Quả nhiên, chuyện gì nên đến sẽ đến.
Hiệu trưởng xinh đẹp đã nói vậy, Diệp Quân Lãng đành phải nhấc chân đuổi theo, đi bên cạnh hắn còn có Triệu Hải, trưởng bộ phận an ninh.
Hiệu trưởng xinh đẹp đi phía trước, Diệp Quân Lãng và Triệu Hải đi phía sau.
Diệp Quân Lãng có chút chột dạ, vừa rồi hắn còn đè hiệu trưởng xinh đẹp ở trên giường, cho dù da mặt hắn dày đến mấy cũng xấu hổ bước lên sóng vai với cô.
Triệu Hải là kính trọng cấp trên.
“Tôi là Triệu Hải, trưởng bộ phận an ninh. Cậu tên là Diệp Quân Lãng đúng không?” Triệu Hải nói.
Diệp Quân Lãng ngẩn ra, hắn nói: “Đúng vậy, là tôi. Sao trưởng khoa Triệu lại biết vậy?”
Triệu Hải cười nói: “Lúc trước tôi nhận được tài liệu do bộ nhân sự gửi đến, nói có một bảo vệ mới đến nhập chức. Tôi có đọc qua tài liệu đó nên biết tên của cậu.”
“Ra vậy. Sau này phải nhờ trưởng khoa Triệu giúp đỡ nhiều rồi” Diệp Quân Lãng cười nói.
Triệu Hải vội vàng vẫy tay nói: “Không dám không dám. Cậu gọi tôi là lão Triệu là được, mấy bảo vệ khác cũng gọi như vậy. Cậu Diệp còn trẻ lại có bản lĩnh siêu phàm như vậy, thành tựu tương lai không để đo lường được. Đúng rồi, đi phía trước chính là hiệu trưởng Thẩm của trường chúng ta.”
“Hiệu trưởng trẻ như vậy? Quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hiệu trưởng xinh đẹp lại còn trẻ như vậy, sợ rằng tìm khắp cả nước cũng chưa được mấy người." Diệp Quân Lãng khen ngợi, muốn chữa trị quan hệ khẩn trương của mình và hiệu trưởng xinh đẹp.
Triệu Hải gật đầu, lại không dám nói gì nữa.
Thẩm Trầm Ngư đi đằng trước, ông ta không dám bình luận gì, nhỡ may nói câu không hay thì tốt quá hóa lốp.
Thẩm Trầm Ngư loáng thoáng nghe thấy cuộc trò chuyện của Diệp Quân Lãng và Triệu Hải, cô cũng nghe thấy câu khen tặng của Diệp Quân Lãng, nhưng trên mặt không có bất kỳ cảm xúc vui vẻ nào, ngược lại còn nhăn mặt lại. Người này có ý gì? Không lẽ còn trẻ không thể làm phó hiệu trưởng được? Hắn đang ám chỉ mình dựa vào quan hệ hay đi cửa sau mới lên được chức phó hiệu trưởng này sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Trầm Ngư cảm thấy rất khó chịu, nghĩ thầm người này rất xấu xa, chắc chắn không phải thứ tốt lành gì!
Diệp Quân Lãng không phải con giun trong bụng Thẩm Trầm Ngư nên không biết Thẩm Trầm Ngư nghĩ gì.
Nếu hắn biết suy nghĩ này của Thẩm Trầm Ngư, chắc chắn sẽ khóc không ra nước mặt.
Rõ ràng ý của hắn bị xuyên tạc, hắn thật sự không có ám chỉ gì cả.
Đi đến tòa hành chính, vào trong văn phòng của Thẩm Trầm Ngư ở tầng 5.
Diệp Quân Lãng và Triệu Hải vừa mới đi vào thì Tiểu Vương bộ nhân sự cũng đến.
Thẩm Trầm Ngư ngồi vào bàn làm việc, liếc nhìn Diệp Quân Lãng, sau đó nhìn về phía Tiểu Vương, nói: “Tiểu Vương, anh ta là bảo vệ mới tuyển nhận?”
“Đúng vậy.” Tiểu Vương gật đầu.
“Thông qua con đường gì? Còn có trường học còn sắp xếp chỗ ở cho anh ta? Chuyện này cũng do bộ môn mấy người
quyết định sao?” Thẩm Trầm Ngư hỏi.
Tiểu Vương vội vàng nói: “Hiệu trưởng Thẩm, chúng tôi chỉ làm theo chỉ thị của hiệu trưởng Tạ.”
“Hiệu trưởng Tạ?”
Nghe vậy, Thẩm Trầm Ngư ngẩn ra, hiệu trưởng Tạ chính là hiệu trưởng chính của đại học Giang Hải, Tạ Thanh Phong.
Thẩm Trầm Ngư không nhịn được nhìn về phía Diệp Quân Lãng, cô thật sự rất ngạc nhiên, không ngờ tất cả đều do hiệu trưởng Tạ sắp xếp.
Tạ Thanh Phong, người cũng như tên, liêm khiết, nghiêm khắc, ở đại học Giang Hải, danh tiếng của ông cực cao.
Tạ Thanh Phong chưa từng sử dụng quyền lực của mình để sắp xếp việc gì, nhưng lần này lại phá lệ cho Diệp Quân Lãng. Điều này làm Thẩm Trầm Ngư không thể tin được, tự hỏi liệu phía sau có bí mật gì không đây?
“Hiệu trưởng Tạ tiến cử anh đến đây?”
Danh Sách Chương: