Khuôn mặt lạnh lùng, dáng vẻ kiêu ngạo, hắn chỉ thản nhiên nói một câu, không thừa chữ nào.
Thế có thể làm Quan Âm hiển linh sao? Hứa Tiên rất hoài nghi.
Nhưng ngay sau đó, thiếu chút nữa là Hứa Tiên sái cả hàm.
Bởi vì một luồng sáng lóe lên, tượng Quan Âm bỗng trở thành người thật.
"Chuyện gì?" Quan Âm mỉm cười nhân hậu, âm thanh ấy ôn hòa hệt như âm thanh mà lần trước Hứa Tiên nghe được.
Thế cũng được ư? Hứa Tiên ngẩn ra. Hôm ấy, cô bái lạy trước tượng Quan Âm không biết bao lâu người mới hiển linh. Chậc chậc, Tiểu Bạch nhà cô đúng là lợi hại mà. Hứa Tiên sùng bái nhìn gương mặt không chút cảm xúc của Bạch Tố Trinh.
"Có người khó sinh, giúp chút đi." Gọng Bạch Tố Trinh hết sức bình thản nhưng lại mạnh mẽ, không cho phép cự tuyệt.
Mắt Quan Âm hơi giật giật một chút, mặt vẫn mang vẻ điềm đạm nhưng trong lòng đang kêu gào: chuyện vớ vẩn gì đây chứ? Khó sinh cũng tìm bà? Coi bà là thứ gì đây? Là mụ đỡ sao chứ?! Còn nữa, Bạch Tố Trinh, đây là thái độ khi nhờ vả người khác sao?
Bình tĩnh, bình tĩnh... Quan Âm thầm niệm tới niệm lui hai chữ này, niệm cho tới mười lần, lúc ấy mới bình tĩnh lại được.
"Chuyện này dễ thôi. Dưới Phổ Đà Sơn có một cây Linh Âm Thụ, quả của nó có thể trợ giúp việc sinh sản." Quan Âm mỉm cười, nói với Bạch Tố Trinh, trong lòng lại mang một bộ mặt dữ dằn khác: Mẹ nó, mau biến khỏi mắt bà ngay.
"À, cảm ơn." Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.
"Cảm ơn Quan Âm Bồ Tát." Hứa Tiên cũng vội vã cảm ơn.
Quan Âm mỉm cười, không nói gì. Luồng sáng lại lóe lên, sau đó lại biến thành bức tượng.
"Đi thôi." Bạch Tố Trinh ôm eo Hứa Tiên, lại tung người bay lên trời.
"Đi Phổ Đà Sơn sao? Đó là nơi ở của Quan Âm Bồ Tát có phải không?" Hứa Tiên nhớ rất rõ, rừng trúc trên Phổ Đà Sơn chính là địa bàn của Quan Âm.
"Ừ." Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng đáp.
Hứa Tiên hơi kích động. Cư nhiên có thể đến Phổ Đà Sơn trong truyền thuyết. Có thật là nơi ấy tràn ngập tiên khí, có thật là nơi ấy có gấu đen trông coi không?
Thế nhưng không hề có cảnh tiên gì gì đó như Hứa Tiên đã tưởng tượng. Bởi vì bọn họ dừng lại ở vùng ven Phổ Đà Sơn, dưới chân núi có một cái cây chính là Linh Âm Thụ mà bọn họ cần tìm.
"Cái quả màu nâu này thật sự có thể giúp người ta thuận lợi sinh sản sao?" Hứa Tiên nghi hoặc, kéo lấy một nhánh cây thấp nhất, nhìn những quả màu nâu chỉ lớn bằng đầu ngón tay.
"Ngài ấy nói có thể là có thể." Bạch Tố Trinh thờ ơ nói.
"Cũng phải, sao Quan Âm Bồ Tát lại gạt người ta làm gì chứ." Hứa Tiên ngượng ngùng cười, sao cô lại có thể nghi ngờ Quan Âm Bồ Tát chứ?
"Hái nhanh rồi đi." Bạch Tố Trinh nói.
Hứa Tiên định hái hai quả, nhưng rồi bỗng nhìn xung quanh với vẻ gian trá, sau đó nhích lại gần Bạch Tố Trinh, nhỏ giọng nói: "Tiểu Bạch, chúng ta có thể đem cái cây này về trồng được không? Như thế có thể tạo phúc cho rất nhiều người, còn có thể kiếm được rất nhiều tiền." Vế sau, Hứa Tiên nói rất nhỏ.
Bạch Tố Trinh không nói gì, nhìn Hứa Tiên, sau đó nhìn cái cây, gật đầu: "Được."
"Hoan hô, vậy chúng ta mang cái cây này về trồng đi. Tiểu Bạch, huynh là lợi hại nhất." Hứa Tiên vội vàng nịnh nọt lấy lòng.
Trên trời, gương mặt xinh đẹp của Quan Âm gần như nhăn nhó lại.
"Bạch Tố Trinh, Bạch Tố Trinh..." Quan Âm nghiến răng phun ra cái tên này. Cư nhiên dám mang cái cây trước cửa nhà của bà đi, mang đi kiếm tiền!
"Ha ha, thông minh thật." Một giọng nói thanh trong mang chút trêu tức vang lên bên cạnh Quan Âm.
"Thông minh khỉ khô!" Cuối cùng, Quan Âm không nhịn được nữa mà thốt lời thô tục. "Chẳng phải trộm cây nhà ngài mang đi nên đương nhiên ngài có thể đứng đó nói đừng xót của."
"Chậc chậc, đừng như thế, đừng như thế. Nóng nảy thế là không tốt." Chủ nhân của giọng nói thanh trong này mặc một cái áo choàng màu vàng kim, mái tóc đen xõa xuống tự nhiên cho đến gót chân, mềm mại như thác nước làm người ta phải kính nể. Dưới đôi mày đẹp là một đôi mắt phượng hẹp và dài, trong mắt tràn ngập vẻ cười cợt. Đôi môi gợi cảm mê người hơi vểnh lên, có một sức quyền rũ không nói nên lời. Đúng là một mỹ nam!
Quan Âm chợt trầm tĩnh lại, một lúc sau mới thở dài: "Kim Thiền Tử, ngài thật sự quyết định cứ tiếp tục như thế?" Nam tử mị hoặc đang đứng cùng Quan Âm không phải ai khác, chính là Kim Thiền Tử – đại đệ tử của Như Lai.
"Có gì không thể." Kim Thiền Tử cười vô lại, trong mắt đầy vẻ tùy tiện phóng túng
"Tùy ngài vậy." Quan Âm thở dài, không biết làm sao nên phải gật đầu.
Mà lúc này, đương nhiên Hứa Tiên và Bạch Tố Trinh cũng không biết cuộc đối thoại của hai vị thần này. Hứa Tiên đang nhìn Bạch Tố Trinh đem Linh Âm Thụ trồng vào sau vườn nhà mình, sung sướng đi vòng quanh nó, mắt cũng sắp biến thành hình thỏi bạc.
"Cô không đi cứu người sao?" Bạch Tố Trinh nhìn vẻ mặt đáng khinh của Hứa Tiên, từ tốn lên tiếng nhắc nhở.
"Á! Phải ha, ta đi trước đây." Hứa Tiên nhanh chóng hái một quả rồi vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Hứa Tiên vội vã chạy đến trước cửa phủ tri phủ, đương nhiên là bị ngăn lại. Nhưng khi cô nói mình có cách có thể khiến tri phủ phu nhân thuận lợi sinh sản thì thái độ của thị vệ canh cửa khác ngay lập tức. Dù sao Hứa Tiên cũng là đàn ông, cho dù là đại phu thì cũng không thể vào phòng đỡ đẻ. Thị vệ vội vàng báo cho quản gia. Không lâu sau, quản gia liền chạy tới.
"Cậu có cách sao?" Quản gia sốt ruột hỏi.
"Phải, xin cho tôi gặp tri phủ đại nhân. Nếu chậm trễ thêm nữa thì e là muộn mất." Hứa Tiên thấy quản gia đầm đìa mồ hôi, biết chắc là bên trong phủ đang rối tinh rối mù.
"Chuyện này... được rồi, cậu theo ta vào trong, xem lão gia quyết định thế nào." Quản gia cũng chỉ có thể làm vậy.
Dẫn Hứa Tiên vào phủ, tri phủ đại nhân biết có một đại phu tự xưng mình có thể làm cho phu nhận thuận lợi sinh sản thì vội vàng chạy ra phòng khách tiếp kiến Hứa Tiên.
"Ngươi là ai? Có cách thật sao?" Tri phủ đại nhân cảm thấy giờ này mình đúng là tuyệt vọng đến mức tìm bậy tìm bạ, nhưng ông cũng không có cách nào khác, đã tìm hết bà đỡ trong thành rồi mà vẫn không thể giúp phu nhân sinh được. Nghe thấy tiếng hét trong phòng sinh ngày càng yếu ớt, lòng ông rối tư tơ vò.
"Thảo dân là Hứa Tiên – đại phu của Hòa Nhân Đường." Hứa Tiên hành lễ. "Đại nhân không cần quá lo lắng, thảo dân có một viên thuốc được bào chế tỉ mỉ, cho phu nhân uống vào là có thể thuận lợi sinh sản." Hứa Tiên quan sát Trần Luân. Thoạt nhìn, Trần Luân đã ngoài ba mươi tuổi, cằm để râu, tướng mạo cũng được. Bộ quần áo gấm trên người đã nhăn nhúm, hình như là mấy ngày chưa thay. Chân mày thì nhíu cả lại, người có vẻ tiều tụy, rõ ràng là mấy ngày nay không nghỉ ngơi gì, luôn đứng ngóng trước cửa phòng sinh. Người thâm tình như thế làm Hứa Tiên cảm thấy có hảo cảm.
"Ồ, thần kỳ thế sao?" Giọng tri phủ đại nhân có vẻ hoài nghi, nhưng cũng đầy mong đợi.
"Thảo dân có thể lấy mệnh ra đảm bảo." Hứa Tiên vội vàng nói. "Xin đại nhân mau cho ohu nhân dùng thuốc. Lâu thế mà phu nhân còn chưa sinh được, đó là do trong bụng có hai đứa trẻ." Hứa Tiên nói xong, đưa cái quả đã chuẩn bị sẵn đến trước mặt tri phủ đại nhân.
"Sinh đôi?" Tri phủ đại nhận ngạc nhiên lặp lại lời Hứa Tiên, trong lòng rất lo sợ. Ông biết sinh đôi rất nguy hiểm.
"Đúng vậy, đại nhân mau đi đi." Hứa Tiên lại thúc giục.
"Được được." Tri phủ đại nhận vội vàng nhận lấy, sai người mang vào phòng sinh, mình cũng chuẩn bị đi theo, nhưng vẫn quay lại nói với Hứa Tiên: "Ngươi chờ ở đây."
"Dạ," Hứa Tiên gật đầu, hiểu rõ nỗi e dè của Trần Luân.
Sau khi Trần Luân đi, Hứa Tiên ngồi trong phòng khách, uống trà, quan sát chung quanh, lòng cũng đang nghĩ ngợi. Cô nhớ trong hai đứa con của Trần Luân, hình như sau này bé trai cũng thi khoa cử, rất có tương lai.
Không lâu sau, Trần Luân hớn hở chạy ra, nhìn Hứa Tiên nói: "Hứa đại phu, Hứa đại phu, thật sự là đội ơn cậu. Y thuật của cậu thật là cao siêu, nương tử ta đã bình an, quả nhiên là sinh đôi." Trần Luân hết sức kích động, nhìn Hứa Tiên bằng ánh mắt đầy cảm kích.
"Đại nhân không cần cảm ơn, phu nhân có lòng thiện, tự nhiên sẽ không có việc gì." Hứa Tiên cười nhìn Trần Luân đang kích động. "Đã thế thì thảo dân xin cáo từ, đại nhân hãy đi xem thiếu gia và tiểu thư đi."
"Được được, người đâu, tiễn Hứa dại phu." Trần Luân dặn quản gia tiễn hứa tiên, rồi nói với cô: "Hôm khác ta sẽ đích thân đến cảm tạ." Trần Luân vừa được làm cha nên tâm trạng hết sức xúc động, cũng không có lòng dạ nào mà tiếp đón Hứa Tiên nữa.
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, cô cũng cảm nhận được nỗi sung sướng của Trần Luân.
Về tới nhà, Hứa Tiên chạy thẳng vào thư phòng, đẩy cửa ra, thấy Bạch Tố Trinh đang ngồi bên cửa sổ.
"Tiểu Bạch!" Hứa Tiên vui vẻ kêu lên.
"Ừ." Bạch Tố Trinh không quay đầu lại, chỉ thản nhiên đáp một tiếng.
"Cái quả đó thật lợi hại, tri phủ phu nhân đã sinh sản một cách thuận lợi rồi." Hứa Tiên mừng rỡ nói.
"Ừ." Bạch Tố Trinh vẫn chỉ thản nhiên ừ một tiếng.
"Tiểu Bạch ~~~" Hứa Tiên nhào tới, ôm lấy cánh tay Bạch Tố Trinh lắc lắc. "Huynh tỏ vẻ gì đi chứ, đừng có nói cho có lệ như vậy."
Bạch Tố Trinh đang định nói gì đó nhưng mặt bỗng đanh lại, bật người dậy.
"Sao thế?" Hứa Tiên thấy mặt Bạch Tố Trinh lạnh lại thì cả kinh.
Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ phất tay một cái, bỗng một bóng người xuất hiện trong phòng, rồi rơi bịch xuống dưới chân Hứa Tiên.
Hứa Tiên giật mình lùi lại mấy bước, đến khi nhìn rõ người dưới chân mình là ai thì lại kinh hô và nhào tới. Là thằng nhóc, thằng nhóc thích ăn kẹo hồ lô ở Tây Hồ.
"Tiểu đệ đệ!" Hứa Tiên vốn rất vui, nhưng vừa đến gần thì mặt liền biến sắc.
Nguyên nhân chính là lúc này, cả người thằng nhóc đầy máu, quần áo đã bị nhuộm đỏ, nằm hấp hối dưới đất.
"Sao lại thế này? Sao đệ lại thành ra như vậy?" Hứa Tiên vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ, ôm thằng nhóc vào trong lòng, giọng đã như sắp khóc.
Thằng nhóc nhìn thấy Hứa Tiên thì cố gắng nở một nụ cười: "Tỷ tỷ, tốt quá rồi, có thể gặp được tỷ lần cuối cùng..."
Nói xong, đầu nó gục xuống, người mềm nhũn, cứ thế mà ngất trong lòng Hứa Tiên.