng uống thử, rồi tán thưởng thật lòng: “Ngon lắm. Nếu so sánh với canh anh nấu, thứ tôi nấu đúng là thuốc độc.”
Đây là lời khen ngợi dành cho tay nghề của anh, nhưng Thịnh Viễn Thời lại nhíu mày, “Cô biết nấu cơm à?”
Nam Đình nhẹ nhàng gật đầu, “Biết làm mấy món đơn giản.”
Thịnh Viễn Thời nhìn thẳng vào cô, ánh mặt trời chiếu rọi rõ ràng từng đường nét trên gương mặt người đàn ông, cảm xúc dâng trào trong đôi mắt đó dường như có thể nuốt chửng người ta trong tích tắc. Anh quay đầu đi, khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh lùng, như là không thể tin được, lại giống như… đau lòng.
Tề Diệu càng nhìn càng không hiểu ra làm sao, đúng lúc điện thoại đổ chuông, cô nàng vừa lấy ra vừa nói với Nam Đình: “Em đưa điện thoại của em cho chị dùng làm gì? Không có điện thoại, nhỡ bạn trai em không tìm thấy em thì sao?”
Thịnh Viễn Thời nghe thấy vậy liền quay sang nhìn cô chằm chằm.
Nam Đình cũng ngẩng đầu nhìn anh.
Tề Diệu lại đổ thêm dầu vào lửa, “Bác sĩ Tang bám dính em như thế, không gọi được cho em, có khi sẽ đến thẳng đây tìm đấy.”
Ánh mắt Thịnh Viễn Thời bất giác toát ra vẻ lạnh lùng và sắc nhọn, như thể chỉ giây tiếp theo thôi là sẽ bùng nổ.
Tiếng đập cửa vang lên đúng lúc, ngay sau đó, bên ngoài có người gào ầm ĩ, “Tề Diệu, chị mở cửa ra cho tôi!”
“Khốn nạn! Còn dám đến à!”, Tề Diệu không cố thăm dò nữa, cô nàng cầm đũa quất mạnh một cái xuống mặt bàn, rồi hùng hổ đi ra.
Vốn đang trầm mặc, Thịnh Viễn Thời đột nhiên lên tiếng: “Là anh ta à?”
Nam Đình hơi chậm nhịp, “Ai cơ?”
Thịnh Viễn Thời dùng ánh mắt gần như là lạnh toát mà nhìn cô, “Bác sĩ Tang của em.”
Nam Đình ý thức được rằng có vẻ anh đang hiểu lầm điều gì đó, cô định giải thích, nhưng còn chưa kịp nói gì, thì bóng dáng cao lớn của Kiều Kính Tắc đã tiến lại gần, “Tôi làm chuyện gì đáng xấu hổ mà không dám đến? Nhưng còn chị đấy, có tật giật mình mới không dám nói nhiều.”
“Tôi làm gì mà phải chột dạ?”, Tề Diệu không ngăn được anh ta, tức giận đến mức gần mất lý trí, “Kiều Kính Tắc, cậu đứng lại đấy cho tôi, cậu có tin tôi kiện cậu tội đột nhập nhà dân trái phép không?”
“Sao chị không kiện tôi tội bắt cóc phụ nữ luôn đi?”, nhìn thấy Thịnh Viễn Thời, trên bàn còn có sẵn bữa sáng, Kiều Kính Tắc liền kéo ghế lại, “Tôi vừa nhìn thấy xe cậu là biết ngay có lộc ăn rồi.”, vừa nói vừa cầm bát súp trứng chưa động miếng nào của Nam Đình lên.
Thịnh Viễn Thời không ngăn cản.
Kiều Kính Tắc chẳng khách sáo, vừa ăn vừa giơ ngón cái lên với anh.
Tề Diệu cầm gối ôm nện vào lưng anh ta, “Đây là nhà tôi, thế mà cậu có vẻ chẳng coi mình là người ngoài nhỉ!”
Thịnh Viễn Thời giật lấy cái gối trong tay cô nàng, “Thôi, làm cậu ta nghẹn rồi bà đưa đi bệnh viện nhé?”, giọng điệu không giống như em trai nói với chị, mà giống như anh trai đang răn dạy em gái hơn.
Tề Diệu cũng không so đo với anh nữa, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói, “Chị cho cậu ta nghẹn chết luôn!”
Kiều Kính Tắc làm như không có chuyện gì mà nhìn về phía Nam Đình, “Em gái đừng sợ, anh không phải người xấu đâu.”
Tề Diệu mắng anh ta không biết xấu hổ, còn Thịnh Viễn Thời lại đứng dậy đi đến cạnh Nam Đình, “Muốn đi sửa điện thoại đúng không? Tôi tiện đường đưa cô đi.”
***
[1][2] “Xin chào” trong tiếng Trung là “nǐhǎo”, dịch thô ra là “Anh khỏe/tốt/ổn….”, từ “Hảo” trong tiếng Trung được dùng khá linh hoạt.