Không biết Cố Khinh Chu nghĩ gì, đột ngột nghiêng đầu đáp lại nụ hôn. Làn hơi mát lạnh vừa chạm vào đã tan biến, kẻ ngẩn ngơ lần này đổi lại thành Giang Nhứ.
Nếu không vì Cố Khinh Chu ngang bướng và chủ động, hai người có lẽ đã không có khởi đầu. Nhiều năm trước là thế, hiện tại cũng vẫn vậy, nhưng bấy lâu nay ngoại trừ yêu cầu Giang Nhứ đưa đến công ty và mua hộ bữa sáng, y không có bất kì hành động nào khác. Nụ hôn này thật sự ngoài tầm dự liệu.
Giang Nhứ có chút xấu hổ không thể cắt nghĩa. Hắn vừa mở miệng định lên tiếng, Cố Khinh Chu đã đi vòng qua hắn tiến vào bếp. Bữa sáng khá đa dạng phong phú, thấy y cầm hộp bỏ vào lò vi sóng đun lại, Giang Nhứ không khỏi thắc mắc: “Cậu làm hả?”
Cố Khinh Chu đáp: “Không. Đồ ăn ngoài.”
Tủ lạnh vốn trống trơn từ trước, mà vừa nghĩ đã biết y sẽ không vào siêu thị mua nguyên liệu với khuôn mặt kia. Giang Nhứ hỏi xong cũng tự thấy mình thừa lời, bèn ngồi vào bàn ăn chờ bữa sáng nóng sốt.
Trời đã sắp thu. Cố Khinh Chu mặc một chiếc áo thun trắng tay xắn đến tận khuỷu, tư thái rất nhàn tản thong dong, nhưng bởi dáng dấp hơi gầy mà cổ áo thành ra rộng hoác, khiến thân hình trông càng mỏng mảnh.
Nếu hỏi Giang Nhứ có chút gì áy náy với Cố Khinh Chu hay không, câu trả lời là có. Nhưng hắn cho rằng áy náy cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, giống như Cố Khinh Chu sẽ không vì câu xin lỗi của hắn mà nhắm mắt bỏ qua. Bởi thế, sự lựa chọn duy nhất của hắn là im lặng.
Sống chung với người yêu cũ, thứ cảm giác này quá sức phức tạp. Cả hai đã hiểu nhau rất rõ, bề ngoài có thể thành thục ôm hôn, nhưng tâm trí không tài nào tìm nổi một nguyên do hợp lí cho đôi bên gương vỡ lại lành.
Giang Nhứ vẫn thấy con đường này quá gập ghềnh.
Gọi là bữa sáng nhưng thực tế là bữa trưa, ăn xong đã gần một giờ chiều. Cuộc sống thường ngày của Giang Nhứ tương đối nhàm chán, có việc thì ngồi vào bàn vẽ, rảnh rang thì ngủ hoặc chơi game. Trong mắt người ngoài có thể đơn điệu tẻ nhạt, nhưng bản thân hắn vô cùng mãn nguyện.
Thấy hắn ăn no rồi lại nằm khoèo trên sofa xem tivi, Cố Khinh Chu cũng tới ngồi bên cạnh, khung cảnh hệt như lúc chơi game đêm qua: “Bình thường vào ngày nghỉ cậu cũng thế này à?”
Giang Nhứ ngẫm nghĩ: “Không khác lắm đâu.”
Tivi đang phát một tiết mục hài kịch không rõ tên. Thấy Giang Nhứ có vẻ rất hứng thú, Cố Khinh Chu cũng ngồi xem một lát, để rồi ánh mắt bất tri bất giác dời từ màn hình sang gã đàn ông bên cạnh.
Đặt bước chân đầu tiên bao giờ cũng khó khăn, nhưng chỉ cần làm được thì mọi thứ tiếp theo sẽ suôn sẻ.
Giang Nhứ phát hiện Cố Khinh Chu liên tục ngồi nhích về phía mình, tưởng là chỗ y quá chật chội bèn xê dịch sang bên kia, trong đầu không hề nghĩ ngợi gì. Cố Khinh Chu thấy vậy thì lạnh tanh liếc hắn một cái, sau đó tiếp tục xích lại gần. Mãi đến lúc này, Giang Nhứ mới muộn màng vỡ lẽ.
Cố Khinh Chu tuy bề ngoài lập dị xa cách, nhưng thật ra lúc yêu rất bám người, mà cách thể hiện lại âm thầm lặng lẽ. Ngay từ những năm xưa Giang Nhứ đã thấm thía vấn đề này sâu sắc. Hắn trầm mặc giây lát, học hành vốn mít đặc nên tư duy cũng cực kì giản đơn: hôn cũng hôn rồi, thế thì ôm nhau tí chút cũng có làm sao đâu… nhỉ?
Nghĩ đến đây, hắn tránh vết thương trên mặt Cố Khinh Chu, đưa tay ôm người kia vào lòng, làm ổ trên sofa xem tivi.
Cố Khinh Chu tuyệt nhiên không chống cự, ngoan ngoãn vâng lời đến khó tin. Đã lâu lắm rồi mới lại tựa vào lồng ngực hắn, y chầm chậm nhắm mắt, tìm một tư thế dễ chịu rồi bắt đầu nhẹ nhàng dụi dụi. Mấy sợi tóc thật mềm vô tình quệt qua Giang Nhứ, khiến hắn khẽ ghếch cằm lên vì ngứa.
Gầy quá đi mất.
Ấy là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Giang Nhứ khi hắn ôm đối phương vào lòng. Hắn bóp bả vai Cố Khinh Chu, chỉ thấy toàn xương là xương, buột miệng nói: “Phải ăn nhiều cơm lên chứ.”
Thời đại học, Cố Khinh Chu không tiêu tiền nhà mà vừa làm thêm vừa học. Lúc ấy y như thể tự đặt mình vào một cuộc hành xác, lúc bận rộn nhất thời gian ngủ cũng còn chẳng có, nói gì đến ăn cơm. Sau này ra trường đi làm, quỹ thời gian lại càng thêm eo hẹp. Nghe Giang Nhứ nói y cũng không trả lời, chỉ trầm giọng phát ra một tiếng “Ừm.”
Giang Nhứ không bình luận gì thêm. Qua rồi dĩ vãng giương cung bạt kiếm, không khí lúc này thực bình yên thanh tịnh. Chẳng biết nữa, hắn không muốn phá vỡ chút nào.
Mấy ngày kế tiếp, hắn ở tịt trong nhà Cố Khinh Chu. Vết thương trên mặt người kia đã từ từ lành lại, những chỗ rách da chỉ còn chút dấu vết mờ mờ, phải nhìn kĩ họa may mới thấy.
Giờ thì không thể không đến công ty đi làm lại, Giang Nhứ nghĩ bụng, bảo Cố Khinh Chu: “Cậu đến công ty trước đi, chúng ta lệch nhau một ngày, mai tôi sẽ đi làm.”
Gì chứ vớ được thêm một ngày nghỉ có lương thì Giang Nhứ vô cùng tích cực. Ngặt nỗi Cố Khinh Chu lại từ chối cho hắn cơ hội, y khoác áo vest, cài dây đeo đồng hồ, phong tư nghiêm cẩn chỉn chu đến từng li, lãnh đạm cự tuyệt lời đề nghị của hắn: “Cậu đi cùng tôi.”
Người bình thường sẽ không ai vô duyên vô cớ suy đoán bậy bạ về mối liên hệ giữa hai người, cùng lắm chỉ nghĩ là trùng hợp mà thôi. Chẳng qua Giang Nhứ có tật giật mình nên mới mưu toan phủi sạch quan hệ với Cố Khinh Chu.
Mấy ngày chung sống trong không gian riêng tư, chuyện gì Cố Khinh Chu cũng thuận theo ý hắn, mỗi tối ăn cơm xong là lẳng lặng rúc vào ngực Giang Nhứ xem tivi hoặc chơi game. Đột nhiên y trở lại dáng vẻ lạnh băng như trong công ty, nhất thời khiến người ta khó lòng thích ứng.
Giang Nhứ đẩy y vào tường ngoài tiền sảnh, cúi đầu ghé răng cắn khẽ một miếng vào tai, thấp giọng trễ nải: “Giám đốc Cố, cậu lật mặt còn nhanh hơn lật sách đấy nhé.”
Bên nhau vài hôm ngắn ngủi, cả hai đã bắt đầu dần quen với những động tác thân mật nho nhỏ kiểu này. Hệt như thói quen vươn tay ôm Cố Khinh Chu của Giang Nhứ mỗi khi ngồi trên ghế sofa, đây là một chuyển biến thầm lặng ngấm ngầm, không để lại mảy may dấu hiệu, mà chính bản thân hắn cũng chưa hề phát giác.
Vành tai trắng nõn của Cố Khinh Chu ửng hồng, trên đó hiện lên một dấu răng mờ nhạt. Y lặng lẽ vòng tay ôm eo Giang Nhứ, hững hờ hỏi lại: “Vậy hả?”
Trong lòng Giang Nhứ có chút căm giận không thể giải thích. Hắn cũng từng có tâm trạng này khi bị Cố Khinh Chu trừ tiền lương. Khi đó Giang Nhứ không biết phải giải quyết đối phương ra sao cho hả giận, đánh một trận không được, chửi một trận cũng không xong. Mãi sau này hắn mới hiểu, thì ra mình phải đè người kia lên tường, hôn một trận thật hung mãnh mới hài lòng.
Nụ hôn đến âm thầm không tiếng động, mang theo chút hương vị báo thù. Cố Khinh Chu không tránh không né, ngửa đầu tiếp nhận hết thảy. Hai thân thể quyện chặt vào nhau, trao nhau nụ hôn khăng khít, tiếng hổn hển thở dốc khiến bầu không khí êm ả xung quanh bỗng chốc trở nên mập mờ. Giang Nhứ toan để lại trên môi Cố Khinh Chu một dấu răng, nhưng y đã cười một tiếng trầm khàn: “Cậu không sợ người khác nhìn thấy à?”
“…”
Giang Nhứ chựng lại một giây rồi đưa tay vuốt ve cằm đối phương, sau đó tiếp tục động tác chưa hoàn thành, nhẹ nhàng cắn lên môi y. Hắn cười như không cười, đáp lời: “Không sao. Họ sẽ nghĩ là do bạn gái cậu cắn.”
Cố Khinh Chu hỏi: “Vậy cậu là bạn gái tôi hả?”
Giang Nhứ: “Ông đây là đực.”
Cố Khinh Chu không nói, đứng thẳng người lên chỉnh trang lại quần áo. Môi dưới y trông hơi đỏ hơn so với bình thường. “Nếu cậu không muốn đi làm thì để ngày mai cũng được.”
Giang Nhứ đặt một ngón tay thon dài lên miệng y rồi rút về: “Thôi, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng đâu có gì khác. Tôi đi làm cùng cậu.”
Cố Khinh Chu liếc hắn: “Tôi không ép cậu đâu đấy nhé.”
“Ừm, không phải,” Giang Nhứ tiếp lời, “tôi tự nguyện.”
Vừa dứt lời, hắn chợt thấy Cố Khinh Chu nhoẻn cười. Khí chất toát ra từ người y như một khối núi băng tan chảy trong khoảnh khắc, niềm vui trong đó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Không hiểu sao hắn lại phảng phất có cảm giác, làm Cố Khinh Chu vui vẻ là điều rất đơn giản.
Lúc lên xe, Cố Khinh Chu ngồi ghế phụ lái, theo thói quen ngó vào gương chiếu hậu kiểm tra má trái. Vết tích đã nhạt đến gần như không nhìn ra, y chậm rãi lướt mắt xuống dưới, dừng lại ở phần môi hơi sưng đỏ.
Cố Khinh Chu vô thức mấp máy miệng, đoạn rời mắt khỏi tấm gương.
Giang Nhứ khởi động xe: “Sợ cái gì, lát nữa là hết.”
Hắn cắn có mạnh gì cho cam.
Cố Khinh Chu bất giác đưa tay vuốt ve môi dưới. Hai sắc màu làm nổi bật lẫn nhau, trắng càng thêm trắng, đỏ càng thêm đỏ, mang tới cảm giác tương phản mãnh liệt: “Tôi có nên cảm ơn cậu vì đã “hạ miệng lưu tình” không?”
Giang Nhứ đáp trả: “Lần sau không “lưu tình” nữa.”
Xe đến công ty lúc vẫn còn sớm, song một số nhân viên đã có mặt, hai người cùng lên thì không tiện. Giang Nhứ ngắm nghía Cố Khinh Chu một chút, cất giọng hỏi: “Cậu lên trước hay tôi lên trước?”
“Cậu lên trước đi.” Cố Khinh Chu trả lời.
Y nhìn Giang Nhứ như thể đang trông đợi điều gì. Người kia nghiêng người hôn một cái lên môi y, vươn tay mơn man má trái, xong đâu đấy mới mở cửa xuống xe.
Dân đi làm muốn xin nghỉ không dễ, vắng mặt liền mấy ngày như Giang Nhứ vừa rồi càng là chuyện khó như lên trời. Ngoại trừ chế độ nghỉ thai sản của các đồng nghiệp nữ, không tìm đâu ra ví dụ thứ hai.
Lý Tư Ngạo đang ngồi ở bàn mình ăn sáng, trông thấy Giang Nhứ hiện hồn ở văn phòng thì thiếu điều muốn giơ ngón cái tưởng thưởng: “Người anh em, anh đỉnh vãi, hôm nay anh mà không đến chắc em tưởng anh lên đường đi Tây Thiên thỉnh kinh luôn rồi. Rốt cuộc có vụ gì mà anh nghỉ nhiều thế hử?”
Giang Nhứ đáp: “Anh bảo mày rồi còn gì, ông trẻ nhà anh ngã bệnh, phải đến hầu hạ đó.”
Lý Tư Ngạo nghẹn họng. Bỏ qua vấn đề người ông trẻ này có thật sự tồn tại hay không, với cái nết rán sành ra mỡ của Giang Nhứ, thuận lòng hi sinh bao ngày để chăm bệnh như thế là chuyện không có chỗ nào bình thường hết được không?
Từ những điều trên, Lý Tư Ngạo chỉ có thể rút ra một kết luận: “… Anh quả thật là… yêu ông trẻ anh rất sâu đậm.”
-Hết chương 21-