Ba nam sinh kia dù có bất bình như thế nào, nhưng họ cũng không dám làm trái lời Trần Quân Thiên.
Hết cách, bọn họ đành phải cúi đầu xin lỗi Diệp Quân Lãng.
Trước khi chuyện này kết thúc, Diệp Quân Lãng còn kéo Ngô Văn Minh, Lý Phi và những nhân viên bảo vệ khác bị họ xô đẩy tới, rồi yêu cầu họ đến gần để xin lỗi.
Cảnh tượng này thực sự khiến các học sinh đang đứng xem xung quanh cảm thấy bàng hoàng và ngạc nhiên.
Cậu Trần là ai?
Đó là trùm trường Đại học Giang Hải, đám đàn em của cậu ta ngày thường cũng hay phô trương quyền thế, hoành hành ngang ngược trong trường, nhưng ai dám đụng tới?
Nhưng hiện tại cậu Trần lại cúi đầu?
Những tên đàn em của cậu ta thực sự phải xin lỗi Diệp Quân Lãng và một số nhân viên bảo vệ khác?
Đây đúng là lần đầu tiên có chuyện như vậy xảy ral
Diệp Quân Lãng bày ra vẻ mặt hiền lành, cười nói: Mấy người các cậu rất có ý thức, biết sai thì sửa, đây mới là một sinh viên tốt."
Nghe được những lời như vậy, ba tên nam sinh tức giận đến đau gan, đau dạ dày, sắc mặt tái xanh, thậm chí còn không dám ngẩng đầu lên.
"Không có chuyện gì đâu, những người đang xem náo nhiệt mau giải tán đi, tụ tập ở đây rất dễ dẫn đến hiểu lầm là tụ tập gây rối, giải tán hết đi." Diệp Quân Lãng nói với những người xung quanh.
Trong mắt Trần Quân Thiên hiện lên một tia lạnh lùng, dưới vẻ ngoài nhẹ nhàng phong độ, hiền hòa ấm áp kia, thực ra cậu ta là một người có tính cách cực kỳ hẹp hòi, cậu ta cười lạnh một tiếng rồi nói: "Bảo vệ Diệp phải không? Trước. đây mấy người này đã gây ra phiền phức không đáng có, chuyện này bọn họ cũng đã xin lỗi các người rồi, bốn người bọn họ đã bị anh đánh một trận, trong đó có một người vẫn còn hôn mê, không biết bảo vệ Diệp định giải quyết chuyện này như thế nào đây?"
Diệp Quân Lãng thờ ơ nhìn Trần Quân Thiên nói: "Giải quyết? Ý của cậu là bọn họ không phục đúng không? Vậy được, tôi có thể chờ bọn họ dưỡng thương trước, sau đó lại hẹn thời gian nào đó để đánh một trận nữa - Để thể hiện sự hào phóng của mình, tôi cho phép bọn họ gọi thêm vài người đến đến giúp đỡ, cách giải quyết này có được không?”
Ba nam sinh nghe xong liền chửi thầm trong lòng - mẹ nó ai lại ngu đến mức đi đánh nhau với anh thêm một trận nữa làm gì, đây không phải là đi chịu đòn sao?
"Trên thế giới này, chỉ dựa vào đánh nhau cũng không thể giải quyết vấn đề. Trần Quân Thiên bình tĩnh nói.
Diệp Quân Lãng nhún nhún vai nói: "Vậy thì xin lỗi, tôi chỉ là một kẻ thô lỗ, chỉ biết dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề. Nếu cậu không đồng ý thì tôi cũng không thể làm gì khác được."
"Nếu bảo vệ Diệp không thể nghĩ ra cách giải quyết vấn đề, vậy thì đành phải dựa theo cách của tôi để giải quyết." Trần Quân Thiên nói, trong giọng nói mang theo một chút lạnh lùng.
"Theo cách của cậu?" Diệp Quân Lãng liếc nhìn Trần Quân Thiên, anh cất tiếng cười lớn nói: "Được, vậy thì làm theo cách của cậu đi. Tôi chờ, chỉ mong cậu đừng làm tôi quá thất vọng là được."
Sắc mặt Trần Quân Thiên có chút lạnh lùng, nhìn chäm chằm Diệp Quân Lãng, trong mắt mịt mờ hiện lên một tia giễu cợt và châm biếm, tựa như đang ám chỉ "Muốn đấu với tôi? Anh sẽ chết rất thảm!"
Diệp Quân Lãng không nghĩ vậy, lúc này anh tựa hồ cảm nhận được điều gì đó, anh đảo mắt quay đầu nhìn sang bên phải. truyện tiên hiệp hay
Vừa nhìn sang, anh đã nhìn thấy một chiếc xe địa hình Land Rover đậu cạnh chiếc xe thể thao Lamborghini của Trần Quân Thiên.
Lúc này, một người đàn ông trung niên cao lớn vạm vỡ đang đứng trước xe, ông ta để tóc húi cua, sắc mặt cực kỳ lạnh lùng, trong đôi mắt có vẻ rất tối tăm, phản chiếu một chút lãnh đạm.
Sự lãnh đạm này là sự thờ ơ và coi thường tất cả mọi sự sống!
Trên người ông ta thoang thoảng có một mùi máu tanh nồng nặc, chỉ có những người có thực lực mạnh mẽ từng ra chiến trường giết người mới có thể cảm nhận được mùi máu tanh này.
Tương tự, nếu muốn có mùi máu tanh như vậy, cũng chỉ có thể tích lũy lắng đọng qua vô số lần giết chóc mà có.
Người đàn ông này là một cao thủ giết người không chớp mắt!
Loại người này hoàn toàn không phải là người mà những tên côn đồ như đám người anh Bá trước đó có thể so sánh được!
Dù vậy, sắc mặt Diệp Quân Lãng vẫn có vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh như cũ, sau khi dùng ánh mắt thờ ơ nhìn người đàn ông này một cái, liền thu ánh mảt, không hề để ý đến ánh mắt lãnh đạm của người đàn ông đó khi nhìn về phía anh thì mịt mờ để lộ một chút lạnh lùng và sát khí.
Danh Sách Chương: