“Nam Phong, ngươi nghi ngờ Trấn Tinh Lâu?” Bộ Đình giơ đèn lưu li lên, ánh sáng chiếu rọi rực rỡ, chiếu sáng khuôn mặt trẻ trung của Nam Phong.
“Đồ nhi không dám.” Nam Phong có chút ấn tượng đối với đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn, hôm Ma giới lẻn vào đại điển Hợp Thể kỳ của sư thúc, hắn được Cửu Hồi kéo vào trong kết giới phòng hộ. Sau đó, để có thể trốn vào kết giới, đệ tử chưởng phái của Thần Cực Môn đã đưa Cửu Hồi 5000 linh thạch.
Ở trong cùng một kết giới nhỏ hẹp, đương nhiên khác với người xa lạ thuần túy, thậm chí trong đầu Nam Phong lóe lên ý nghĩ, nếu bốn trưởng lão của Trấn Tinh Lâu dự đoán được vận mệnh của đối phương, vì sao không nghĩ cách cứu hắn?
“Không dám, chứ không phải không nghi ngờ.” Bộ Đình cầm đèn đi vào đình bát giác, Nam Phong đi theo.
“Ngươi có biết tại sao Trấn Tinh Lâu lấy trấn làm tên, mà không cần xem không?” Đặt đèn lưu li lên bàn, Bộ Đình phủi tuyết trên bàn ngọc: “Bởi vì bọn họ từng cho rằng, chỉ cần thay đổi sự xuất hiện của lời tiên tri, trấn áp trước khi nó đến, vận rủi sẽ không xảy ra nữa.”
“Chẳng lẽ không đúng hay sao?” Nam Phong càng khó hiểu.
Gió thổi tuyết vào trong đình, sắc mặt của Bộ Đình tái nhợt như tuyết: “Khi một người đi bên trái, có người nói với hắn, nếu đi bên trái sẽ bị ngã. Vì thế hắn lựa chọn con đường bên phải, ai ngờ bên phải có một đám động vật nguy hiểm, muốn tánh mạng của hắn.”
“Có lẽ trước khi chết, hắn đã hối hận vô số lần, nếu biết sẽ mất mạng, chẳng thà bị ngã gãy chân.” Bộ Đình đi đến hàng rào, nhìn cá bơi lội trong hồ: “Chọn như thế nào cũng có thể mắc sai lầm, đi con đường nào vẫn có thể mang lại xui xẻo. Không ai biết, lựa chọn nào sẽ khiến mình trả giá nhiều hơn.”
“Khi mở cửa ra, không có đường quay lại.”
Tuyết rơi xuống hồ, nhưng trong hồ có hạt ấm do Bộ Đình ném xuống, cho dù có bao nhiêu tuyết cũng sẽ không đông cứng những con cá lười biếng này.
“Nhưng……” Nam Phong biết không nên nói ra những lời kế tiếp, nhưng hắn vẫn nói: “Trước đó vài ngày, bốn trưởng lão dự đoán trấn yêu ngục sẽ bị sập, đại yêu sẽ giáng thế và làm hại nhân gian, vì sao sư phụ lại thay đổi?”
“Chọn bên trái sẽ chết mấy chục vạn, mấy trăm vạn, thậm chí cả ngàn vạn người, chọn bên phải chỉ cần tánh mạng của vài người, vi sư đành chọn bên phải.” Giọng Bộ Đình lạnh lùng: “Đối với ta, đây không phải là một sự lựa chọn, mà là con đường duy nhất.”
Nam Phong im lặng, hắn hiểu ý sư phụ. Nhưng bởi vì hiểu, mới cảm thấy khó chịu trong lòng.
“Chẳng lẽ không có lựa chọn nào toàn vẹn đôi bên?” Hắn nhìn bầu trời đen kịt: “Vì sao phải lựa chọn?”
Bộ Đình nhìn đồ đệ không cam lòng của mình, bắt đầu nhớ lại quá khứ, mình có từng không cam lòng và tức giận như vậy không?
“Nếu đã lựa chọn, sẽ có lúc chọn sai.” Nam Phong nói: “Có lẽ bên trái sẽ ngã gãy chân, bên phải sẽ không có chuyện gì xảy ra.”
“Ngươi nói đúng, nhưng bốn trưởng lão của Trấn Tinh Lâu không muốn đánh cuộc, phải nói là họ không muốn đánh cuộc vì một đệ tử nho nhỏ của Thần Cực Môn.” Bộ Đình nhắm mắt lại, che giấu mọi cảm xúc trong mắt: “Ngươi phải biết, đôi khi biết trước vận mệnh, có lẽ không phải là may mắn, mà là sự trừng phạt tàn khốc nhất của vận mệnh.”
“Viên Qua không bị mất mạng như lời tiên tri, do hắn lựa chọn chính xác hay là sự trừng phạt của vận mệnh?” Nam Phong ngơ ngẩn nhìn bóng lưng sư phụ: “Không ai cố ý thay đổi vận mệnh cho hắn, hắn cũng không biết lời tiên tri, nhưng hắn sống sót.”
“Có lẽ,” Bộ Đình mở mắt ra, quay lại nhìn hắn: “Hắn may mắn, tình cờ gặp được một tia hy vọng do vận mệnh ban tặng.”
Nhưng ông ta không tin, vận mệnh sẽ hào phóng như thế đối với người phàm.
****
“Không, không, con không muốn đi nơi này!” Cửu Hồi giật lại quân cờ, thay đổi vị trí: “Chỉ có trẻ con mới lựa chọn, con chỉ biết gian lận.”
Tới gần giao thừa, từ trên xuống dưới trong Vọng Thư Các không có tâm tư tu luyện, tất cả mọi người trong tông môn tập trung ở chính điện để vui chơi.
“Chơi cờ với con đau đầu quá, con không chú ý đến chiến thuật và kế hoạch, không chơi, không chơi nữa.” Ngọc Kính ném quân cờ, vẻ mặt ghét bỏ: “Con đâu có chơi cờ, rõ ràng đặt quân cờ ở đâu là do ý thích của mình.”
“Làm việc theo ý thích không phải là điều quan trọng hay sao? Hơn nữa, người là sư phụ, nhường đồ đệ có sao đâu?” Cửu Hồi cười tươi rói cất quân cờ, cười nịnh nọt đến bên cạnh Ngọc Kính, ôm cánh tay bà: “Con biết người giỏi hơn con rất nhiều, con nói chiến thuật với người thì con mới là đứa ngốc. Sư phụ không thể bỏ ván cờ này, người từ bỏ là người thua, chẳng khác nào con thắng, đúng không?”
“Khóc lóc, gây rối, gian lận, phá hỏng cờ, để chó mèo giúp đỡ gây rắc rối, mấy thứ đó cũng coi là chiến lược à.” Các trưởng lão khác ngồi bên cạnh uống trà và gây ồn ào, Mạc trưởng lão chỉ Chỉ Du đang im lặng trong góc: “Ngươi không nhìn thấy, chỗ đó có người đang âm thầm giúp đỡ.”
“Ta thấy không chỉ có Chỉ Du, tất cả mọi người đều giúp.” Ngọc Kính bưng chén trà lên uống vài ngụm, ván cờ này ấm ức quá.
“Cửu Hồi mới 18 tuổi, ngươi bao nhiêu?” Thường trưởng lão vừa soi gương, vừa chậm rãi nói: “Chúng ta không giúp tiểu cô nương 18 tuổi, chẳng lẽ đi giúp một lão thái thái đã hơn 600 tuổi?”
“Ngươi nói ai già?” Ngọc Kính xắn tay áo đứng dậy, “Lão nương có gương mặt như trăng rằm, ngoại hình trẻ trung. Ta thấy tóc ngươi rụng quá nhiều, ghen tị ta có nhiều tóc mới nói nhảm.”
Sư tỷ và sự đệ đuổi nhau ra ngoài điện, đánh nhau kịch liệt, cho đến khi Thường trưởng lão bị đập vào trong đống tuyết, Ngọc Kính mới thả tay áo xuống, dùng mũi chân đạp Thường trưởng lão: “Lần sau nói bậy bạ sẽ giật trụi tóc của ngươi.”
Sự dịu dàng và quan tâm dành cho Cửu Hồi và Chỉ Du vào ngày họ gia nhập tông môn đã trở thành cảnh mộng ảo, tựa như một giấc mơ.
“Tiểu sư muội, tiểu sư đệ.” Trường Hà lột cam, chen vào giữa Cửu Hồi và Chỉ Du ngồi xổm xuống: “Chúc mừng các ngươi cuối cùng đã phát hiện ra gương mặt thật của sư bá chưởng môn. Các ngươi không biết đâu, ngày các ngươi vừa gia nhập tông môn, ta rất sợ hãi khi nhìn thấy nụ cười dịu dàng như nước của sư bá chưởng môn.”
“Sư phụ luôn rất dịu dàng đối với ta.” Cửu Hồi giật nửa trái cam Trường Hà đang cầm, ăn một miếng, trợn mắt: “Ngọt ghê, sư huynh đưa nửa còn lại cho ta.”
“Đừng hòng.” Trường Hà nhét nửa trái còn lại vô miệng.
“Ọe!” Hắn che miệng phun ra, cam chua quá, ngọt chỗ nào?
“Xí!” Cửu Hồi nhéo trái cam chưa ăn, cười lớn, “Sư huynh, nếu ngươi có tình đồng môn, đưa nửa trái cam còn lại cho ta sẽ không bị chua.”
“Ta nói sai rồi, sư bá chưởng môn rất dịu dàng.” Trường Hà nghiến răng lau miệng: “Ngươi như thế này mà chưa từng đánh ngươi, sư bá quá hiền lành rồi!”
“Con không hiểu đâu, sư bá đối với các con hơi hung dữ, nhưng rất kiên nhẫn với Cửu Hồi.” Mạc trưởng lão nhìn thấy đồ đệ của mình ỉu xìu, vỗ chân cười lớn: “Nếu nàng không đủ dịu dàng với Cửu Hồi, lúc Cửu Hồi gây rối để con mèo tới phá bàn cờ, nàng đã ra tay đánh Cửu Hồi.”
“Sư phụ, người là sư phụ của ai?” Trường Hà chua đến nỗi ngũ quan nhăn nhúm.
“Nói xấu sư phụ trước mặt đồ đệ, con xứng đáng bị chua như thế.” Mạc trưởng lão cười tủm tỉm: “Sao con không nghĩ, nếu trái cam này ngọt thiệt, làm sao nàng sẽ cố ý nói cho con biết, nàng chỉ duỗi tay ra giật thôi.”
Chỉ Du không để ý đến Cửu Hồi cười đùa với Trường Hà, hắn chọn một trái cam, từ từ lột vỏ, lặng lẽ ăn.
Miệng Trường Hà quá chua, thấy Chỉ Du ăn liền hai múi cam, giơ tay ra: “Sư đệ, chia cho ta một nửa.”
Chỉ Du đưa trái cam ra xa hơn: “Chua.”
“Ta không tin, chua mà ngươi có thể ăn hai múi?” Trường Hà giật trái cam, nhét vô miệng mình.
“Ọe!”
Chỉ Du lấy khăn tay ra, thong thả lau ngón tay, vẻ mặt bình tĩnh và vô tội: “Ta đã nói rồi, cam chua.”
“Hì hì.” Cửu Hồi dùng vai đụng vai Chỉ Du, lấy một miếng trong nạp giới ra: “Làm tốt lắm, ăn đi.”
“Đồ ngốc, đồ ngốc, bị trúng cùng một chiêu hai lần.” Mạc trưởng lão vui vẻ nhìn đồ đệ bị lấy làm trò đùa, “Mấy năm nay con sống trong bụng chó à.”
“Gâu gâu gâu.” Con chó nằm trong góc gặm xương sủa hai tiếng với Mạc trưởng lão, đừng đổ oan cho chó, chó không ăn não người.
Trong lúc cười đùa, có tiếng kêu của hạc tiên truyền vào trong điện, vài vị trưởng lão xua tay với một số đệ tử gia nhập tông môn chưa đầy trăm năm: “Đi ra ngoài xem, có phải trưởng bối của các ngươi nhờ hạc tiên đưa thư không?”
Cửu Hồi đặt trái cây đang gọt một nửa xuống, đi được hai bước, quay đầu nhìn Chỉ Du vẫn ngồi tại chỗ không hề nhúc nhích, kéo hắn dậy: “Đi, Chỉ Du đi xem với ta.”
Ra khỏi cửa điện, mấy con hạc tiên đang ăn cá trên tuyết do vài vị sư huynh và sư tỷ đút, một con hạc tiên đeo túi gấm nhỏ trên cổ bay đến trước mặt Cửu Hồi, dùng đầu chạm vào váy Cửu Hồi.
“Đa tạ hạc tiên.” Cửu Hồi lấy cá khô trong nạp giới ra, đổ đầy một đĩa lớn đặt trước mặt hạc tiên: “Đã vất vả đến đây.”
Hạc tiên tao nhã vẫy cánh, đưa túi gấm treo trên cổ cho Cửu Hồi, sau đó mới cúi đầu bắt đầu ăn cá khô.
Túi gấm trông chỉ bằng nửa nắm tay, nhưng bên trong có phù văn để mở rộng dung tích, có thể đựng rất nhiều thứ.
Thôn trưởng gia gia gửi thư cám ơn sư phụ và các vị trưởng lão, mười mấy phong thư của các trưởng bối viết cho nàng, Tiêu thẩm thẩm may đồ mùa đông và giày mới cho nàng, Long đại gia làm đủ loại cá khô, Bặc đại gia vẽ bùa hộ mệnh, Lưu đại gia làm thịt khô……
Cửu Hồi đưa thư mà thôn trưởng gia gia viết cho các vị trưởng bối trong tông môn, cùng với quà gặp mặt cho sư phụ và các trưởng lão.
Ngọc Kính và các trưởng lão đọc thư xong, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lời nói của thôn trưởng rất lịch sự, thậm chí thật thận trọng, giống như phụ mẫu lo lắng cho con cái khi đi học, vô thức phải lịch sự hơn ở trước mặt tiên sinh.
Những món quà được chuẩn bị không phải vô giá, nhưng rất chu đáo. Trong hộp quà đưa cho Ngọc Kính còn có thêm một vạn linh thạch. Lý do là Tết sắp tới, không biết các sư tỷ và sư huynh của Cửu Hồi thích gì, nên để các sư huynh và sư tỷ của Cửu Hồi tự cầm tiền đi mua đồ.
“Cửu Hồi.” Tức trưởng lão vuốt ve tài liệu mà thôn trưởng đưa, lộ ra nụ cười hiền lành với Cửu Hồi: “Trong thôn của ngươi còn hậu bối nào chưa gia nhập tông môn không, sư huynh và sư tỷ của ngươi rất muốn có một sư đệ hoặc sư muội.”
“Tức sư thúc, ngài quên rồi à, trước đây ta đã nói đó, ta là hậu bối duy nhất trong thôn.” Cửu Hồi nhéo túi gấm cười cong cả mắt, ai cũng có thể nhìn ra tâm tình rất tốt của nàng bây giờ: “Sư phụ, các vị sư thúc, vãn bối về viện đọc thư đây, xin được cáo lui trước.”
“Đi đi.” Ngọc Kính cười lắc đầu, “Dù sao con cũng không ngồi yên được.”
“Ngày mai gặp lại.” Cửu Hồi vui vẻ kéo Chỉ Du chạy, để lại sự náo nhiệt trong điện.
“Lúc Chỉ Du vừa vào tông môn, hắn không thích nói nhiều hơn hai chữ, ở với Cửu Hồi gần nửa năm, hắn đã biết trêu chọc đồng môn.” Mạc trưởng lão vui vẻ nhấp một ngụm trà: “Ta còn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đứng ngơ ngác cách ta không xa, giống như một bức tượng giữa đám đông.”
Có người vô tình đụng vào hắn, hắn cũng không có phản ứng, rõ ràng đứng ở nơi ầm ĩ nhất, nhưng hắn lại lạc lõng.
Từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lặn, ông nhìn Chỉ Du đến gần vài tông môn đang nhận đồ đệ, bị đám đông chen lấn, cuối cùng có người chịu bắt chuyện với hắn, nhưng ghét bỏ hắn có tư chất tầm thường, không muốn nhận hắn vào tông môn.
Ông nhất thời nổi lòng trắc ẩn, gọi Chỉ Du đến, lấy ngọc giác của tông môn thử, tuy ngọc giác le lói sáng, nhưng luôn sáng lên. Ngọc giác hoặc là sáng, hoặc là không sáng, đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy ngọc giác tỏa sáng một cách keo kiệt như thế. Cho đến khi Chỉ Du lấy di thư của tiền bối ra, Mạc trưởng lão nhớ ra vị tiền bối này đã chết khi cứu dân chúng trong thành, vì vậy đã nhận hắn.
Mấy hôm đó, Chỉ Du lặng lẽ đi theo sau Trường Hà và Lạc Yên, không hỏi thì hắn không nói, nếu hỏi cũng chỉ nói hai ba chữ. Nếu không nhờ có máu thịt, xuýt nữa ông tưởng Chỉ Du là con rối do Tức sư muội làm, chứ không phải là người sống.
“Như vậy mới tốt, có chút sức sống.” Thường trưởng lão bị đánh một trận, lúc này ngồi nghiêm túc trên ghế: “Con đường tu chân không dễ đi, khi còn trẻ thì đi chậm, đi vững vàng, ngắm nhìn phong cảnh nhiều hơn. Khi con đường phía trước trở nên khó khăn, con đường mà mình đi qua lúc trẻ có thể biến thành dũng khí để tiếp tục tiến về phía trước.”
“Tuy nhiên……” Ông đổi chủ đề: “Trong thôn của Cửu Hồi chỉ có một đứa trẻ cần bồi dưỡng, thật đáng tiếc.”
Mọi người trợn tròn mắt, ngươi đang tiếc à? Ngươi thèm quà của trưởng bối trong thôn người ta chuẩn bị thì có!
“Cái này là cho ngươi!” Sau khi đóng cửa viện lại, Cửu Hồi lấy hộp gỗ chạm khắc giấu trong túi gấm ra.
“Ta?” Chỉ Du nhìn cái hộp gỗ tỏa ra mùi đàn hương nhàn nhạt, người chạm khắc hộp gỗ rất cẩn thận, ngay cả những hình chạm khắc ở các khe hở cũng bị mài sạch sẽ, và sáng bóng.
“Ừ, ngươi.” Cửu Hồi gật đầu, “Trưởng bối trong thôn biết ngươi là đồng môn của ta, hơn nữa sư phụ chỉ có hai chúng ta là đồ đệ, nên nói rằng coi ngươi như một nửa vãn bối. Đây là quà gặp mặt mà bọn họ chuẩn bị cho ngươi, ngươi mau mở ra xem đi, bọn họ chuẩn bị cái gì?”
Chỉ Du giơ tay ra, nhẹ nhàng sờ chiếc khóa đồng của hộp gỗ, mở hộp gỗ dưới ánh mắt tò mò của Cửu Hồi.
Chiếc hộp gỗ trông có vẻ không lớn, nhưng bên trong có càn khôn, không biết chứa bao nhiêu thứ.
Trên cùng là một chiếc áo choàng, Cửu Hồi kéo Chỉ Du đứng lên: “Áo choàng này chắc chắn là do Tiêu thẩm thẩm may, ngươi mau thử đi.”
Vóc dáng Chỉ Du cao gầy, áo choàng khoác trên người hắn càng khiến hắn cao lớn hơn, khí chất tôn quý tựa như một đại công tử của các gia tộc danh giá từ trong tranh bước ra.
“Đẹp quá, đêm giao thừa chúng ta đi ra ngoài chơi, ngươi nhớ mặc áo choàng này.” Cửu Hồi kéo Chỉ Du ngồi trở lại: “Mau nhìn xem còn gì nữa?”
Không xem thì không sao, vừa nhìn thấy là Cửu Hồi thốt lên đã ghê.
Ngọc quan, ngọc bội, đai lưng ngọc, nhẫn ban chỉ ngọc, cung ngọc, phi kiếm ngọc……
Chẳng lẽ thôn trưởng gia gia dẫn nguyên cả thôn đi đào mỏ ngọc?
Khi nàng mở hộp quà mà các trưởng bối chuẩn bị cho mình, trong đó có đủ loại trâm ngọc, bông tai ngọc, nhẫn ngọc, vòng tay ngọc, nàng gần như có thể khẳng định, thôn trưởng gia gia và những người khác đã đi đào quặng.
Cũng may Tiêu thẩm thẩm chuẩn bị mười mấy bộ váy mùa đông xinh đẹp cho nàng, áo choàng đủ màu sắc, nàng vừa khoa chân múa tay, vừa vui đến mức chỉ nhìn thấy răng chứ không thấy mắt.
“Tiêu thẩm thẩm may quần áo đặc biệt đẹp, tất cả quần áo ta mặc từ nhỏ đến lớn đều do bà tự tay làm.” Cửu Hồi mặc áo choàng màu đỏ thẫm có viền lông cáo trắng ở cổ, đứng cùng Chỉ Du: “Ngươi mặc áo choàng trắng như tuyết, ta mặc áo choàng màu đỏ, chúng ta trông như thế nào?”
Chỉ Du vuốt lớp lông tơ mềm mại trên áo choàng, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Giống tuyết trắng phản chiếu hoa mai đỏ.” Cửu Hồi nghĩ đến chuyện Chỉ Du vẽ tranh rất giỏi, cười lấy lòng hắn: “Chỉ Du, có thể nhờ ngươi một việc không?”
“Chuyện gì?”
Cửu Hồi chắp tay trước ngực: “Ngươi có thể vẽ một bức tranh ta mặc bộ đồ mới không, ta muốn gửi về cho bọn họ coi, nhìn thấy ta sống tốt, bọn họ sẽ yên tâm hơn. Làm ơn, làm ơn mà.”
“Ừ.” Chỉ Du cẩn thận cởi áo choàng ra, nhẹ nhàng gấp lại: “Vẽ ngay bây giờ à?”
“Không vội, không vội.” Cửu Hồi lấy hai phong thư từ trong chồng thư thật dày ra, đưa cho Chỉ Du: “Trưởng bối của ta gửi cho ngươi nè, đây là lần đầu tiên ta xa bọn họ lâu như vậy, bọn họ khó tránh khỏi lo lắng. Nếu trong thư có gì làm mất lòng ngươi, ngươi cứ nói với ta, ta sẽ viết thư về gây rắc rối với bọn họ.”
Chỉ Du ngơ ngẩn nhận thư, đây là lần đầu tiên hắn nhận được thư do trưởng bối viết riêng cho hắn. Mở phong thư ra, câu đầu tiên mà hắn nhìn thấy là cách người viết thư gọi hắn.
【Cháu trai Chỉ Du, thấy chữ như gặp người.】
Không có sự tự phụ trong thư, cũng không lấy thân phận trưởng bối để chỉ tay múa chân, thậm chí không yêu cầu hắn chăm sóc Cửu Hồi, chỉ hỏi khẩu vị và sở thích của hắn, hỏi hắn có thích quà mà bọn họ chuẩn bị không.
【Gió mùa đông ngày càng lạnh, hy vọng cháu trai đừng quên mặc thêm quần áo, ăn thêm nhiều cơm.】
Một phong thư khác là của Tiêu thẩm viết, người thường được Cửu Hồi nhắc đến, trong thư bà giải thích do không biết vóc dáng của hắn nên chỉ may cho hắn một chiếc áo choàng, bà cứ dặn dò hắn nói với Cửu Hồi kích cỡ của hắn, bà sẽ may đồ vừa người hắn.
Sau khi đọc hai phong thư vài lần, Chỉ Du ngẩng đầu nhìn Cửu Hồi đang đọc thư. Trước đây, có lẽ hắn sẽ không hiểu, nhưng bây giờ hắn đã hiểu, e rằng Cửu Hồi đã nói trước với các trưởng bối.
Bọn họ chưa gặp hắn, cho nên chỉ có thể đóng vai trưởng bối trong thư. Bọn họ tặng quà và quần áo mới cho hắn, dặn dò hắn nhớ mặc thêm quần áo và chớ quên dùng bữa.
Hắn không có trưởng bối, không có ai viết thư cho hắn, không ai chuẩn bị quà cho hắn, không ai may quần áo mới cho hắn, nhưng Cửu Hồi và các trưởng bối của nàng đã bù đắp tất cả cho hắn.
Trải giấy vẽ ra, Chỉ Du không quấy rầy Cửu Hồi vừa đọc thư vừa hồi âm, hắn cầm bút vẽ phác hoạ dáng vẻ của Cửu Hồi.
Cửu Hồi đứng trên phi kiếm chống nạnh, Cửu Hồi đạp lên lưng Ô thừa tướng, Cửu Hồi bị chó mèo vây quanh, Cửu Hồi bị dính tuyết đầy đầu khi chơi ném tuyết, và Cửu Hồi mặc áo choàng đỏ thẫm.
Hắn phác họa xong, thấy Cửu Hồi vẫn còn đang đọc thư các trưởng bối viết cho nàng, hắn cầm cuộn giấy nhẹ nhàng rời khỏi viện của Cửu Hồi, đi ngang qua gốc cây nơi Cửu Hồi thường ngồi, hắn dừng lại, trở về phòng mình, lại vẽ hình nàng nằm trên cây ngắm sao.
Hắn vẽ từng bức hết sức cẩn thận, đủ để cho bất cứ ai xem tranh đều biết người trong tranh sống vui vẻ đến nhường nào.
Cửu Hồi hồi âm cho các trưởng bối xong, ngủ một giấc đến trưa hôm sau. Khi nàng đứng dậy mở cửa sổ, tuyết đã ngừng rơi. Mái hiên và dưới tàng cây được bao phủ bởi băng chưa tan, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Chỉ Du?” Nàng nhìn Chỉ Du đang đứng dưới tàng cây: “Sao ngươi ở đây?”
“Tranh.” Chỉ Du đi đến trước mặt Cửu Hồi: “Ta đã vẽ xong bức tranh mà ngươi muốn.”
Cửu Hồi cầm lấy, mở cuộn giấy ra mới phát hiện đây là một bức tranh rất dài, có rất nhiều phiên bản khác nhau của nàng trên đó.
“Ngươi không ngủ cả đêm à?” Cửu Hồi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Đêm qua ngươi đọc đi đọc lại thư, ta biết ngươi rất nhớ bọn họ, bọn họ cũng đang nghĩ đến ngươi.” Chỉ Du đặt một cái hộp ngọc vào lòng Cửu Hồi: “Hôm qua là lần đầu tiên trong đời ta nhận được quà của trưởng bối, không biết nên đáp lễ như thế nào. Chỉ có cá hạo ngư khô và nguyệt hoa do ta tự mình thu thập, ngươi giúp ta gửi cho các trưởng bối nhé.”
Nguyệt hoa?
Cửu Hồi mở hộp ngọc ra, bên trong có chai thủy tinh đặc biệt, chứa đầy nguyệt hoa, tỏa sáng như làn khói mơ màng trong chai.
Cửu Hồi đặt nguyệt hoa vào trong hộp ngọc, đóng nắp hộp: “Tinh hoa của mặt trăng, con người ăn nó sẽ kéo dài tuổi thọ, những con thú ăn nó sẽ mở mang trí tuệ và biến thành người. Yêu và tiên ăn nó sẽ tăng tu vi.”
“Ngươi có biết chai nguyệt hoa này đủ để vô số người tu tiên và yêu ma điên cuồng vì nó không?” Cửu Hồi hạ giọng: “Mau cất đi, không thể đưa thứ này.”
“Nhưng ta chỉ có thứ này để làm quà đáp lễ.” Chỉ Du không hiểu: “Đồ quý không tốt hay sao?”
“Đồ quý đương nhiên là tốt.” Cửu Hồi trả nguyệt hoa cho Chỉ Du, chỉ cá hạo ngư khô trong hộp: “Trưởng bối chân chính không cần chúng ta trả lễ bằng những món quý giá nhất trong thiên hạ. Người lúc nào cũng yêu cầu ngươi trả lễ không phải là trưởng bối, cũng không là bạn bè, mà là người có lòng tham không đáy.”
“Có muốn biết ta chuẩn bị thứ gì để gửi về cho trưởng bối không?” Cửu Hồi dẫn Chỉ Du vào nhà, quà nàng định gửi cho trưởng bối được đặt sẵn trên bàn.
Những nhánh cây ở Vọng Thư Các, trái đào ở Vọng Thư Các, lá bùa đầu tiên nàng vẽ ở Vọng Thư Các, những con rối nhỏ do nàng tự làm, các món ăn vặt của Đào Lâm thành, và…… đá quý nàng moi ra từ tấm bảng tông môn của Cửu Thiên Tông.
Chỉ Du thậm chí còn nhìn thấy một gói táo gai trong đống quà, hắn nhớ mấy trái táo gai này hơi chua.
“Ngươi không hiểu cũng không sao.” Cửu Hồi cười với hắn: “Sau này ta sẽ từ từ dạy ngươi.”
Ánh nắng sau tuyết xuyên qua cửa sổ, chiếu vào mặt nàng.
Chỉ Du nhìn nụ cười của Cửu Hồi, ngơ ngẩn quên chớp mắt.
Hóa ra, nàng có thể tỏa sáng.
*****
“Nam Phong đạo hữu, ngươi có ý gì?” Viên Qua mờ mịt nhìn Nam Phong cùng với hai đệ tử chân truyền của Cửu Thiên Tông đi theo sau hắn: “Ngày hôm trước tại hạ chỉ ngự kiếm đến Vấn Tinh Môn, chẳng lẽ đã có chuyện gì xảy ra với Vấn Tinh Môn?”
“Đạo hữu đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn biết, trên đường đạo hữu đến Vấn Tinh Môn, có gặp ai khác không?” Nam Phong cẩn thận quan sát vẻ mặt của Viên Qua.
“Gặp ai à?” Viên Qua cau mày suy nghĩ một lát: “Ta chạy thẳng đến Vấn Tinh Môn, không gặp ai cả.”
“Thật sự không có?”
Viên Qua xoa chiếc nhẫn ban chỉ trên đầu ngón tay, lắc đầu với vẻ mặt khó hiểu: “Không có, Nam Phong đạo hữu, đã xảy ra chuyện gì vậy?”