• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Sao các ngươi tránh xa vậy?” Chỉ Du nhìn hai người bọn họ khó hiểu.

“Chỉ Du tiên trưởng, ngươi nói nhỏ chút đi.” Đào Nhị lén lút quay đầu nhìn bốn phía: “Không thể gọi thẳng tên huý của tiên tôn, càng không nên nhắc tới cái kia.”

 

“Cái nào?” Chỉ Du nhíu mày: “Chuyện Bộ Đình tiên tôn và Thu Hoa tiên tôn trở mặt với nhau vì một yêu nữ?”

 

Cửu Hồi giơ tay ra che miệng hắn: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa sẽ gặp rắc rối.”

 

Chỉ Du chớp mắt, chỉ vào cái miệng bị che của mình.

 

“Khi nào rời khỏi Cửu Thiên Tông thì lại nói chuyện này, được không?” Cửu Hồi hạ giọng: “Chúng ta nhỏ bé yếu đuối, đợi ra khỏi nơi này, ta sẽ từ từ nói với ngươi.”

 

Chỉ Du gật đầu.

 

Tuy rằng hắn không hiểu, chuyện này có gì đáng sợ.

 

Bữa tiệc mừng đại điển Hợp Thể kỳ của Ngân Tịch chân nhân được tổ chức tại đại điện Quan Tinh của Cửu Thiên Tông. Khi nhóm ba người Cửu Hồi tới nơi, nơi này đã chật kín khách khứa và bạn bè, không biết có bao nhiêu đệ tử của tông môn đã đến.

 

Khách mời ngồi theo thứ tự nhất định, tông chủ và thành chủ ngồi phía trước, đệ tử của tông môn ngồi phía sau. Ba đệ tử ngồi chung một bàn, nhóm ba người Cửu Hồi  tìm một cái bàn trống ngồi xuống, tình cờ gần bên cạnh đại đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn: “……”

 

Tại sao lại gặp bọn họ? Xúi quẩy!

 

Cửu Hồi nở một nụ cười rạng rỡ với hắn.

 

Đại đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn quay mặt qua, lặng lẽ chen sang bên kia, cố gắng để có thể tránh xa nàng nhất.

 

Chậc.

 

Cửu Hồi ngoảnh mặt đi, nàng đáng sợ đến vậy à?

 

Sắp tới trưa, mây bay lượn trên không trung, phượng hót chim múa, một cỗ xe ngựa lộng lẫy do bốn con thiên mã kéo, từ trên trời rớt xuống, mọi người đang sôi nổi trò chuyện đều im lặng.

 

Rèm xe ngựa mở ra, một nam nhân có mái tóc dài như tuyết, khuôn mặt sáng sủa như viên ngọc không tì vết đi ra khỏi xe ngựa, bước vào cổng Quan Tinh điện.

 

“Ngân Tịch chân nhân có lễ.”

 

“Phong thái của Ngân Tịch chân nhân thật ấn tượng.”

 

Cửu Hồi đặt chén trà xuống, vô cùng hứng thú suy nghĩ, thảo nào xảy ra câu chuyện tình yêu với nữ tử Ma giáo làm chấn động giới tu tiên. Vị Ngân Tịch chân nhân này quả thật khá có nhan sắc. Hơn nữa hắn mới 300 tuổi đã có tu vi Hợp Thể kỳ, có thể được gọi là con cưng của trời.

 

Ngân Tịch ít nói ít cười, ngay cả khi đáp lễ với mọi người cũng nghiêm túc. Trên đài cao, tông chủ Bộ Đình của Cửu Thiên Tông và mười trưởng lão cầm nhang, vẻ mặt trịnh trọng cúi lạy trước không trung.

 

Một ánh sáng chói lòa hiện lên, hai bức tranh cuộn tròn thật lớn từ trên không rơi xuống, bức bên trái vẽ một nữ tử dũng mãnh cầm kiếm, bức bên phải vẽ một cái cây, cây này có hình dáng kỳ lạ.

 

Cửu Hồi biết tổ sư gia sáng lập ra Cửu Thiên Tông là một nữ kiếm tu, đã phi thăng thành tiên 8000 năm trước, bức bên phải……

 

“Bức bên phải vẽ cái gì vậy?” Đào Nhị ngồi phía bên phải hỏi Chỉ Du ngồi giữa, Chỉ Du chậm rãi lắc đầu.

 

“Bức tranh kia là cam mộc.” Cửu Hồi cầm chén trà lên uống một ngụm: “Là cây bất tử trường thọ được ghi chép trong sách cổ, nghe đồn ăn trái của cây này có thể trường sinh bất lão, trẻ mãi mãi. Còn có thể làm cho người chết sống lại, tiêu trừ bệnh tật và tai họa.”

 

“Thực sự có cây thần kỳ như thế trên thế gian à?” Đào Nhị vô cùng xúc động.

 

“Nếu thực sự có cây thần kỳ như vậy, con người cần gì cầu tiên học đạo để trường sinh?” Cửu Hồi cười mỉa mai: “Rất nhiều thứ, ăn uống đều cố định, làm gì có trường sinh bất tử. Ngay cả các tiên quân của tiên giới cũng phải xuống trần lịch kiếp mới có thể trở về cấp tiên, huống chi là người bình thường muốn làm trái ý trời để sửa lại số mạng?”

 

“Vì sao bọn họ phải lạy?” Đào Nhị khó hiểu.

 

“Đúng là thiếu hiểu biết.” Đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn không nhịn được nên xen vào: “Chẳng lẽ các ngươi không biết, hơn 500 năm trước, Bộ Đình tiên tôn đã cầu được trái của cây bất tử, luyện chế ra linh dược để ngăn chặn đại dịch trong thiên hạ, chỉ tiếc là cây bất tử đã khô héo và chết. Để ghi nhớ công lao của cây này đã cứu người trong thiên hạ, mỗi năm khi Cửu Thiên Tông cúng tế tổ sư gia, đều sẽ cúng tế cây này.”

 

“Ta còn nhỏ, chưa từng nghe chuyện xảy ra 500 năm trước, may mắn có đạo hữu nói cho biết, đa tạ.” Cửu Hồi chắp tay hành lễ với đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn.

 

Đệ tử chưởng phái sợ tới mức lùi lại, thấy nàng không có phản ứng nào khác, đệ tử chưởng phái mới kiêu ngạo hừ lạnh: “Các ngươi là người tu tiên ở nơi khỉ ho cò gáy, không biết thì cũng có thể tha thứ. Nhưng ngươi chỉ nhìn bức tranh là có thể nhận ra cây bất tử, coi như có chút kiến thức.”

 

Cửu Hồi nghe vậy thì mỉm cười: “May mắn đã thấy trong sách cổ, không hiểu biết nhiều.”

 

Lúc này Ngân Tịch chân nhân đã thắp ba nén nhang, từng bước đi đến giữa bàn thờ, toàn bộ khách khứa đều im lặng.

 

Một lạy, hai lạy.

 

Khi hắn cúi xuống lần thứ ba, biến cố đã xảy ra.

 

Bức tranh cây bất tử đột ngột bốc cháy mà không có lửa. Có kết giới rất mạnh, không có thuật pháp nào có thể làm hỏng bức tranh, vì vậy không ai biết, tại sao bức tranh này bốc cháy.

 

Sau khi ngồi xuống, Thu Hoa vẫn không nói gì, bà đột ngột đứng dậy, chén trà bị lật úp, rơi xuống đất, vỡ thành nhiều mảnh. Bà nhìn chằm chằm vào bức tranh cam mộc đang cháy dần, đôi mắt đỏ hoe.

 

Sắc mặt Bộ Đình tái nhợt nhìn bức tranh đang cháy từng chút một, chỉ còn lại một đống tro tàn, hai tay run rẩy cắm nhang vào lư hương.

 

Một cơn gió mạnh thổi qua bàn thờ, ngay cả tro trên mặt đất cũng bị cuốn đi sạch sẽ, không để lại dấu vết.

 

Các tông chủ khác của mười đại tông môn không còn nụ cười trên mặt nữa, bọn họ ngẩng đầu nhìn đống tro tàn bay trong gió, cố hết sức để che giấu sự sợ hãi trong mắt. Chỉ có thiếu chủ Cẩm Khinh Cừu của Ngự Trân Tông phe phẩy cây quạt ngọc của hắn, vẻ mặt nhàn nhã có chút không đúng chỗ.

 

Mọi người không dám nhiều lời, tro tàn rơi xuống đầu một số khách, trên bàn của vài người, nhưng không có chút nào trên bàn thờ.

 

Một mảnh tro tàn rơi xuống lòng bàn tay Thu Hoa, bà nhẹ nhàng khép các ngón tay đang run rẩy lại, cho đến khi nắm mảnh tro tàn nho nhỏ này thật chặt trong lòng bàn tay, mới dám để nước mắt rơi xuống từ khóe mắt.

 

“Ta biết ngươi không muốn ở đây, ta biết mà.” Bàn tay nắm tro tàn đặt lên ngực, bà xoay người đi ra ngoài ở trước mắt bao người, không hề nể mặt Cửu Thiên Tông. Các đệ tử Thanh Lam Môn thấy thế, không chút do dự đứng dậy đi theo sau bà, không hề quay đầu lại.

 

“Thu Hoa tông chủ.” Tông chủ của Lăng Vân Tông, một trong mười đại tông môn gọi Thu Hoa: “Kiếp nạn của thiên hạ sắp đến, xin tông chủ dừng bước.”

 

“Bảo vệ sinh linh trong thiên hạ là bổn phận của Thanh Lam Môn, nhưng hôm nay ta không muốn ở đây. Nếu ai ngăn cản ta, đó là kẻ thù của Thanh Lam Môn.” Thu Hoa lướt mắt nhìn mọi người: “Có ai cản ta không?”

 

Mọi người đều quay mặt đi, không ai dám lên tiếng.

 

Thu Hoa bước đi, không có chút do dự và lưu luyến.

 

Rất nhiều người ở đây đều tò mò, nhưng không ai dám khe khẽ nói nhỏ trước mặt mười đại tông môn, sợ những lời bí mật truyền âm của mình bị người có tu vi cao hơn phát hiện, đành phải nhịn.

 

“Nam Phong, đi điều tra xem ai giở thủ đoạn với bức tranh này.” Bộ Đình nhanh chóng lấy lại tinh thần, khi xoay qua đối mặt với mọi người, trên mặt không còn dấu vết lạ: “Mấy ngày gần đây ma tu lẻn vào bỉ tông, sử dụng thủ đoạn khó coi, chư vị đừng rơi vào bẫy của bọn chúng.”

 

Vài tông chủ của các đại tông môn cũng khôi phục biểu tình, đếm lại những chuyện ác mà Ma giới đã làm khiến mọi người cực kỳ phẫn nộ, ước gì có thể quét sạch Ma giới ngay lập tức, để bảo vệ sự bình an cho thiên hạ.

 

“Thật là cuồng vọng!” Trong đám người vang lên một tiếng cười nhạo: “Nếu mấy người tu tiên thật sự có thủ đoạn như vậy, tại sao lại kiêng kị chúng ta?”

 

Thậm chí một bức tranh bị cháy cũng tưởng là do bọn họ làm, bị dọa tái mét mặt mày?

 

“Ma tu?”

 

“Có ma tu lẻn vào?!”

 

Mọi người như đang đối mặt với kẻ thù đáng gờm, rộn ràng lấy pháp khí ra. Cửu Hồi và Đào Nhị thành thạo chui xuống bàn, thấy Chỉ Du còn ngồi nghiêm túc, vội vàng một trái một phải kéo hắn xuống bàn, Cửu Hồi còn thuận tay bưng trái cây trên bàn xuống.

 

“Cửu Hồi tiên tử, chỉ dựa vào cái bàn này chặn lại, có phải không an toàn lắm hay không?” Đào Nhị vén khăn trải bàn lên một chút xíu, lén nhìn ra ngoài, bên ngoài đã đánh nhau.

 

“Để ta xem thử có pháp khí phòng ngự nào không.” Cửu Hồi nhét đĩa trái cây vào ngực Chỉ Du, lục lọi trong nạp giới, cuối cùng tìm được một cái mai rùa cũ đã sờn.

 

Đào Nhị liếc cái mai rùa rách nát, thứ này có ích lợi gì?

 

Cửu Hồi gõ mai rùa ba lần, cầm trong lòng bàn tay: “Ô thừa tướng tung hoành khắp đại dương, không có con cá nào địch nổi.”

 

Nàng vừa dứt lời, mai rùa rung chuyển, một kết giới phòng hộ cao khoảng bảy thước mở ra, bọc ba người kín mít.

 

“Không ngờ là thứ tốt.” Đào Nhị hâm mộ sờ mép kết giới: “Đây cũng là pháp khí Ngọc tiên tôn cho ngài à?”

 

“Đây là pháp khí phòng thân Ô thừa tướng cho ta mượn trước khi đi.” Cửu Hồi lấy dao găm do Tịch Nguyên sư tỷ tặng cho nàng ra, chọn trái cây bắt đầu gọt vỏ: “Thái gia gia của Ô thừa tướng sống hơn 5000 năm, mai rùa vô cùng cứng, nên Ô thừa tướng lấy làm pháp khí phòng ngự.”

 

Đào Nhị trầm mặc.

 

Lấy mai rùa của thái gia gia mình làm pháp khí, đúng là đứa cháu rùa ngoan và hiếu thảo cảm động đến tận trời.

 

“À này……” Phía sau ba người vang lên một âm thanh chột dạ, ba người cùng quay đầu lại, thấy gương mặt xấu hổ và lấy lòng của đệ tử chưởng phái Thần Cực Môn.

 

“Có thể cho ta chen vào không?” Đệ tử chưởng phái né một cái rìu đồng đang bay tới, “Trước kia ta có mắt không tròng, ta xin lỗi các ngươi.”

 

“Đạo hữu là đồ đệ cấp cao của đại tông môn, còn sợ người của Ma giáo à?” Đào Nhị lười bóc vỏ, cầm trái cây trực tiếp gặm, đắc ý nói: “Đâu cần bắt chước trốn trong mai rùa như những người ở nơi khỉ ho cò gáy như chúng ta?”

 

Đệ tử chưởng phái cười xấu hổ: “Đáng lẽ ta nên đối phó với địch, nhưng không hiểu sao, vừa rồi cả người ta hết sức, linh lực trong cơ thể tựa như bị rút cạn, không sử dụng được thuật pháp.”

 

“Cần gì phải đoán, đương nhiên là bị trúng độc rồi.” Cửu Hồi vén khăn bàn nhìn thoáng qua, tình cờ bắt gặp ánh mắt chéo của Ngọc Kính cũng đang trốn dưới bàn, hai thầy trò ăn ý liếc nhau, Ngọc Kính ra hiệu an toàn cho nàng, Cửu Hồi ngầm hiểu gật đầu.

 

Chỉ qua mấy hơi thở, đa số người ở đây đều mất linh lực, ngược lại các đệ tử không giỏi đánh nhau nhất của Trường Thọ Cung và vài trưởng lão không trúng độc chắn phía trước, đánh nhau với người của Ma giáo.

 

Thảo nào ngày hôm qua hồn ma chiếm thân thể Chúc Viêm muốn giết Lạc Quỳ, nếu thành công giết Lạc Quỳ, lại chiếm thân thể của Lạc Quỳ để đầu độc Trường Thọ Cung, vậy sẽ thú vị.

 

Nàng liếc nhìn Bộ Đình đang ngồi ngay ngắn ở trên đầu, sắc mặt tái nhợt, lúc này chắc toàn bộ người của Ma giáo ẩn nấp trong Cửu Thiên Tông đều ở đây. Cửu Hồi lặng lẽ cười, thả khăn trải bàn xuống.

 

Chờ toàn bộ cá của Ma giáo sa lưới, người bắt cá đang ngồi ngay ngắn trên đài cao sẽ thu lưới.

 

Ngay khi Cửu Hồi vừa thả khăn trải bàn xuống, Bộ Đình nhướng mí mắt nhìn đại điện hỗn loạn.

 

“Tại sao có nhiều người Ma giáo vậy?” Đào Nhị vẫn đang gặm trái cây: “Có phải Cửu Thiên Tông có nội gián không, nếu không thì làm sao có nhiều người Ma giáo lẻn vào như vậy?”

 

“Tất cả trà, trái cây và đồ điểm tâm đều bị người ta bỏ tán linh tán, độc này không màu không mùi, có thể làm người tu tiên không thể sử dụng linh khí trong nửa canh giờ.” Chỉ Du lấy trái cây trên đĩa lên nhìn, nói với Cửu Hồi đang gọt vỏ: “Ngươi đừng ăn.”

 

Đào Nhị đã ăn gần hết trái cây: “……”

 

“Ngươi ăn không sao.” Chỉ Du an ủi hắn: “Ngươi chỉ có tu vi Luyện Khí sơ cấp, có linh khí hay không cũng thế.”

 

Đào Nhị: “……”

 

Nghe lời an ủi như thế dễ làm hắn nổi điên.

 

“Rầm!” Một người ngã xuống cạnh đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn.

 

Nam Phong phun ra máu, chật vật đứng dậy, ngẩng đầu bắt gặp vài cặp mắt cực nóng.

 

“Nam Phong đạo hữu.” Cửu Hồi đưa toàn bộ đĩa trái cây cho Đào Nhị, cười tủm tỉm nhìn Nam Phong: “Muốn vào trốn không?”

 

Nam Phong cứng đờ cả người.

 

Hắn nhớ lại những lời mình đã nói với Cửu Hồi:  “Mọi nơi trong tông môn có đệ tử của bỉ tông canh gác, vô cùng an toàn.”

 

Tác giả có lời muốn nói:

 

Chỉ Du: Ta của hôm nay đã khác trước đây, ta đã biết cách an ủi người khác.

 

Nam Phong: Đừng để ta nghe hai chữ an toàn

 

Rau hẹ bé bỏng: Sao bạn Nam Phong không nói lời nào, là do bản chất không thích nói chuyện hay sao?

 

Ô thừa tướng: Chúng ta làm rùa, lấy mai rùa của thái gia gia luyện chế thành pháp khí, đó gọi là cần kiệm và tiết kiệm, loài người các ngươi không hiểu đâu

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK