Xào rau thì hắn chịu, nấu cháo còn ít nhiều tạm được.
Rõ ràng nhà bếp không phải địa bàn của Giang Nhứ. Hắn tốn vài phút lục ngăn tủ mới tìm thấy thùng gạo, sau đó bắt đầu lóng ngóng vo gạo nấu cơm, trong lòng thoáng nghĩ quả nhiên gọi thức ăn ngoài vẫn đỡ rách việc nhất.
Có lẽ vì bị ốm nên Cố Khinh Chu dậy muộn hơn thường ngày, tuy đã đỡ hơn hôm qua nhưng vẫn còn nặng đầu. Mặc quần áo bước ra khỏi phòng, y trông thấy Giang Nhứ miệng ngậm thuốc lá cau mày đứng rán trứng cạnh bếp, dáng vẻ thâm thù đại hận.
Cố Khinh Chu lau mặt rồi cẩn thận xác nhận lại lần nữa, nhận ra Giang Nhứ đang thực sự nấu cơm. Y mở miệng toan nói chuyện, song phải mất mấy giây kìm lại cảm giác ho khan: “Cậu nấu cơm đấy à?”
Giang Nhứ quay đầu nhìn: “Dậy rồi hả?”
Cố Khinh Chu không trả lời, bước đến cầm điếu thuốc trong miệng hắn: “Đang nấu cơm mà cũng không sợ tàn thuốc rơi vào…”
Chưa kịp dứt lời, y phát hiện thuốc còn nguyên chưa đốt, theo bản năng đưa mắt nhìn Giang Nhứ, bắt gặp đối phương đang làm mặt xấu trêu mình.
Cố Khinh Chu cạn lời, ho khan hai tiếng rồi vứt điếu thuốc vào thùng rác. Sắc mặt y vẫn còn chút vẻ nhợt nhạt của người ốm: “Tôi đi rửa mặt đã, lát nữa ăn xong còn đi làm.”
Giang Nhứ nói: “Cậu ốm lăn lóc còn đi làm làm gì, mình tôi đi là được rồi, cậu nghỉ ngơi thêm mấy ngày đi.”
Cố Khinh Chu chỉ hỏi một câu: “Hôm qua cậu bỏ dở việc phải không?”
Không chỉ bỏ việc bình thường, mà còn là bỏ việc không lí do. Hôm qua Lưu Khang Minh gọi điện hỏi tội, bị Giang Nhứ thẳng tay cúp máy, nếu hôm nay Cố Khinh Chu không đi làm thì chưa biết chừng Giang Nhứ đến công ty thu dọn đồ đạc cuốn gói là vừa.
Nghĩ thông suốt rồi, Giang Nhứ chẳng những không hoảng hốt mà ngược lại còn thư thái ra trò: “Cậu nói xem, lão đó vô duyên vãi nhỉ? Người ta đang bận “làm” mà còn gọi gọi cái gì không biết, ai hơi đâu để ý đến lão?”
Cố Khinh Chu nghĩ thầm ai mà biết cậu lại không biết xấu hổ đến mức đó, ban ngày ban mặt cũng đòi “làm”. Giang Nhứ tắt bếp dọn trứng lên bàn, món ăn trông qua cũng ổn, ít nhất không vỡ toét nhão nhoẹt. Thấy vậy y không kìm được ôm lấy hắn từ phía sau, hỏi: “Sao tự nhiên hôm nay cậu lại nấu cơm thế?”
Bởi vì y? Hay bởi nguyên nhân nào khác?
Con người thật kì lạ, rõ ràng trong lòng đã sớm biết lí do, song vẫn muốn nghe chính miệng đối phương nói ra.
Giang Nhứ kín đáo nhướng mày: “Chẳng lẽ cậu ốm mà tôi lại bắt cậu nấu cơm, còn ra thể thống gì nữa?”
Cố Khinh Chu liếc hắn một cái: “Biết vậy là tốt.”
Nói xong y buông tay, xoay người đi vào phòng vệ sinh rửa mặt. Giang Nhứ biếng nhác tựa người vào bệ bếp, bụng bảo dạ quả là hôm qua mình vẫn hơi quá nương tay.
Bản chất Phương Hiệp chính là loài hổ giấy, hôm trước gào thét hung hãn, còn bị Giang Nhứ xúi chạy vào liều mạng với Lưu Khang Minh, nhưng rốt cuộc cũng không dám làm thật. Sáng nay cô nàng vẫn như mọi ngày, ngoài mặt hùng hổ chạy hạn chót bản vẽ, thâm tâm nguyền rủa chửi bới lão óc lợn: “Giang Nhứ lại đi gây nghiệp gì rồi không biết? Hôm qua không nói không rằng chạy mất, còn lảm nhảm đủ thứ linh tinh.”
Lý Tư Ngạo suy tư: “Hay là giám đốc Cố về rồi? Anh thấy hai người đó bình thường có vẻ thân thiết ra phết.”
Phương Hiệp nghi hoặc: “Thân thiết thật á? Sao em không biết?”
Lý Tư Ngạo xua tay: “Tình bạn giữa đàn ông với nhau, em không hiểu đâu. Chỉ cần chơi game cùng nhau là cũng thành anh em tốt rồi.”
Phương Hiệp hừ lạnh: “Chơi game? Sao anh không bảo là chơi gái cùng nhau luôn đi? Đấy mới gọi là thân thiết.”
Đang nói chuyện, cả hai bỗng trông thấy Giang Nhứ lù lù đi vào cửa. Sáng sớm chưa có mấy người tới, toàn bộ đồng nghiệp có mặt trong văn phòng đều không nén được tò mò, nhao nhao lên hỏi: “Giang Nhứ, hôm qua sao tự nhiên ông chạy đi đâu mất tiêu vậy? Giám đốc Lưu nổi giận đùng đùng luôn.”
“Đúng đúng, lát nữa lão đến là khổ cậu rồi đây.”
Giang Nhứ không vội lên tiếng bởi Cố Khinh Chu đi ngay sau hắn, chỉ là để tránh bị xoi mói nên hắn vào thang máy trước. Hắn kéo ghế ngồi xuống, bịa bừa một lí do: “Hôm qua sếp Cố về Hải Thành, có gọi điện cho tôi ra sân bay đón. Khả năng cao hôm nay sếp đến công ty đấy……”
Lời hắn nói ra như đá ném xuống làm bắn tóe vô vàn tia nước, mọi người vừa hào hứng vừa kích động hỏi dồn: “Thật hay đùa vậy?! Thật hay đùa?! Sếp Cố về thật rồi hả?!”
Giang Nhứ nghĩ thầm Lưu Khang Minh kia đã gây thù chuốc oán với quá nhiều người, có lẽ thời khắc vinh quang và được chào đón nhất trong cuộc đời Cố Khinh Chu đến rồi. Hắn chầm chậm gật đầu, chỉ tay về phía cửa: “Thật luôn, vào đến cửa rồi kìa.”
Tất cả dồn mắt nhìn về hướng hắn chỉ, phát hiện Cố Khinh Chu đã đứng ở cửa từ lúc nào, chỉ là chưa đặt chân vào phòng. Đám đông sôi sục vừa rồi bỗng chốc tan tác chim muông, ào ào ngồi vào chỗ trò chuyện náo nhiệt.
“Sếp Cố về thật rồi! Sếp đi vắng mãi, làm tụi em nhớ quá chừng!
“Đúng thế đúng thế, sếp về thì tốt rồi.”
“Sếp Cố có cần dọn văn phòng không? Để bọn tôi phụ một tay.”
Phải nhanh chóng đá đít lão óc lợn Lưu Khang Minh ra khỏi đây mới được.
Đúng như Giang Nhứ nghĩ, cả đời Cố Khinh Chu chưa bao giờ được đón nhận nồng nhiệt đến thế. Ánh mắt quá mức trìu mến của mọi người khiến y có phần nào ngơ ngác, song cũng chưa đủ để bất kì ai phát hiện. Y quét mắt nhìn quanh văn phòng, nhận ra rất nhiều nơi không nhiều thì ít đều có thay đổi.
Giang Nhứ thấy vậy, không rõ nhớ tới cái gì mà nở một nụ cười xấu xa, xô ghế đứng lên bước tới cửa phòng giám đốc, vờ vĩnh nói: “Sếp Cố vào xem thử đi, có gì không phù hợp chúng tôi sẽ giúp sếp đổi lại.”
Ban đầu Cố Khinh Chu còn chưa hiểu nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa của hắn là sao, nhưng giây phút Giang Nhứ mở cửa phòng, nhìn rõ quang cảnh bên trong, vẻ mặt y nhất thời trở nên khó tả ngoài ý muốn.
Nội thất văn phòng nguyên là phong cách tối giản sang trọng, màu sắc hoàn toàn là trắng xám đen, nhiều nhất chỉ có thêm một chậu hoa trang trí. Thế nhưng hiện giờ bàn đã bị đổi thành một cái khác mang phong cách xa hoa kiểu châu Âu không mấy hài hòa, trên đó bày một núi đá phong thủy, một chồng tạp chí đủ loại xếp liền kề, ảnh bìa đều là các cô gái gợi cảm mặc bikini, nom tạp nham vô cùng.
Cố Khinh Chu chú ý tới chiếc ấm tử sa(1) cạnh đó, liếc mắt lạnh lùng nói: “Ông ta cũng biết hưởng thụ quá nhỉ…”
Nói đoạn y ngước nhìn lên, trông thấy Giang Nhứ đứng bên cạnh ôm máy lọc nước cười đến thở không ra hơi, vẻ mặt đầy ý tứ xấu xa. Cửa văn phòng để ngỏ, ai nấy đều như có như không nhòm vào trong, Cố Khinh Chu chẳng làm gì được ngoài trừng mắt lườm Giang Nhứ trong im lặng.
Y nói: “Về bàn làm việc của cậu đi.”
Giang Nhứ cũng hóng hớt đủ rồi, bật tay làm dấu OK, tựa người vào cửa sung sướng nói: “Nếu sếp Cố có việc muốn gọi, chẳng hạn thay cái bàn đổi cái ghế gì đó thì chỉ cần mở miệng là được. Sếp nhớ quét dọn kĩ một chút kẻo phòng đầy gián đấy, vỏ cơm hộp với rác rưởi các loại giám đốc Lưu toàn để qua đêm ở đây thôi.”
Mặc dù Lưu Khang Minh đã sai em gái văn thư quét tước dọn dẹp văn phòng, song cô nàng không thèm để tâm.
Cố Khinh Chu bị ốm, được Giang Nhứ ân cần chăm sóc cả đêm nên tâm trạng vốn đang khá tốt, hiện giờ lại bắt đầu bực bội. Y gõ ngón tay lên bàn, phát ra tiếng vang trầm đục khe khẽ: “Tám rưỡi rồi, khi nào ông ta đến công ty?”
Giang Nhứ đáp: “Khó nói lắm, vị này còn đi muộn hơn tôi nhiều.”
Luôn có ít nhiều sâu mọt trong nội bộ ban lãnh đạo của một công ty. Nếu mổ xẻ kĩ càng quan hệ, Lưu Khang Minh coi như họ hàng xa của nhà họ Cố. Đó giờ lão vẫn ỷ trời cao hoàng đế xa không ai quản lí, hành động luôn luôn ngang ngược. Hôm qua lão vào hộp đêm bay lắc cả đêm, chín giờ sáng mới đủng đỉnh đi làm. Vừa đặt chân đến cửa công ty, Lưu Khang Minh phát hiện mọi người đều đang chằm chằm nhìn lão bằng ánh mắt khó hiểu, đòng thời cũng mang vẻ gì đó như náo nức hóng chuyện.
Lưu Khang Minh không để ý. Theo quan điểm của lão, nhân viên bất mãn với cấp trên là chuyện quá bình thường, có bất mãn thế bất mãn nữa cũng phải ngoan ngoãn nghe lời sai bảo, đừng hòng thoát khỏi lòng bàn tay lão. Lưu Khang Minh gãi gãi mái đầu hơi hói vẫn còn đau nhức sau cơn say rượu, bắt gặp Giang Nhứ ngồi tại bàn làm việc mới sực nhớ ra điều gì, bắt đầu truy hỏi: “Giang Nhứ! Hôm qua cậu bỏ việc vô cớ, còn muốn đi làm hay là thôi đây?”
Thái độ nhận sai của Giang Nhứ tương đối thành khẩn, tuy nhiên là thật hay diễn thì còn phải xét: “Sếp Lưu, thành thật xin lỗi sếp. Hôm qua tôi có việc gấp không kịp xin nghỉ, xin sếp cứ làm theo quy định, trừ một ngày lương của tôi đi ạ.”
Lưu Khang Minh rất ưa tỏ ra mình quan trọng, đối phương càng nhận sai lão càng hăng hái. Lão khoanh tay đi qua đi lại bên cạnh Giang Nhứ, lên giọng quát văng nước bọt: “Đây là vấn đề trừ tiền lương à? Đây là chuyện liên quan đến kỉ cương của công ty. Nếu ai cũng giống cậu, hứng lên chạy đi không thèm nói một câu thì công ty còn hoạt động được nữa không? Chắc chắn là phá sản toàn bộ, khăn gói quả mướp ai về nhà nấy.”
Phương Hiệp ngồi kế bên nghe vậy bỗng cảm thấy kinh tởm kì lạ. Cả cái công ty này nếu xét về tuân thủ kỉ cương, lão là kẻ đầu tiên không có quyền lên tiếng.
Giang Nhứ cũng thấy nực cười với những lời lẽ của Lưu Khang Minh, bèn cúi đầu thật thấp, chỉ sợ mình không nhịn được mà bật cười ra tiếng.
Lưu Khang Minh lải nhải không dứt, vẫn còn muốn nói thêm, song phía sau đã vang lên một tràng tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Vừa quay đầu, lão lập tức trông thấy Cố Khinh Chu đứng đó với bộ mặt không cảm xúc.
Lưu Khang Minh không nhận được tin y quay về, thốt lên theo bản năng: “Cậu Cố?”
Cố Khinh Chu chẳng buồn quan tâm, chỉ lạnh băng liếc lão: “Đống hổ lốn trong phòng là của ông à?”
Sau khi ba Cố qua đời, cổ phần công ty được phân chia ra sao đám thuộc hạ chỉ cần nghe ngóng là nắm rõ. Tuy rằng người kế thừa chức vụ chính là Cố Nham, song Cố Khinh Chu cũng coi như cổ đông lớn thứ hai, kiểu gì Lưu Khang Minh cũng không thể đắc tội. Chẳng qua lão luôn đinh ninh Cố Khinh Chu đi thành phố A rồi sẽ không quay về cái xó nghèo này, bằng không cũng sẽ không dám càn quấy như vậy.
Nghĩ đến đống hỗn độn chính mình bày bừa trong văn phòng, Lưu Khang Minh tức khắc nghe nhạc hiệu đoán chương trình, ngại ngùng cười nói: “Nếu ngài không thích tôi sẽ gọi người dọn dẹp ngay, trả lại nguyên trạng như ban đầu.”
Dứt lời, lão quay sang bảo Giang Nhứ và Lý Tư Ngạo: “Kìa, Tiểu Giang với Tiểu Lý, nhanh chạy vào phụ một tay bê đồ ra ngoài.”
Còn khuya Giang Nhứ mới nghe lời. Lý Tư Ngạo thấy hắn không nhúc nhích cũng không đứng dậy.
Cố Khinh Chu đưa mắt nhìn mắt đồng hồ: “Tôi có việc khác cho họ rồi. Bàn ghế tự tay ông dọn đi, tôi mời bọn họ đến làm chuyên môn thiết kế, không phải làm cu li khuân vác.”
Lưu Khang Minh sượng sùng: “Tôi sợ muộn thời gian làm việc của giám đốc Cố, hai người cùng dọn sẽ nhanh hơn…”
Cố Khinh Chu trả lời: “Giờ vẫn còn sớm, tôi không vội. Giám đốc Lưu cứ từ từ mà dọn, tôi ngồi làm việc ở đâu mà chẳng được.”
Nói xong, y tiện tay kéo một chiếc ghế gần đó ngồi xuống, dáng bộ xem chừng như muốn giám sát, không chừa cho lão một đường sống nào dù nhỏ nhoi.
Hồi còn ở công ty mẹ Cố Khinh Chu từng có lần gặp Lưu Khang Minh, cũng nghe phong thanh mấy tin đồn về lão. Y vốn tưởng họ Lưu đã sớm bị sa thải, ai ngờ vẫn cắm rễ ngồi ở công ty, chẳng biết ô dù bên trên của lão là nhân vật nào nữa.
Chỉ nhìn ánh mắt lạnh băng của Cố Khinh Chu, Lưu Khang Minh tức khắc hiểu rằng chắc chắn mình đã đắc tội gì đó với vị cấp trên này, trong lòng không ngừng kêu khổ. Thế nhưng lão cũng chỉ đành cắn răng vào phòng dọn dẹp, vật vã mang hết đám bàn ghế ra ngoài.
Mọi người thấy vậy âm thầm vỗ tay tán thưởng, ai cũng ngoái đầu nhìn theo hóng hớt, chỉ thiếu nước bày hạt dưa ra nhâm nhi. Chẳng biết Cố Khinh Chu vô tình hay cố ý mà chọn đúng vị trí cạnh Giang Nhứ, song chỉ ngồi quay ngang, không nhìn hắn.
Giang Nhứ chống tay lên đầu trầm ngâm, nghĩ thầm trước đây Cố Khinh Chu xử mình vẫn còn là giơ cao đánh khẽ. Nếu y thật sự ra tay, e rằng hắn còn thảm hơn Lưu Khang Minh gấp bội.
Hải Thành đã ấm lên, ánh nắng ấm áp dịu dàng chiếu vào qua khung cửa sổ sát đất, rọi sáng mọi gương mặt trong phòng. Giang Nhứ quét mắt nhìn quanh một vòng rồi trở lại với bóng lưng gầy gò của Cố Khinh Chu. Dưới ánh mặt trời, dáng hình đối phương bỗng như có chút gì hư ảo.
Nhân lúc không ai để ý, hắn ghếch một chân, nhẹ nhàng đá vào ghế Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu đang ngồi xem tài liệu, thấy thế bất giác quay đầu, thình lình bắt gặp ánh mắt mang theo ý cười xảo quyệt của Giang Nhứ. Hệt như loài hồ li vậy.
Y cho rằng hắn lại bày trò trêu chọc mình, bèn chẳng nói chẳng rằng đưa tay nhéo bắp chân đối phương một cú, thế rồi chợt chạm phải một vật gói giấy nhựa cưng cứng.
Không hiểu hắn định làm gì, Cố Khinh Chu thu tay lại, nhìn ra đó là một viên kẹo trái cây. Y vô thức ngoảnh đầu, trông thấy Giang Nhứ vừa xoa chân vừa giơ ngón tay giữa với mình, dùng khẩu hình nói: “Lòng dạ hẹp hòi.”
Cố Khinh Chu rời mắt, trong lòng âm thầm ‘chậc’ một tiếng.
-Hết chương 48-