Hứa Tiên vẫn đến Khánh Dư Đường, mỗi ngày học tập rất nghiêm túc làm Vương viên ngoại không ngừng khen ngợi.
Hôm ấy, làm xong việc, trên đường về nhà cô lại gặp được thằng nhóc kia. Từ xa, cô đã thấy nó ngồi xổm dưới đất, không biết đang làm gì.
"Tiểu đệ đệ..." Hứa Tiên vui vẻ gọi thằng nhóc.
"A, là huynh!" Thằng nhóc ngẩng đầu lên, thấy Hứa Tiên thì cũng mừng rỡ nở nụ cười. Trong mắt nó, người cho nó ăn kẹo hồ lô này là người rất tốt.
"Ừ. Đệ làm gì ở đây vậy? Hôm nay có thích ăn kẹo hồ lô không? Ta mua cho đệ." Hứa Tiên cười híp mắt, hỏi.
Nghe tới đây, trong mắt thằng nhóc lóe lên vẻ đấu tranh, do dự một lát mói nói: "Nhưng, nhưng đệ không còn trân châu cho huynh nữa."
"Ha ha, không cần trân châu, huynh mời đệ ăn." Hứa Tiên cười hề hề, cảm thấy vẻ mặt mâu thuẫn giãy giụa của thằng nhóc hết sức đáng yêu.
"Nhưng, nhưng ông nội nói không thể tự tiện ăn đồ của người ta." Gương mặt dễ thương của thằng nhóc sắp nhăn thành một đống, giống hệt cái bánh bao làm người ta nhịn không được, muốn ngắt một phát.
"Vậy thì vẫn quy tắc cũ, chúng ta oẳn tù tì. Hơn nữa đệ không nói thì sao ông nội đệ biết được." Hứa Tiên cười hề hề, nói.
"A!" Mắt thằng nhóc lóe lên vẻ mong đợi. "Vậy thua được ăn hay thắng mới được ăn?"
"Đệ thắng thì mới được ăn!" Hứa Tiên cười.
"Ơ..." thằng nhóc thất vọng, kéo dài giọng ơ một tiếng. Nó chỉ biết ra kéo, xem ra là không ăn được rồi.
"Đừng vội nản thế chứ, thử cái xem sao." Hứa Tiên thấy vẻ thất vọng của thằng nhóc, lên tiếng an ủi.
"Được, được thôi!" Thằng nhóc có vẻ thấp thỏm, khẩn trương nắm tay lại.
"Kéo, búa, bao!" Lần này Hứa Tiên ra bao. Quả nhiên như cô đoán, thằng nhóc lại ra kéo.
"Đệ thắng rồi, ha ha, đệ thắng rồi." Thằng nhóc vui mừng huơ chân múa tay, nhảy tung lên.
"Ừ, đệ thắng rồi!" Hứa Tiên gật đầu, mỉm cười. "Khi nào đệ muốn ăn kẹo hồ lô thì đến tìm huynh, chúng ta chơi oản tù tì, thắng là được ăn. Có điều không được nói cho ông nội đệ biết."
Thằng nhóc nghe Hứa Tiên nói thế thì sựng lại, ngẩn ngơ nhìn Hứa Tiên, im lặng một lúc thật lâu.
"Sao thế?" Hứa Tiên không hiểu.
Thằng nhóc méo mồm, giọng mang theo tiếng nức nở: "Chỉ cần đệ muốn ăn thì có thể đến tìm huynh sao? Không cần trân châu để đổi sao?"
"Đương nhiên là không cần. Chỉ cần đệ muốn ăn thì tới tìm huynh. Sau này huynh sẽ ở tại Bạch phủ trong hẻm Song Trà, đệ đến lúc nào cũng được." Hứa Tiên thấy thằng nhóc mếu máo thì không cầm lòng được, vươn tay xoa đầu nó. Oh, tóc thật mềm, sờ thật thích.
Ai ngờ, thằng nhóc òa lên khóc.
"Đừng khóc, sao lại khóc chứ?" Hứa Tiên khẩn trương, không đến mức ấy chứ, sờ đầu nó một cái thôi mà khóc ra thế ư?
Lúc này, mưa cũng rơi xuống như trút nước.
"Thời tiết quỷ gì thế này!" Hứa Tiên bất mãn lầu bầu một tiếng rồi nhanh nhẹn che chắn thằng nhóc bằng cánh tay mình, chạy vào trong ngôi đình đằng trước để trú mưa.
Vào trong đình, thằng nhóc vẫn khóc thút thít. Hứa Tiên lúng túng dỗ dành: "Đừng khóc, đừng khóc, khóc nữa là xấu lắm, sau này không cưới được vợ đâu."
Thằng nhóc sụt sịt, nhìn Hứa Tiên, nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"
"Thật đó. Cho nên không được khóc nữa." Hứa Tiên gật đầu rất nghiêm túc.
"Vậy, vậy đệ không khóc nữa." Thằng nhóc nghẹn lại, cố nén không thút thít nữa.
"Sao tự nhiên lại khóc dữ vậy? Cùng lắm là sau này huynh không sờ đầu đệ nữa được không? Đừng khóc nữa." Hứa Tiên tưởng là vì mình xoa đầu nó nên thằng nhóc mới khóc dữ vậy, vì thế lập tức bảo đảm.
"Không phải thế, hu hu..." Thằng nhóc lại muốn khóc tiếp.
"Được rồi, đừng khóc, đừng khóc mà." Hứa Tiên ngồi xuống nhìn thằng nhóc, nhẹ nhàng nói: "Vậy sao đệ lại khóc?"
"Bởi vì, bởi vì trừ ông nội ra thì không còn ai tốt với đệ như huynh hết." Thằng nhóc nắm chặt tay, nói lớn: "Còn nữa, lúc nãy huynh xoa đầu đệ, thật là dễ chịu, rất ấm áp. Có thể xoa thêm chút nữa không?"
Hứa Tiên ngẩn ra. Sau đó bật cười rất dịu dàng. Vươn tay xoa đầu thằng nhóc tiếp. Thằng nhóc híp mắt lại với vẻ rất hưởng thụ. Lòng Hứa Tiên thấy chua xót, đứa bé này...
Trời đã tạnh mưa rồi...
"Đệ, đệ phải về đây. Mai đệ có thể tìn huynh không?" Thằng nhóc dè dặt hỏi, trong mắt đầy vẻ kỳ vọng.
"Đương nhiên là được. Huynh đã nói có thể tìm huynh bất cứ lúc nào mà. Mai mời đệ ăn kẹo hồ lô nhé." Hứa Tiên cười gật đầu.
"Ha ha, hay quá, hay quá!" thằng nhóc hoan hô, chạy tung tăng ra khỏi đình. Chạy vài bước lại xoay người vẫy tay chào Hứa Tiên, sau đó mới chạy đi hẳn.
Hứa Tiên đưa mắt nhìn bóng thằng nhóc biến mất mới không nhìn nữa.
"Nó không phải là một đứa trẻ bình thường." Giọng nói trong và lạnh của Bạch Tố Trinh lại vang lên bên tai Hứa Tiên.
Hứa Tiên không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta biết!"
"Cô biết?" Trong giọng của Bạch Tố Trinh có chút ngạc nhiên rất khó nhận ra.
"Hễ nó khóc là trời mưa, dừng khóc là tạnh mưa." Hứa Tiên ung dung nói. Nếu một lần là trùng hợp, nhưng lần thứ hai thì sao chứ? Vừa nãy thằng nhóc khóc lớn thì mưa lớn, thút thít thì mưa nhỏ, dừng khóc thì mưa tạnh ngay. Cứ lặp lại như thế thì Hứa Tiên liền biết thằng nhóc này không đơn giản.
"Nó không thể cho cô trân châu nữa." Bạch Tố Trinh lạnh giọng nói. Nếu đã không thể cho trân châu nữa thì cần gì phải lấy lòng nó như vậy? Đây là ẩn ý của câu này.
Hứa Tiên bỗng cười lạnh, ném cho y một câu: "Đừng có nghĩ ai cũng xấu xa như vậy."
Bạch Tố Trinh nghẹn họng, im lặng.
"Trong mắt đứa bé ấy tràn ngập vẻ cô đơn..." Hứa Tiên khẽ quẳng lại một câu rồi bước ra khỏi đình, từ đầu đến cuối không nhìn Bạch Tố Trinh lấy một cái.
Bạch Tố Trinh lẳng lặng đứng tại chỗ, sững sờ nhìn theo bóng lưng hơi gầy của Hứa Tiên.
Ba ngày sau, hôn lễ được tổ chức ở Bạch phủ. Hứa Kiều Dung là người duy nhất tham gia hôn lễ. Hôn lễ làm đơn giản đến mức không thể đơn gản hơn được nữa. Lòng Hứa Kiều Dung hết sức rối ren, Hứa Tiên lại cười ha hả như không có chuyện gì.
Hôn lễ xong xuôi, Hứa Kiều Dung căn đi dặn lại, lúc này mới quyến luyến về nhà.
Hứa Tiên nhìn Bạch phủ xa hoa rồi bĩu môi. Cô biết Bạch phủ nguy nga này là do phép thuật biến ra.
"À, Tiểu Thanh, rót cho ta chén trà." Hứa Tiên ngồi trên chiếc ghế chính giữa phòng khách, vắt chéo chân, thuận miệng sai bảo Tiểu Thanh.
"Sao ta phải rót trà cho cô? Cô không biết rót sao?" Tiểu Thanh cũng đặt mông ngồi xuống.
"Phải nhận thức được thân phận của ngươi bây giờ là nha hoàn, nếu đã đóng vai nha hoàn thì phải diễn cho chuyên nghiệp một chút, làm những chuyện nha hoàn nên làm." Hứa Tiên nhướng mày. "Cả Bạch phủ rộng lớn này không còn một người hầu nào khác, lẽ nào ngươi muốn đích thân ta đi pha trà?"
"Còn nữa, phải biết là chính các người quấn lấy ta đòi báo ân... Tỏ ra chút thành ý có được không? Một thanh niên tốt như ta, cuộc sống tươi đẹp của ta cứ thế mà chôn vùi trong tay các người. Bây giờ sai ngươi pha chén trà cũng không chịu đi, còn nói báo ân cái gì?" Hứa Tiên càng nói càng nghiêm trọng.
Tiêu Thanh bĩu môi định phản bác thì Bạch Tố Trinh đã thản nhiên nói: "Đi pha trà."
Tiêu Thanh trừng Hứa Tiên, xoay người đi pha trà. Hứa Tiên hừ một tiếng, vênh mặt lên, đắc ý.
Không lâu sau, một chén trà được đưa tới trước mặt Hứa Tiên. Hứa Tiên nhận lấy, ngửi ngửi, hài lòng hớp một ngụm. Còn chưa kịp nuốt, tai đã nghe thấy một giọng nam õng ẹo. Đúng vậy, không sai, là giọng đàn ông, nhưng rất...
"Hứa gia, trà người ta pha thế nào?" Giọng nói õng ẹo kia hỏi.
Hứa Tiên ngẩng đầu lên, lúc này mới thấy người bưng trà cho cô không phải là Tiểu Thanh mà là một người đàn ông râu quai nón. Hơn nữa lúc này, người đàn ông hết sức đàn ông này đang nhìn cô bằng ánh mắt ngượng ngùng e thẹn. Thấy Hứa Tiên ngẩng đầu lên, hắn còn dùng đôi mày rậm hơn sâu róm của mình nhướng nhướng, rồi ném cho Hứa Tiên một ánh mắt đầy tình ý.
"Phụt!" Ngụm trà trong miệng Hứa Tiên lập tức bị phun ra, cô sặc đến nỗi ho khù khụ.
"Ai da, Hứa gia à, người không sao chứ?" Giọng nói dẻo nhẹo kia làm Hứa Tiên nổi cả da gà.
"Ngươi, ngươi là ai?" Hứa Tiên dùng ngón tay run run chỉ vào người đàn ông râu quai nón.
"Người ta là bạch Phúc, là quản gia của Bạch phủ." Anh chàng râu quai nón thẹn thùng nói, nói xong còn lắc lư người.
Mắt Hứa Tiên trợn trắng, suýt nữa là ngất đi. Đây là Bạch Phúc – thủ lĩnh nhóm ngũ quỷ ư? Đúng là Như Hoa[1] chính hiệu. Tiểu Thanh cư nhiên thu nhận người như thế, à không, loại quỷ như thế làm thuộc hạ. Đúng là có khẩu vị khác người!
"Bạch Phúc? Gọi ngươi là Như Hoa thì đúng hơn!" Hứa Tiên cảm thấy dạ dày mình cuộn lên.
Tiêu Thanh ở bên cạnh nén cười, nhịn tới sắp bị nội thương, nhưng trên mặt lại nói rất đàng hoàng: "Hứa gia, sau này có chuyện gì người có thể sai Bạch Phúc làm. Chẳng phải người nói Bạch Phủ không có người hầu sao? Nè, đây không phải sao?"
Hứa Tiên run rẩy đặt chén trà trong tay lên bàn, trừng mắt nhìn Tiêu Thanh. Mắt Tiêu Thanh đầy vẻ đắc ý. Được lắm, Tiểu Thanh, coi như ngươi giỏi. Chúng ta cứ đợi xem! Hứa Tiên thầm nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
"Bạch Phúc à, sau này ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa là được." Năng lực thích nghi của Hứa Tiên ngày càng tốt, chỉ cần điều chỉnh lại một chút là sắc mặt trở nên như thường.
"Tại sao chứ?" Bạch Phúc vẹo người, hỏi với vẻ uất ức.
"Ọe..." Hứa Tiên vỗ vỗ ngực mình, khó khăn nói: "Vì ta không muốn lãng phí thức ăn. Ngươi đi ra trước đi, ngoan, nghe lời nào!"
"Được rồi, vậy Hứa gia có chuyện gì thì nhất định phải sai bảo người ta nha, người ta kêu là có mặt ngay." Bạch Phúc lắc cái eo như thùng phuy của mình bước ra khỏi phòng khách.
Bạch Tố Trinh nhìn gương mặt tái mét của Hứa Tiên, khóe môi hơi nhếch lên.
Tối đến, nên làm sao đây?
Hứa Tiên vào phòng ngủ, đóng cửa lại ngay. Nhưng bỗng có một bàn tay ngăn lại. Hứa Tiên ngẩng đầu, đối diện với gương mặt anh tuấn của Bạch Tố Trinh.
"Làm gì chứ?" Hứa Tiên hỏi với vẻ chẳng tốt lành gì.
"Chẳng phải vợ chồng nên chung phòng sao?" Giọng Bạch Tố Trinh hết sức thản nhiên.
"Cũng chẳng phải vợ chồng thật!" Hứa Tiên hừ một tiếng rồi ra sức đóng cửa.
"Là cô bảo ta lấy thân báo đáp!" Bạch Tố Trinh nói rất bình tĩnh.
"Ta..." Hứa Tiên cảm thấy đầu nặng trịch. Trong lúc Hứa Tiên đang chần chứ, Bạch Tố Trinh đã đẩy cửa vào.
"Ngủ thôi." Bạch Tố Trinh nói xong liền bước về phía cái giường.
Hứa Tiên ngẩn ngơ, đứng ở cửa, nhìn Bạch Tố Trinh mà không biết làm sao.
————————————————————-
[1] Như Hoa: tên một nhân vật nữ do nam diễn viên Lý Kiện Nhân đóng trong phim hài của Châu Tinh Trì.