Vì vết thương trên trán sao? Không thể. Lúc gọi cô sang nhà Tề Diệu ăn sáng, anh có để ý đến trán cô, phát hiện ra băng gạc đã thay cái mới, quanh miệng vết thương cũng không thấy sưng tấy gì cả. Lúc đó anh còn nghĩ, da cô lành, hẳn là chẳng mấy chốc sẽ khỏi hẳn, thế nên không hỏi thăm nhiều.
Đột nhiên Thịnh Viễn Thời lại thấy hơi hối hận, rõ ràng lúc trưa đã định gọi điện thoại cho cô, rồi đến sân bay đón cô cùng đi ăn trưa, nhân thể tố cáo Mất Ngủ, kết quả là điện thoại chưa kết nối thì anh đã cúp máy. Bản thân do dự như vậy, Thịnh Viễn Thời vô cùng không hài lòng. Đang lúc nghĩ ngợi, thì trong phòng bệnh, bác sĩ Tang cúi người, đưa tay sờ trán Nam Đình, nhìn năm ngón tay khép lại thì có vẻ không giống như đang kiểm tra vết thương, mà giống như xem cô có sốt hay không hơn.
Từ hôm cô bị thương đến nay đã ba ngày, còn có thể xảy ra biến chứng sao?
Thịnh Viễn Thời đứng ở ngoài phòng bệnh, tay đặt lên chốt cửa, một lát sau, anh vào luôn mà chẳng cần được mời.
Tang Chất nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu, thấy một người đàn ông xa lạ đi vào, cho rằng đó là người nhà bệnh nhân đến tìm mình, anh nói: “Xin chờ tôi ở ngoài.”
Thịnh Viễn Thời tinh mắt, ở khoảng cách không tính là gần, anh lướt qua gương mặt rồi đảo mắt nhìn xuống thẻ tên và vị trí làm việc của Tang Chất.
Tang Chất, chủ nhiệm khoa thần kinh.
Thịnh Viễn Thời đến gần, tầm mắt lẳng lặng dừng trên người Nam Đình, rồi nói thẳng lý do mình đến, “Tôi tìm cô ấy.”
Hai mắt Tang Chất tối sầm lại.
Nam Đình thấy người đến là anh thì lập tức muốn ngồi dậy.
Tang Chất đè bà vai cô lại, “Cẩn thận tuột kim.”, lại không thể thắng nổi sự kiên quyết của cô mà nâng cao giường lên, để cô ngồi thoải mái hơn một chút.
Thịnh Viễn Thời đứng ở cuối giường, đôi mắt điềm tĩnh quan sát nhất cử nhất động của họ, không nói một lời nào.
Tầm mắt Nam Đình trước sau vẫn không dời khỏi anh, cô hỏi: “Anh đến đài quan sát à?”. Nếu không làm sao lại biết cô xin nghỉ ốm?
Thịnh Viễn Thời chăm chú nhìn gương mặt đỏ ửng của cô, không thừa nhận, cũng chẳng phủ nhận, mà chỉ hỏi cô: “Sốt à?”
Tang Chất quan sát Thịnh Viễn Thời, dáng người rắn rỏi, gương mặt với đường nét rõ ràng, đôi mày rậm, sống mũi cao, nhìn thế nào cũng thấy vẻ lạnh lùng và đầy ngạo nghễ. Anh hỏi Nam Đình, “Vị này là?”
Vị này… Trong lúc nhất thời, Nam Đình không biết nên giới thiệu thế nào mới thích hợp, cô đưa mắt nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, như thể đang dò hỏi, lại như đang xin sự trợ giúp.
Thịnh Viễn Thời nhận được tín hiệu từ cô, lập tức giới thiệu: “Thịnh Viễn Thời.”, giọng nói trầm thấp, dõng dạc.
Tự giới thiệu tóm tắt đơn giản, không có thêm gì đặc biệt như vậy sao? Nhưng Tang Chất vẫn nhớ cái tên Thịnh Viễn Thời này. Có điều, trong tình huống không rõ mối quan hệ với Nam Đình là gì, thì Thịnh Viễn Thời hay Trương Tam Lý Tứ nào đó đều như nhau cả, đối với anh mà nói, hoàn toàn là người xa lạ. Tang Chất cúi đầu nhìn thẻ tên của mình: “Gọi bác sĩ Tang là được rồi.”, thậm chí còn chẳng buồn giới thiệu, càng không nói thêm gì nữa.
Quen biết nhiều năm, Nam Đình chưa bao giờ thấy Tang Chất qua loa như vậy. Anh không vui, cô có thể cảm nhận được trong nháy mắt.
Thịnh Viễn Thời đọc được vẻ thản nhiên trong mắt Tang Chất, cùng với việc không giới thiệu ban nãy, anh biết, Tang Chất thân thiết với Nam Đình.
Giữa họ, không chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Nhưng tuyệt đối không thể là người yêu. Riêng điểm này, Thịnh Viễn Thời có thể đoán ra được dựa trên biểu hiện của Nam Đình.
Như vậy là đủ rồi.
Thịnh Viễn Thời không nói chuyện, Tang Chất cũng vậy, anh chỉ nhắc: “Cô ấy vẫn đang sốt, thời gian thăm hỏi tốt nhất đừng kéo dài, đảm bảo cho cô ấy được nghỉ ngơi.”, sau đó nhìn lên bình thuốc truyền rồi bảo với Nam Đình: “Hai mươi phút nữa anh bảo y tá đến thay.”, ẩn ý là, cho cô hai mươi phút để tiếp khách. Tang Chất rời khỏi phòng bệnh, dường như cũng không để ý đến việc Thịnh Viễn Thời ở cạnh Nam Đình.
Sự tự tin này, khiến khóe miệng Thịnh Viễn Thời hiện lên nụ cười lạnh lùng.
Gương mặt Nam Đình đỏ hồng vì sốt, nếu trên mặt không thoáng hiện vẻ mệt mỏi, thì sắc hồng này còn khiến cô trông còn giận dữ hơn cả ngày hôm qua. Cô nhìn sang chiếc ghế tựa cạnh giường, “Ngồi đi.”
“Hai mươi phút thôi mà, mệt đến mức độ nào.”, tuy ngoài miệng Thịnh Viễn Thời nói vậy, nhưng anh lại ngồi xuống, không phải lên chiếc ghế tựa cô bảo, mà là mép giường bệnh của cô.
Đầu ngón tay Nam Đình vừa hay chạm phải ống quần anh, Thịnh Viễn Thời không tránh đi, mà nắm lấy tay cô định cho vào trong chăn, nhưng khi cảm nhận được nhiệt độ trên tay cô, anh liền bao nó lại trong lòng bàn tay ấm áp của mình, “Tại thuốc lạnh, hay tại lạnh sẵn rồi?”, vẻ mặt tự nhiên, không chút e dè.
Đương nhiên Nam Đình cũng không trốn tránh, ánh mắt cô vốn điềm tĩnh, bởi khoảnh khắc thân mật nho nhỏ này mà lại hiện lên thêm mấy phần dũng cảm, “Nước thuốc hơi lạnh, nhưng mà không sao.”, sau đó dùng giọng điệu của bạn bè thân thiết mà hỏi anh, “Hôm nay không bay à?”
Lúc này, ánh mặt trời ngoài cửa sổ dìu dịu, làn gió hây hây, nhiệt độ trong phòng vừa phải, hết thảy đều vô cùng thoải mái. Đặc biệt là có cô ở ngay gần trong gang tấc, an tĩnh mà lại hiền hòa. Trong lòng Thịnh Viễn Thời dâng lên cảm giác ấm áp, sắc mặt cũng dịu đi nhiều, anh ừ một tiếng, “Tối qua…”
Còn chưa nói xong đã bị Nam Đình ngắt lời, cô phủ nhận có phần vội vàng: “Không xảy ra chuyện gì cả.”
Thịnh Viễn Thời ngước mắt, dáng vẻ mang theo đôi phần ngạo nghễ và sắc bén, “Sốt ruột giải thích như thế, là sợ anh không chịu trách nhiệm, hay là không muốn chịu trách nhiệm với anh?”
Lời này làm Nam Đình không chống đỡ được, cô tạm thời giữ im lặng.
Chạm tới cảm xúc thoáng vụt qua đuôi mắt cô, Thịnh Viễn Thời lại hỏi: “Hay là chưa có cơ hội để nói chuyện chịu trách nhiệm, em có gì tiếc nuối hả?”
Ép cô không nói không được. Nam Đình ngước mắt nhìn anh, “Nếu em nói phải, anh định đêm nay say lần nữa à?”
Ngày trước Tư Đồ Nam nhất định cũng sẽ nói như vậy. Tới giờ Thịnh Viễn Thời mới cảm thấy người con gái trước mặt là Tư Đồ Nam, chứ không phải kiểm soát viên không lưu lãnh đạm xa cách Nam Đình. Không đáp lời cô, anh chỉ mải tiếp tục đề tài tối hôm qua, “Tối qua đã bắt đầu khó chịu rồi à?”
Thì ra anh muốn hỏi chuyện này! Trong lòng Nam Đình hơi chán nản, cô nói thật, “Uống một chút rượu, lại quên không đóng cửa sổ, sáng dậy đã thấy hơi váng đầu rồi nhưng không để ý, mãi sau mới phát hiện thân nhiệt tăng cao.”
Thịnh Viễn Thời nhíu mày, “Vết thương còn chưa lành hẳn đã chạy đi uống rượu? Bác sĩ Tang của em không khuyên em à?”
Đổi là Tư Đồ Nam trước kia, chắc chắn sẽ phản bác, “Bác sĩ Tang của em mà quản được em à?”. Nam Đình nghe ra vẻ không vui trong lời nói của anh, còn loáng thoáng sự ghen tuông… Là ghen sao? Vừa mở miệng đã “bác sĩ Tang của em”, làm như cái gì anh cũng biết không bằng. Cô dựa vào đầu giường, nhẹ nhàng nói: “Bác sĩ Tang của em lại chẳng ở cùng em, làm sao quản em được.”
Tối qua em và anh ở cùng nhau, mà anh cũng đâu có để ý.
Thịnh Viễn Thời tự động lý giải thành ý này, sau đó, anh không còn lời gì để nói nữa.
Quan hệ giữa hai người hiện tại không rõ ràng, thậm chí sau khi ngả bài, hai người còn gượng gạo hơn, kể cả tối qua ôm cũng ôm rồi, hôn cũng hôn rồi, nhưng lúc ấy anh không tỉnh táo, Nam Đình cũng không dám nói gì nhiều. Thấy anh không nói gì, cô đành nói thật: “Rượu chị Diệu uống thừa tối hôm trước, rót một ly, nhưng em cũng chỉ nhấp có một ít.”
Sau đó anh tới. Đến khi đỡ Thịnh Viễn Thời cả người nồng nặc mùi rượu vào nhà, đặt anh nằm lên chiếc giường duy nhất, Nam Đình mới ngớ ra, hẳn là có người đưa anh tới, nếu không, dựa vào sức kiềm chế của anh, cộng thêm cuộc “ôn lại chuyện cũ” chẳng mấy vui vẻ ban ngày, cô có lý do tin rằng, kiêu ngạo như Thịnh Viễn Thời, sẽ không tìm đến cửa vào nửa đêm, kể cả là đang say.
Ngoài Tề Diệu ở nhà đối diện, cô không nghĩ ra ai nữa.
Nam Đình cảm kích sự tác hợp của Tề Diệu, để cô và Thịnh Viễn Thời có một đêm bên nhau.
Tửu lượng của Thịnh Viễn Thời đến đâu, Nam Đình biết cực kỳ rõ. Kỳ nghỉ hè năm ấy cùng anh bay đi khắp nơi, cô phát hiện ra anh có thói quen uống rượu mạnh để điều chỉnh chênh lệch múi giờ. Cô khuyên anh uống bớt lại, sợ rượu mạnh ảnh hưởng đến sức khỏe, anh lại dạy cô thẩm định rượu, còn nói con gái cũng phải biết uống rượu một chút, tránh cho sau này ra ngoài chịu thiệt.
Lúc ấy, cô trêu anh không biết mệt, “Em không uống say, anh làm gì có cơ hội?”
Anh nghe thấy thế liền búng trán cô, “Câu này hình như nên để anh nói với em.”
Cô lập tức diễn, giả vờ ngả vào lòng anh, làm nũng: “Muốn ôm một cái.”
Thịnh Viễn Thời không duỗi tay ra, nhịn cười bảo: “Tự động tay, cơm no áo ấm.”
Cô như lĩnh được ơn đặc xá, duỗi tay ôm cổ anh, vừa định mở miệng nói thì Thịnh Viễn Thời lại như phát hiện ra bí mật nhỏ của cô: “Không được có suy nghĩ khác.”, cùng lúc đó, anh đặt tay lên eo cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Vì thế cô cũng nép vào lòng anh, ngoan ngoãn, đầy thỏa mãn.
Vậy mà ngay đêm sau ngày gặp lại, Thịnh Viễn Thời tự chuốc say mình. Là vì cô sao? Nếu phải, có khi nào đó là anh không bài xích chuyện tái hợp, hoặc còn đang giãy giụa giữa muốn và không? Trong lúc chăm sóc cho Thịnh Viễn Thời đã say mèm, trong đầu Nam Đình không ngừng suy nghĩ về khả năng cho tương lai của họ, sau đó chợt nghe thấy anh lầm bầm nói: “Có phải lâu quá rồi anh không về nên giận không?”
Lúc ôm lấy cô, anh kề môi ngay bên tai cô mà nói: “Hôm sinh nhật anh đã đồng ý với em rồi, cho nên em là bạn gái anh, nhưng em đang nói chia tay với anh đấy, em biết không?”, và một câu cuối cùng: “Anh coi như em chưa nói gì.”
Khi ấy, Nam Đình mới ý thức được rằng, năm năm trước, cô đã bỏ lỡ thứ mình muốn nhất, tình yêu của anh.
Gần như là khóc nấc lên không thành tiếng, cô cứ thế đáp lại nụ hôn của Thịnh Viễn Thời, hận không thể kéo dài nụ hôn này đến tận khi đầu bạc.
Sau đó, Thịnh Viễn Thời không tiếp tục nữa, anh ôm cô và nói: “Sau này sẽ không như thế nữa.”, dường như là cảm thấy sự vội vàng của mình dọa cho cô khóc.
Chờ anh ngủ, Nam Đình nằm trên sô pha trong phòng khách, cả đêm không chợp mắt.
Thịnh Viễn Thời bất ngờ vì cô cũng uống rượu, nhưng anh lại nghĩ: Trai đơn gái chiếc cùng uống rượu… Lại chẳng phát sinh chuyện gì? Không biết nếu nói ra liệu có ai tin không. Yết hầu anh trượt lên xuống một vòng, qua mấy giây, anh mới bỏ tay Nam Đình vào trong chăn, rồi kéo chăn lên cho cô, “Mấy chai?”, anh đang hỏi về thuốc.
“Ba chai.”
“Còn mấy chai nữa?”
“Chắc là hai chai nữa.”
“Có cần nằm viện không?”
“Vẫn chưa biết.”
“Uống nước không?”
“Nước ấm.”
Phòng bệnh quá yên tĩnh, ánh mặt trời dịu nhẹ, chỉ có tiếng nói của hai người, một hỏi một đáp, lặng lẽ trống trải, có cảm giác mơ hồ không rõ ràng, nhưng lại loáng thoáng cảm giác kiên định chắc chắn.
Một lát sau, Nam Đình bị vệt đỏ hồng trên cổ anh gây chú ý, “Cổ bị làm sao thế?”, lại nhìn cái túi nhỏ anh đặt trên tủ đầu giường, “Thuốc à?”
Thịnh Viễn Thời đáp đúng sự thật, “Bị dị ứng.”
Nam Đình hỏi như thể đã biết, “Anh bị dị ứng cồn thì khi nào thế?”
Thịnh Viễn Thời nhíu mày khẽ một cái gần như không thể phát hiện ra, anh không giải thích là vì lông của Mất Ngủ, mà chỉ bâng quơ nói: “Lúc uống nhiều quá.”
Được thôi, đáp án này, Nam Đình chấp nhận, “Bác sĩ bảo thế nào?”
Thịnh Viễn Thời dửng dưng nói: “Không sao cả, tiêm một mũi, uống thuốc hai ngày nữa là được.”
Nam Đình nhíu mày, thấp giọng trách: “Anh uống bao nhiêu thế hả?”
Như sợ cô lo lắng, anh lừa cô: “Không nhiều, chỉ tại có tuổi rồi, không đỡ nổi nữa thôi.”
Có tuổi? Nam Đình chăm chú nhìn gương mặt điển trai của anh, muốn cười, nhưng lại kiềm chế, “Anh về nghỉ ngơi đi, không cần ở đây với em đâu, em chỉ cần truyền nước thôi, mượn danh của lão Tang mới lấy được một giường để nằm tạm đấy, xong là về được luôn.”
Thịnh Viễn Thời không nói tiếp, chỉ đón lấy cái cốc trong tay cô rồi cất đi.
Nam Đình cũng không bảo anh về nữa.
Chẳng mấy chốc, y tá đến thay bình thuốc, lại nhắc nhở đúng lúc, “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi.”
Thịnh Viễn Thời có tai mà như điếc.
Cô y tá liếc anh một cái, rồi nói với Nam Đình: “Đêm nay phải ở lại viện để theo dõi.”
Nam Đình nhìn về phía Thịnh Viễn Thời, anh ngẩng đầu nhìn y tá, “Không nên chờ truyền hết nước, đo nhiệt độ lại rồi mới nói sao?”
Cô y tá nghe thấy thế thì có vẻ không vui, “Nếu anh quyết định được, thì bác sĩ nghỉ việc hết rồi.”
Thịnh Viễn Thời cất giọng lạnh lùng, “Truyền bốn năm chai nước mà vẫn không hạ sốt, đúng là nên nghỉ việc thật.”
“Anh!”, cô y tá tức tối quẳng lại một câu: “Thế anh đi mà nói với bác sĩ ấy.”, nói xong liền ngúng nguẩy bỏ đi.
Thấy sắc mặt anh không tốt lắm, Nam Đình vội trấn an: “Đơn giản là đổi một chỗ khác ngủ một giấc thôi mà, muộn nhất là sáng mai sẽ được về nhà.”
Thịnh Viễn Thời thờ ơ nói: “Anh cũng không biết là em ở đâu cũng có thể sinh trưởng khỏe mạnh được đấy.”
Nam Đình cười, nhắm hai mắt lại. Đúng lúc Thịnh Viễn Thời cho rằng cô đã ngủ, cô lại mở mắt ra, nhìn anh chằm chằm.
Chạm phải ánh mắt cô, Thịnh Viễn Thời khích lệ, “Có chuyện gì thì nói đi.”
Nam Đình mím môi không nói.
Thịnh Viễn Thời thấy cô cứ muốn nói lại thôi, “Anh không nghĩ ra, có cái gì có thể làm khó em.”
Lần này Nam Đình mới mở miệng, cô thấp giọng hỏi, “Sinh nhật 25 tuổi của anh, thật sự coi như đã nhận lời em rồi à?”
Thịnh Viễn Thời hiểu ra là tối hôm qua mình đã nói gì. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, để mặc cho ánh mặt trời rọi xuống mặt. Trầm ngâm một lúc lâu, đến mức Nam Đình tưởng rằng anh sẽ không trả lời, thì lại nghe thấy anh nói: “Cứ cho là đúng, thì em cũng đá anh rồi.”
Thì ra, điều giúp cô còn đủ kiên trì để gắng gượng, ý nghĩ rằng anh cũng thích mình, không phải là tự suy diễn.
Nam Đình quay đầu đi, nước mắt lập tức lăn dài.
Thứ Tư Đồ Nam cho Thịnh Viễn Thời nhiều nhất, chính là nụ cười. Trong trí nhớ, chỉ mỗi lần đầu tiên hai người hôn nhau, vì hiểu lầm anh có kinh nghiệm phong phú, cô mới khóc một trận, trừ lúc đó ra, cho dù trải qua vô số lần tiễn biệt, cho dù cô nói với anh rằng mẹ cô mất sớm, cho dù trước đó ngả bài, anh nói một lời trái lương tâm là đã sắp quên cô rồi, cô cũng đều không rơi nước mắt. Giờ phút này lại lẳng lặng khóc thút thít, như chịu muôn vàn ấm ức, hoặc như đang hối hận khôn cùng.
Nhưng có hối hận, thì năm năm cũng đã sắp trôi qua rồi.
Lồng ngực Thịnh Viễn Thời nghèn nghẹn chua xót, anh không đành lòng nhìn thêm nữa.
Đúng lúc này, điện thoại đổ chuông, anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Nam Đình không quan tâm là ai gọi điện tới, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào góc vách tường màu trắng, trong đầu lại tự hỏi: Nên im lặng không nhắc tới, chờ anh từ từ tiếp nhận sự thay đổi của bản thân mình, hay nên chủ động một lần nữa, thẳng thắn mà nói với anh rằng, “Em vẫn rất thích anh, giống như bốn mùa tuần hoàn, lặp đi lặp lại, hằng năm không đổi.”?
***