- Nếu xảy ra bất cứ chuyện gì…anh có còn yêu em như trước?
Không ngờ giọng nói bên kia cất lên.
- Bất kể chuyện gì xảy ra, anh vẫn coi em là duy nhất.
Cô chảy nước mắt. Nước mắt khiến bóng trăng trước mặt cô mờ mờ ảo ảo. Lần này đường dây đã bị ngắt hoàn toàn. Trong máy rít lên âm thanh ở tần số cao nhất. Cô không muốn tiết lộ nội dung câu chuyện cô nghe được lúc chập tối. Có thể Lưu sẽ lại không tin vào điều đó. Có thể anh sẽ gọi điện ngay lập tức cho gã Sương. Và một khi không còn gì để mất, gã dễ làm liều, không chỉ nguy hiểm đến cô mà ngay cả Lưu và bé Bảo cũng chưa chắc được an toàn.
Cô đành giả câm giả điếc để gã Sương đưa mẹ con cô về nhà. Mọi chuyện sau đó sẽ tính sau. Cô cũng định gọi điện cho Bách, nhưng rồi cô nhớ lại thái độ của gã cảnh sát bảo thủ đó. Anh ta là một người tốt, song quá cứng nhắc. Dường như anh ta không tin vào bất cứ điều gì cô nói. Cũng không có gì quá ngạc nhiên, ngay cả Lưu cũng còn không tin cô kia mà.
Mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thoả thôi, cô thì thầm, mình sẽ giải quyết được.
Vĩ áp mặt lên gối. Nước mắt cô mát lạnh. Cô bồng bềnh trong cõi huyền ảo. Đột nhiên, cô nghe thấy có tiếng gọi khẽ.
- Vĩ…Diên Vĩ.
Tiếng gọi trong trẻo như giọng một cô bạn gái đến rủ cô đi học thời còn sinh viên. Tiếng gọi ngay phía dưới vách. Cô vụt ngồi dậy. Ngoài cửa sổ, bóng trăng xanh bàng bạc chuyển sang màu tím ngắt. Một người đàn bà đứng ngay giữa sân, lưng quay về phía cửa sổ. Cô ta mặc bộ quần áo đen tuyền. Vĩ định mở miệng, nhưng cổ họng cô cứng lại chẹn đứng những âm thanh vừa được phát ra. Tuy nhiên, Vĩ vẫn nghe thấy tiếng nói của mình, có thể đó chính là ý nghĩ của cô.
- Cô gọi tôi?
- Đúng.
- Người phụ nữ vẫn đứng yên bất động.
- Cô biết tôi?
- Đúng.
- Tôi gặp cô nhiều lần rồi. Cô ở quanh đây?
- Đúng.
- Cô là ai?
Lần này cô ta không nói gì và từ từ xoay mình lại, máu từ thái dương tuôn ra như suối. Máu loang trên mặt và bộ quần áo đen, khiến Vĩ chỉ nhìn thấy một khối đỏ lừ. Vĩ thét lên và ngồi bật dậy. Khóm hoa dưới sân đỏ loang như một vết máu.
Cô dụi mắt. Có lẽ cô vừa lịm đi được một lúc. Trăng ngoài cửa sổ vẫn bàng bạc, soi rõ từng ô gạch. Trại Hoa Đỏ tĩnh lặng như không còn sự sống. Ban đêm, A Cách thường tắt máy phát điện nên giờ ngay cả cái âm thanh ồn ã vui tai đó cũng không còn nữa. Không có tiếng côn trùng rỉ rả, không có tiếng gió hú, không có âm thanh. Cô bị nén vào một không gian vô cực chăng.
Vĩ cử động người để chứng tỏ mình đang còn sống. Xương trên cơ thể cô kêu răng rắc, báo hiệu rằng đây không là một giấc mơ. Bất ngờ một tiếng hú thê thảm vang lên khắp khu trại đến rợn tóc gáy. Rồi lại một tiếng hú thứ hai. Vĩ định thần lại,cô rủa thầm Lucky. Con chó rừng đang hú ánh trăng. Cô đã trải qua hai đêm rằm ở Trại Hoa Đỏ. Những đêm trăng, loài chó rừng rải rác trong rừng thẳm tụ về một chỗ để cất bản hợp âm. Lũ mèo rừng cũng gào lên trong màn truy hoan cuồng loạn của loài cầm thú. Trăng rằm kích thích những kẻ mộng du, kích thích bản năng hoang dã của động vật, kích thích con người chìm vào trạng thái ảo mộng. Có lẽ cô cũng không thoát khỏi chu kỳ sinh học này. Giấc mơ kỳ lạ về người đàn bà áo đen có thể chỉ là kết quả của việc nhịp sóng điện não bị từ trường tác động mạnh.
Lucky lại hú lên một hồi dài não nề. Nó đứng ngay trên bậc cao nhất của bồn hoa và ngửa mặt lên trời. Cái bóng đen nhỏ thó in đậm dưới ánh trăng. Cô định ném một thứ gì đó để nó thôi đi. Có lẽ là một chiếc dép. Cô nhặt chiếc dép cói dưới chân và định giơ tay lên thì chợt chững lại vì một vật vừa di chuyển ngang sân trại. Bóng đen đó cũng mặc bộ đồ đen tuyền. Cô sững người. Những hình ảnh kỳ dị về người đàn bà áo đen lại luẩn quẩn hiện lên.
Cô nép vào cửa sổ và chờ đợi những tia máu rỉ ra từ thái dương chị ta. Song cô chợt nhận thấy người này vạm vỡ hơn nhiều, trong khi người phụ nữ tron giấc mơ của cô nhỏ nhắn, nếu không nói là xinh đẹp.
Khi đã đến khoảng giữa sân, người kia dừng lại và ngẩng lên ô cửa sổ phòng Vĩ. Cô vội lùi lại ra sau. Qua khe vách, cô thấy rõ mồn một khuôn mặt người đàn bà hiện lên dưới ánh trăng. Là Ráy. Chị ta đứng đó một lát như thể chắc chắn rằng không có ai theo dõi chị ta từ những ô cửa kia, rồi nhìn ra xung quanh một cách lén lút và vòng sang phía khu nhà kính.
Vài giây sau, một cái bóng cao lớn cũng trờ qua sân. Lucky sủa ầm ĩ. Đối với nó, đương nhiên gã Sương là người lạ. Cô thấy Ráy vội vã quay lại để suỵt con chó. Nhìn thấy Ráy, nó im ngay lập tức và vẫy đuôi rối rít. Ráy ra hiệu cho gã Sương đi theo và cả hai khuất khỏi tầm mắt.
Cô vội vàng xỏ chân vào đôi giày đế bằng, nhét chiếc điện thoại vào túi quần ngủ và lật chiếc gối nhồi vỏ đỗ. Con dao trừ tà lạnh toát trong tay cô. Vĩ lao xuống cầu thang. Cả hai bóng đen đã biến mất song cô chắc rằng họ đã đi xuống con dốc. Chỉ còn một con đường đó thôi.
Không do dự, cô lao vào đêm tối.
Khi Vĩ xuống tới chân dốc, hai bóng đen đã băng qua khoảnh đất trống và biến mất sau vách núi đá. Cô biết rằng chúng đang men theo con đường mòn ven núi. Vĩ đứng yên đó và chờ đợi. Cô không dám đi tiếp. Con đường độc đạo đang sáng trưng dưới trăng rằm, xung quanh không một bụi cây ngọn cỏ, quá dễ dàng để phát hiện ra có người đang theo dõi. Cô sẽ chờ đợi, chúng không thể biến đi đâu được, trừ phi là tự lao đầu xuống vực.
Chừng mười phút sau, Vĩ cũng vượt qua bãi đất trống. Dải đất viền eo núi hiện thành một vệt dài đỏ quạch. Tịnh không một bóng người. Cô đã đến chỗ bức tượng hình người cụt đầu. Lần đầu tiên cô nhìn thấy nó vào ban đêm. Dưới ánh trăng, con người bằng đá giơ hai tay đầy oán hận. Nó sừng sững trước mặt khiến cô thấy ngợp. Vĩ không dám nhìn thêm nữa. Cô luồn qua khe đá dưới chân bức tượng. Hơi lạnh ùa ra từ bên trong như muốn hút vạn vật vào lòng đen. Cô nhìn vào hang đá âm u. Không lẽ hai kẻ kia lại chui vào trong ấy.
Lúc này một đám mây đen đã lướt gần tới mặt trăng rồi nuốt chửng quầng sáng kiêu hãnh duy nhất trên bầu trời. Vĩ thấy đôi mắt mình đen đặc. Một tiếng tru dài thảm thiết đập vào vách núi, rồi những tiếng tru tiếp theo, của một con chó rừng khác, rồi thêm con khác, con khác nữa. Tiếng tru rền rĩ hoà vào nhau nhưu nuối tiếc ánh trăng.
Cô tần ngần vài giây rồi rút chiếc điện thoại ra để lấy ánh sáng từ màn hình, quyết định chui vào trong hang. Đúng vào khoảng khắc ấy, đám mây u ám kia cũng quyết định buông tha vầng sáng tuyệt đẹp, và Vĩ thoáng thấy phía đằng xa một bóng người đang rảo bước. Cô vội vàng chạy theo.
Con đường này có đoạn lên dốc, đoạn xuống dốc. Dốc chỉ hơi thoai thoải, song đủ để hai người từ hai mặt dốc không thể nhìn thấy nhau. Khi cô qua phía bên kia, cả hai đã biến mất. Vĩ đi tiếp vào con đường mòn len giữa rừng. Trong này ánh trăng không thể len qua lớp lá ken dày của những cây đại thụ ngàn năm tuổi, vì thế cô thấy một đốm sáng nhàn nhạt di động giữa rừng. Đó là ánh đèn pin. Cô lầm lũi bước, mắt căng ra nhìn ánh đèn đang dịch chuyển. Bất chợt, cô giật mình. Ánh mắt đã quen với đêm tối nhận ra rõ phía đằng trước cô chỉ có một người.
Cô dụi mắt, tiến nhanh thêm chút nữa. Một tên đã biến mất, và căn cứ vào cái hình dáng của bóng đen kia thì cô chắc rằng đấy là Ráy. Gã Sương đã biến mất. Hắn đi đâu? Cô lạnh toát người. Hắn không thể đi ngược chiều cô để trở về trang trại. Hắn lại không ở phía trước cùng Ráy, càng không thể đi trước mụ ta. Vậy…nghĩa là…hắn ở ngay đằng sau lưng cô. Vĩ nuốt nước miếng một cách khó khăn. Bọn chúng đã biết rằng cô theo dõi, và giờ cô như một miếng xúc xích kẹp giữa hai lát bánh khổng lồ, chỉ chờ để người ta cho vào miệng.
Ánh đèn phía trước đột ngột dừng lại. Vĩ vội nhảy vào lùm cây bên cạnh. Thời gian như dãn căng ra. Cô túm chặt vào một cành cây cho khỏi ngã. Có một vật gì đó nhơn nhớt đang luồn qua gấu quần. Vĩ cố cắn môi cho khỏi bật khóc. Cô cảm thấy đốt thân của sinh vật đó trườn chầm chập trên da thịt cô.
Ráy lùa đèn pin ngược trở lại. Ánh đèn quét qua quét lại khắp các bụi cây, nhờ vào đó, cô cũng có thể nhận thấy rằng con đường phía sau lưng cô cũng không một bóng người. Bụi cây này che chắn cho cô tuyệt đối, và cũng che chắn cho hàng nghìn sinh vật tồn tại dưới các hốc cây quanh năm không ánh mặt trời.
Quầng sáng trước mặt tắt ngấm. Ráy đã đi tiếp. Cô vội nhảy ra khỏi bụi cây, kéo ống quần và lấy mũi dao gạt cái vật ghê tởm đang bám dưới chân mình. Nó đã rụng ra, song không vì thế mà da cô hết nổi gai ốc. Mụ Ráy vẫn rảo bước rất nhanh. Bàn tay cô nắm chặt cán dao đến mỏi nhừ. Rõ ràng đằng sau cô không có ai. Vậy thì gã Sương biến đi đâu được? Còn Ráy, cô biết chắc mụ đang đi về đâu.
Toà nhà cổ của dòng họ Quách.
Mụ tìm kiếm thứ gì ở đó? Mụ giấu giếm thứ gì ỏ đó? Chắc chắn câu trả lời chẳng mang lại điều gì tốt lành. Cô nhớ lại nhiều lần Ráy đã nhắc nhở cô đừng đi lại lung tung ngoài trang trại, đặc biệt là toà nhà cổ.
Cô không biết mình đã đi được bao xa. Cô ngạc nhiên cả hai lần vượt qua con đường mòn này, thì cả hai lần cô đều không để ý đến thời gian. Con đường này mất 15 phút đi bộ? 30 phút? Hay hơn thế? Ở nơi này, dường như không tồn tại không gian và thời gian. Mọi thứ đều hỗn mang và vô thực. Tuy nhiên, dựa vào ánh sáng phát ra từ chiếc đèn pin,cô đã nhìn thấy những bậc đá dẫn lên sân trước của toà nhà. Mụ đàn bà lại dừng bước vài giây và soi đèn ngược trở lại. Cô nhảy tót vào bụi rậm lần thứ hai. Khi cô ra khỏi bụi cây cứu tinh đó, mụ đã biến mất.
Vĩ bước lên những bậc đá đã quá quen thuộc đối với cô. Cô nhớ lại người đàn bà thổi sáo bí ẩn. Cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của bà ta mà không nhìn thấy hình ảnh khủng khiếp như lời con trai cô tả lại. Nếu bé Bảo nói đúng, mà chắc chắn rằng nó không bao giờ nói dối cô, thì bà ta chính là bóng ma luôn xuất hiện cạnh ngôi nhà đá ong thứ chín vào những đêm trăng thượng tuần, chính là hồn ma người mẹ cô gái đã thắt cổ tự vẫn, chính là người đàn bà bị nguyền rủa duy nhất trong dòng họ sinh được một đứa con, và đứa con gái ấy cũng bị chết thảm. Dòng họ Quách đã bị tuyệt diệt. Lẽ nào lời nguyền vẫn lưu truyền trong bộ tộc là có thật. Song lời nguyền ấy là gì? Người duy nhất có thể nói cho cô biết sự thật lại chính là con quái vật nguy hiểm mà cô đang theo sát.
Trăng vẫn công bằng toả sáng xuống vạn vật. Sân trước toà nhà vắng lặng. Cửa vào được mở ra. Tất nhiên, mụ Ráy vừa đi vào đấy. Cô thận trọng đi đi lại lại quanh sân trước vài vòng. Những cánh cửa trên cao vẫn mở ngoác ra như thể các chủ nhân xưa cũ của toà nhà đang dành trọn một đêm để thưởng thức ánh trăng. Vĩ rút chiếc điện thoại trong túi. Đồng hồ điện tử hiện ra số 12. Vĩ nhìn xuống những bậc đá, rồi nhìn về phía Trại Hoa Đỏ, nơi có khuôn viên ma trận vạch ngang dọc tối thẫm như một bàn cờ. Cô hít một hơi thật sâu và bước vào toà nhà.
Cánh cửa thông ra sân giữa cũng mở toang, tạo thành một hình chữ nhật tím bạc. Vĩ đi thẳng ra đó. Mùi ẩm mốc từ những căn phòng vài trăm năm tuổi bao phủ từng bước đi của cô. Trăng hắt bóng xuống những bụi cỏ dại um tùm mọc lên từ khe đá. Cô ngước lên. Những ô cửa đen ngòm ở tầng hai đang nhìn cô chòng chọc. Vĩ rùng mình. Cô mới chỉ khám phá những căn phòng ở dưới mặt trước toà nhà. Còn dãy nhà sau, cô chưa bao giờ vào, và cũng không bao giờ muốn vào. Cô đã dự cảm những chuyện chẳng lành sau bức tường đá âm u kia.
Khoảng sân bỗng sẫm dần, sẫm dần, rồi đen kịt như một chiếc giếng cạn khổng lồ. Cùng lúc, hàng tràn cười ré lên man dại. Tiếng cười nối vào nhau. Tiếng đập cánh sàn sạt như lũ người điên đang vò xé. Tiếng tru não nề của chó sói. Hàng loạt âm thanh bủa vây lấy cô. Vĩ ngồi sụp xuống. Cô ôm chặt lấy đầu. Nơi này là địa ngục. Nó hệt như thứ địa ngục mà cô đã từng trải qua: tù túng, ghê rợn, không có không gian, không cả thời gian. Cô nấc lên và ngồi bệt xuống đất.
Khi cô mở mắt ra, đám mây đen tai ác vừa rồi đã trôi về phía trước, trả lại tự do cho ánh trăng bạc. Những con chim Chết cũng đã tìm lại chỗ đậu. Lũ chó rừng hết kêu gào. Trăng có một sức mạnh vĩnh hằng đối với loài cầm thú. Tổ tiên của chúng hàng triệu năm về trước đã mê mải trước ánh trăng, thì nay chúng vẫn tụ hội về đây để tận hưởng một buổi dạ tiệc thần bí. Tự nhiên, Vĩ thấy da mặt minhg gờn gợn. Cái cảm giác quen thuộc này càng làm cho cô sởn gai ốc. Chẳng cần ngẩng lên, cô cũng biết điều gì đang diễn ra. Vĩ từ từ ngước mắt. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, song cô vẫn không kìm nổi một tiếng kêu sợ hãi. Từ trên những ô cửa tầng hai, hàng loạt cặp mắt đỏ kè đang quan sát cô. Những đôi mắt soi mói và độc địa. Chim Chết. Cô không nhìn thấy chúng bao giờ. Thứ duy nhất cô có thể nhìn và cảm thấy là những đôi mắt hoang dại và tiếng kêu hãi hùng. Loài chim Chết cũng hệt như lũ người giấu mặt kia, gian tà và hiểm ác, chúng xuất hiện ở đâu, ở đó có chết chóc.
Cánh cửa dẫn vào toà nhà ngang đằng sau không mở toang như hai cánh cửa kia, nó đã được đóng lại, song là chỉ khép hờ. Trong này chỉ có mụ Ráy? Hay là gã Sương đã đến đó từ trước rồi? Hai kẻ đó đi cùng nhau, lý gì lại người chạy trước, người đi sau. Như vậy là gã Sương đã biết mụ Ráy từ trước. Hắn tìm hiểu gì ở vùng đất hoang vu này? Chẳng cần phải học qua tiểu học cũng có thể suy luận ra thứ hắn đang săn lùng: Kho báu của dòng họ Quách. Thế rồi hắn lừa dụ Lưu mua mảnh đất này để dễ bề kiếm chác, và mua chuộc mụ Ráy làm kẻ dẫn đường. Nhưng những kẻ kia thì liên quan gì đến hắn đến nỗi họ phải chết thê thảm? Hắn cứ việc truy tìm kho báu như lũ trẻ con chơi trò thám hiểm, cứ việc đào bới như những kẻ khát vàng đi đào đãi. Chẳng có ai ngăn cản hắn làm việc đó. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này lại càng không. Vĩ không cần biết lý do là gì, song cô sẽ giải quyết xong mọi việc trong đêm nay. Cô nắm chặt con dao và tiến về phía trước.
Khi cô rẽ cỏ dại băng sang dãy nhà ngang bên kia, một chướng ngại vật khiến cô ngã nhào xuống đất. Cỏ đắng chui cả vào miệng cô. Con dao văng ra khỏi tay. Cô tẽ cỏ ra để tìm. Tay cô đã chạm phải cán dao, song có lẽ nó đã mắc vào một vật gì đó. Vĩ vạt hẳn cỏ sang. Trăng vằng vặc soi rõ một vật hình trụ bằng đá. Nó chỉ thấp bằng chiếc bàn uống nước song đường kính hơn một vòng tay ôm. Phia bên sườn bị mẻ một miếng bằng cái bát. Con dao trừ tà của cô lọt vào trong đó. Vĩ rút nó ra và quỳ hẳn người lên. Mặt trên trụ đá lồi lên một ống nhỏ, cũng bằng đá, nhưu thể một chiếc lọ để cắm hương thờ, còn xung quanh bám đầy rêu. Cô lấy dao cạo đám rêu ẩm. Bề mặt không bằng phẳng như những chỗ khác. Cô cạo thâm một lượt rêu nữa. Có hai hình lượn vòng hiện ra và bao quanh nó là những ký tự cổ kỳ lạ kiểu chữ tượng hình. Vĩ đứng lên. Từ vị trí này, cô có thể thấy mình đang đứng chính giữa sân. Chỉ vì cỏ mọc cao lút mà hai lần trước cô không nhìn thấy thứ này. Có thể đây là một bàn thờ Trời Đất của gia đình nhà họ Quách. Hoặc là một vật dùng để tế lễ hay liên quan đến tôn giáo nào đó. Cô đi tiếp ra phía cửa đang khép hờ và…đưa tay đẩy nhẹ.
Nhờ ánh trăng, cô có thể nhìn thấy lối vào lờ mờ trước mặt. Vĩ đứng yên một lúc cho mắt quen dần với bóng tối. Cô thấy lạnh run người. Toà nhà được xây bằng đá. Nó tích hơi lạnh từ nhiều thế kỷ và giờ là lúc để nhả ra. Cô không dám bật chiếc điện thoại lấy sáng vì thế, càng đi sâu vào bên trong, Vĩ càng như người mù. Cô đành bám vào vách tường đá để lần lối đi. Đá trên tay Vĩ trơn và ươn ướt. Cô tự hỏi đã bao nhiêu bàn tay chạm vào nó. Những bàn tay giờ chỉ còn là linh hồn. những bàn tay thiếu nữ đầy sức sống. Những bàn tay đàn ông mạnh mẽ, những bàn tay đàn ông của dòng họ Quách muốn làm bá chủ thiên hạ. Những bàn tay già nua bệnh hoạn. Những bàn tay nhuốm máu. Những bàn tay hẹn hò bí mật. Những bàn tay đê tiện. Những bàn tay chở che. Lớp lớp những bàn tay còn lưu vết trên tường đá. Dấu vết của chúng là hư ảo. Cô không thể nhìn thấy bằng mắt, song có thể cảm thấy chúng.
Đất dưới chân cô dính nhớp. Mỗi lần nhấc chân lên rất khó khăn. Thỉnh thoảng tay Vĩ bị lỡ đà. Cô biết mình vừa đi qua một ô cửa. Hình như không có cánh cửa nào được lắp trong này, hoặc qua thời gian, những cánh cửa bằng gỗ đã bị mục ruỗng rồi rụng khỏi bản lề. Chợt Vĩ đâm sầm vào một vách đá. Cô sờ lên trán. Chắc chắn nó sẽ bị bươu lên. Đây là tận cùng của ngôi nhà. Là ngõ cụt. Căn cứ vào quãng đường vừa rồi, cô biết đấy là một hành lang rất dài. Hệt như kiến trúc của dãy nhà trước, hành lang này sẽ toả ra hai bên qua các ô cửa. Đấy chính là những căn phòng dùng để sinh hoạt cho đại gia đình nhà họ Quách. Sẽ có phòng ăn, nhà bếp, khu dành cho người ở, và các phồng phía trên có lẽ để dành cho các bậc tiểu thư, công tử.
Vĩ tự hỏi ông chủ của dòng họ Quách ngự chỗ nào trong toà nhà. Ông ta, con người khát máu và đầy quyền uy, đương nhiên sẽ chiếm vị trí oai hùng nhất, để từ đó có thể điều hành và quan sát mọi hành vi của những người bị giam hãm trong cái pháo đài bằng đá này. Vĩ đoán rằng phòng của ông ta ở tầng hai và quay thẳng ra sân. Nếu là lúc bình thường, trong một ngày đẹp trời,không gian sáng sủa, hẳn là cô đã rất muốn khám phá nơi ở của con người huyền thoại ấy, song lúc này, cô phải căng hết toàn bộ các giác quan ra để quan sát.
Vĩ quay ngược lại và khi tay cô lại bị lỡ đà một lần nữa, cô rẽ bừa vào đó. Cô vừa rẽ trái. Đây là một trong những gian phòng nằm ở phía trong cùng. Vĩ cố gắng ghi nhớ để lát nữa có thể dễ dàng quay trở ra. Thỉnh thoảng, Vĩ chạm phải một vật cứng gì đó mà cô đoán rằng đó là các đồ đạc cũ của những chủ nhân. Cô đi quanh căn phòng để tìm cửa ra bằng cách lần qua những bức tường. Vĩ lại tìm thấy một ô cửa nữa. Ở căn phòng bên cạnh, cô cũng tìm thấy một cô cửa. Trong đêm tối, Vĩ như đang mò mẫm giữa ma trận. có điều, đây là một mê cung dành cho kẻ bị bịt mắt, và những kẻ giấu mặt trong bóng tối sẵn sàng giương mũi tên tẩm độc bất cứ lúc nào.
Cô thầm cầu nguyện. Song cô không biết phải cầu nguyện ai. Bất kỳ một người bình thường nào đều có một đấng thần linh để cầu nguyện, hoặc chí ít là một người đã thân đã chết. Vĩ không có cả hai. Đã từ quá lâu, cô không còn tin tưởng ở thần linh nữa. Cô luôn cô độc, cả trong bóng tối lẫn ánh sáng ban ngày.
Vĩ đã di chuyển qua hàng chục căn phòng. Một bộ óc luôn say mê với trò chơi mê cung giúp cho cô không bị lộn đi lộn lại ở các căn phòng cũ. Một người bình thường nếu rơi vào tình huống này chắc chắn sẽ loanh quanh hàng giờ ở một hai căn phòng mà vẫn tưởng mình đã đi hết toà nhà. Vĩ tuyệt đối không bị rơi vào trường hợp ấy, tuy nhiên, cô chỉ định vị được rằng mình đang tiến dần ra các phong phía bên ngoài và sâu hơn vào bên trái, chứ không thể nào hình dung nổi không gian xung quanh. Cô cố giữ cho tinh thần được minh mẫn. Mò mẫm trong bóng tối, giữa những căn phòng rối như ma trận ở một toà nhà cổ bỏ hoang vào lúc nửa đêm thế này thật dễ bị mụ mị. Cô vẫn chưa nhìn thấy ánh đèn hay nghe một âm thanh nào chứng tỏ sự có mặt của mụ Ráy.
Cô tựa vào tường để nghỉ lấy sức và suy tính xem nên làm gì tiếp theo. Rất nhiều khả năng là Ráy đã phát hiện ra cô từ lúc cô còn đứng ngoài sân giữa. Sau đó mụ lừa cho cô vào nhà và tìm cách ra tay. Hoặc ít ra mụ cũng có thể thoát ra ngoài trong khi cô đang lằng nhằng giữa cái đám phòng ốc cũ kỹ này. Cô muốn chạy thẳng ra ngoài sân mà hét to lên để gọi những kẻ để tiện ra ngoài, nhưng rồi sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Mụ ta và gã Sương xuất hiện thì cô sẽ làm gì? Chúng sẽ làm gì? Lúc đó chỉ còn có hai khả năng duy nhất. Một là chúng giết cô. Hoặc…cô…giết chúng để tự vệ, để tồn tại và để vì một điều gì đó mà cô không giải thích được. Cái điều đã bắt cô phải vượt qua một quãng đường rừng để có mặt ở nơi nguy hiểm này.
Bất chợt một hơi gió nhẹ lướt qua mặt cô. Giác quan càng ngày càng thính nhạy khiến cô có thể cảm thấy những thứ mà bình thường cô không bao giờ thấy. Chỉ trong vòng một giây, tim cô thắt lại. Trong này kín gió như môt cái hang. Cái thứ gió nhẹ kia chỉ có thể là do một vật chuyển động gây ra. Thứ gì có thể chuyển động trong này? Thứ gì có thể chuyển động ngang mặt cô?
Vĩ nín thở. Cô thậm chí không dám đưa tay lên để gạt một con muỗi rừng đang đậu trên cánh mũi. Nếu cô có thể cảm thấy chuyển động của một kẻ khác, thì chắc chắn hắn cũng sẽ cảm thấy cô một khi cô chuyển động. Hắn là ai? Có phải là Ráy? Nếu là Ráy, tại sao chị ta lại không bật đèn lên mà đi đi lại lại như một bóng ma? Rõ ràng như bảng chữ cái được soi dưới ánh mặt trời: Chị ta cũng muốn SĂN ĐUỔI Vĩ. Cô thở ra chầm chậm. Cô hít vào chầm chậm. Cô mỉm cười trong bóng tối. Máu nóng dâng lên từ trong huyết quản cô. Chúng toả ra những mạch li ti nóng rực trên đầu, trên mặt, trên cổ và trong lòng bàn tay đang nắm chắc con dao trừ tà.
Cô chậm rãi di chuyển theo hướng gió vừa rồi. Có một tiếng “kịch” đằng trước. Kẻ kia vừa va phải một thứ đồ đạc nào đó trong căn phòng. Hắn không được khéo léo và uyển chuyển như cô. Hắn chỉ có duy nhất một thứ, đó là trái tim của loài cầm thú.
Vĩ hết sức thận trọng để tránh bị va đập. Khi cô lần sang được căn phòng bên cạnh, một thứ ánh sáng lờ mờ hắt xuống. Vĩ ngần ngừ. Cô không dám đi qua bất cứ chỗ nào có ánh sáng. Một bóng đen lướt qua vùng sáng mờ. Vĩ lùi phắt lại. Bóng đêm u tịch lại bao phủ lắy căn phòng. Cô đoán chừng chùm ánh sáng vừa rồi là ánh trăng lọt qua một ô cửa sổ nào đó. Như vậy là cô đã ra đến dãy phòng ngoài cùng. Giờ thì ngay cả những tia sáng mờ mờ cũng không còn nữa. Chắc hẳn, mây đen lại chơi trò đuổi bắt với mặt trăng. Cô vội vàng đi qua chỗ ban nãy có quầng sáng, sợ rằng chỉ vài giây nữa thôi, ánh sáng lại xuất hiện và kẻ giấu mặt sẽ phát hiện ra cô.
Vĩ di chuyển khẽ khàng. Chân cô chợt đá phải vật gì đó cưng cứng. Cô đưa tay ra. Nó bằng gỗ, dài và dốc lên. Một chiếc cầu thang, và thừ vừa rồi là tay vịn. Cầu thang này sẽ dẫn lên những căn phòng tầng trên. Không cần suy nghĩ đến giây thứ hai. Cô lần theo những bậc thang để trèo lên gác. Chiếc cầu thang này đã tồn tại vài trăm năm, và kể từ khi vị chủ nhân cuối cùng đặt bước lên đây, còn có ai sử dụng nó?
Một tiếng ục rất to. Chân phải cô bị sụt xuống. Gỗ để lâu ngày bị mục ải, có thể sẽ gẫy đổ không chừng. Vĩ khẽ rút chân lên. Chẳng cần kiểm tra lại, cô cũng biết mắt cá chân mình đang rướm máu. Tuy nhiên, điều làm Vĩ sợ hơn cả là kẻ kia sẽ nghe thấy tiếng động đó. Song sau vài phút, cô không hề thấy động tĩnh gì.
Vĩ tiếp tục. Chân cô đã đặt được lên mặt nền gỗ bằng phẳng. tức thì những tràng cười rélên man dại trong bóng đem đen đặc. Liền theo đó là tiếng đập cánh xoàn xoạt. Lũ chim Chết đậu trên bậu cửa đã nghe thấy tiếng động. Mặt trăng từ từ hé lộ, giúp cô nhìn toàn cảnh sân giữa từ trên cô cửa sổ. Cột trụ bằng đá hiện lên giữa sân. Cô nhìn thấy những bóng người mờ ảo quỳ sụp khấn tế. Họ mặc quần chùng áo dài, tóc tai lượt thượt. Vĩ lắc đầu để xua đi thứ ảo giác nảy sinh do cô đi lại quá lâu trong đêm tối.
Ánh trăng soi khá rõ căn phòng cô đang đứng. Không có bất kỳ đồ đạc gì, chỉ là một căn phòng vuông vắn, vách bằng đá, nền bằng gỗ. Cô sang phòng bên cạnh, cũng y như vậy, hệt cho phòng biệt giam dành cho kẻ tử tội, chỉ có điều, những con người phải sống hàng thế kỷ ở đây được phép ngắm mặt trời và ánh trăng qua những ô cửa bé xíu mà thôi.
Cô hơi thất vọng. Những tế bào thần kinh căng lên chờ đợi như bị chùng xuống đột ngột. Mụ Ráy đang săn đuổi cô? Hay cô săn đuổi mụ? Cả hai săn đuổi lần nhau, vòng vo một cách vô ích qua những căn phòng rối như ma trận.
Đột nhiên, một tiếng kêu gào man dại đập vào thính giác của cô. Không phải tiếng kêu của loài chim chết. Hơn nữa, âm thanh đó không ở ngay bên tai cô như khi lũ chim đập cánh, nó âm âm như bị cuốn lên từ vực thẳm. Cô nín thở. Tĩnh lặng. Ngay cả bóng đêm cũng nín thở để chờ đợi một điều khủng khiếp sắp xáy ra. Lần này thì rõ hơn. Tiếng kêu của một con vật bị thương. Không, là tiếng kêu của con người, hay đúng hơn, một con người mà cô biết. Tiếng kêu của mụ Ráy.
Cô quay trở lại cầu thang gỗ. Ánh trăng đủ khiến cô nhìn thấy đường. Lại một tiếng kêu nữa,âm u như vọng lên từ lòng đất. Cô rút điện thoại để lấy thêm ánh sáng từ màn hình. Cô lướt quần sáng xanh nhỏ nhoi qua những vách đá. Chúng câm lặng một cách độc địa. Cô lia vội xuống đất. Dưới chân cô đầy rêu, đó là lý do khiến mỗi lần bước, rêu và bùn níu chặt cô đến độ rất khó khăn để nhấc lên.
Vĩ chạy loanh quanh qua những căn phòng như hoá dại. Cô không biết nên làm gì, nên đi về hướng nào. Một tiếng kêu nữa. Lần này yếu ớt hơn và có lẽ đó là tiếng kêu cuối cùng mà cô nghe thấy. Vĩ lộn vào dãy phòng trong cùng rồi lại quành ra. Mạng nhện rủ lõng thõng cả vào mặt cô. Vĩ thấy mình đứng trong một gian phòng chỉ có một cửa ra vào duy nhất, trong khi những phòng khác đều có hai cửa thông nhau và thậm chí cả cửa sổ. Căn phòng này rất rộng, không hề có đồ đạc, bốn vách tường kín mít như nhà tù, như hầm địa ngục. Ánh sáng màu xanh yếu ớt trên màn hình điện thoại chỉ đủ cho Vĩ soi lờ mờ một vùng không gian có bán kính chưa đầy một mét. Bất chợt, cô nhìn thấy những vết chân giẫm bẹt dí dưới đám rêu bùn phía dưới. Chúng chồng lên nhau hỗn độn và đều dẫn về một hướng duy nhất. Khi chỉ còn cách bức tường hai mét, những vết chân biến mất.
Cô hạ điện thoại xuống sàn. Không có gì đặc biệt. Chỗ nào cúng đầy rêu mốc như nhau, nhưng khi nhìn kỹ hơn, Vĩ mới thấy đất dưới chân mình chuyển động. Cô sởn gai ốc. Là loài giun đất, hay một thứ sinh vật chân đốt nào đó lấy nơi không ánh sáng mặt trời này làm nơi trú ngụ. Dễ có đến hàng trăm con chứ không ít, và từ nãy đến giờ, cô và kẻ giấu mặt có những vết chân trên đất đã giày xéo ngót nửa. Vĩ vội lui ra. Cô không muốn ở lại chỗ kinh tởm này thêm một phút nào nữa. Cô sẽ đi thẳng về trang trại, sẽ nịnh nọt thằng Sương để hắn sớm đưa mẹ con cô về nhà, và sẽ vĩnh viễn xoá sạch những hồi ức về cái vùng đất kinh hoàng này. Những con người ở đây, những kẻ đã chết, rút cục chẳng liên quan gì đến cô. Sinh tử vồn là sự bình thường, chỉ là những người về đích sớm hay muộn mà thôi.
Đúng vào lúc cô chuẩn bị quay ra thì dường như mũi chân vướng phải một thứ gì đó, một vật rất cứng và mảnh, chắc chắn không phải là lũ giun đất. Đó là một chiếc vòng sắt đường kính bằng một bát ô tô, phía trên vắt vẻo một chú giun đất đen bóng. Vĩ lấy mũi dao hất kẻ cản đường ra xa rồi móc tay vào chiếc vòng sắt. Cô lay thử. Nó không nhúc nhích. Chiếc vòng sắt gỉ sét mọc lên từ dưới đât một cách kỳ quái. Cô chưa hiểu nó được dùng để làm gì. Khi cô thử rứt chiếc vòng ra khỏi mặt đất thì một tiếng kẽo kẹt khủng khiếp nổi lên. Vĩ bị hút đà suýt nữa rơi vào một hố đen sâu hoắm.
Chỉ trong một giây, cô định thần được đây chính là nắp một căn hầm bí mật. Nó cũng được làm bằng đá hệt như những phiến đá lát nền khác để nguỵ trang, nhưng người sáng tạo ra nó phải là một nhà kỹ thuật hết sức tài hoa. Phiến đá nặng vài tạ được nhấc lên một cách hết sức nhẹ nhàng. Căn phòng này kín đáo và tách biệt so với những phòng khác, hẳn là để che dấu căn hầm bên dưới.
Trống ngực Vĩ đập thình thịch, đến độ mạch máu lùng bùng trong tai cô. Vĩ soi chút ánh sáng quý giá xuống bên dưới. Cô thấy những bậc cầu thang bằng đá rất dốc. Pin chỉ còn một vách duy nhất, Vĩ thầm cầu nguyện những gì cô khám phá dưới kia chỉ rất chóng thôi, và chỗ pin này sẽ đủ giúp cô nhìn thấy đường cho tới lúc lên. Liệu cô có thể trở về được không nếu xuống căn hầm này? Song đầu óc Vĩ trống rỗng, không có câu trả lời nào nảy ra từ đó. Cô bước xuống bậc đá đầu tiên.
Hơi lạnh toả ra từ dưới căn hầm như hút trọn mọi sinh vật dám cả gan đi vào lòng nó. Dưới này, rất lạ, lại vô cùng khô ráo và không hề có côn trùng. Vĩ đã đứng dưới một nền đất bằng phẳng. Cô rọi đèn về phía trước và đi vào khoảng không trước mặt. Cô đồ rằng nó là một hành lang rất dài.
Vĩ bước dò giẫm cho đến khi gặp một ngã ba dẫn sang hai ngả nữa. Nhưng cô phải chọn lối nào? Vĩ gí sát màn hình xuống đất và thấy những vết bùn chen nhau dẫn về ngã bên phải. Không chần chừ, cô rẽ sang phía bàn tay đang cầm dao. Thỉnh thoảng màn hình tự động ngắt và cô phải bấm vào một nút bất kỳ nó mới sáng trở lại. Trong khoảnh khắc một phần nghìn giây đó, cô lẫn vào giữa bóng tối đen đặc. Cảm giác bất an thường trực trong cô đã trở nên bão hoà và chai lì trong phút chốc bỗng biến thành nỗi kinh hoàng. Điều gì sẽ xảy ra nếu như máy điện thoại hết pin hoặc cô bị mất chiếc điện thoại quý giá này? Nguồn sáng nhỏ nhoi cuối cùng bị tước mất sẽ vĩnh viễn dìm cô trong bóng tối.
Lối đi vẫn liên tục rẽ ra hai ngả. Đây rõ ràng là một mê cung, song là môt mê cung trong lòng đất, không giống cái ma trận xanh tươi kiêu hãnh dưới ánh mặt trời trong trang trại. Những vết bùn đất mờ dần. Một thứ mùi kỳ dị như cô quyện từ hư vô càng ngày càng rõ. Cô chưa hiểu toàn bộ chuyện này là thế nào, nhưng cô không thể quay trở về, cho dù một ông Bụt có hiện ra và phẩy cây gậy biến thành một con đường đi trải nhựa có chăng đèn cao áp dẫn thẳng về nhà đi chăng nữa.
Lại một ngã ba nữa. Đến đây vết chân biến mất. Những vết bùn bị chà đi chà lại giờ đã phai dấu và mất hẳn. Cô chần chừ. Không một kẻ thông minh tột bậc nào có thể nhớ được con đường kỳ quái mình vừa đi, và cũng không kẻ uyên bác nào phán đoán được nên rẽ trái hay rẽ phải trong cái mê cung này. Nếu rẽ sai, cô có thể bị lạc đường. Cô sẽ chết không phải vì bị kẻ giấu mặt kia tấn công, mà chết vì kiệt sức, vì đói, vì khát và vì nỗi kinh hoàng càng ngày càng xâm chiếm khi cô lang thang trong những dãy hành lang mịt mùng.
Cô có thể quay lại theo những dấu chân cũ và trở về trang trại, song như một thỏi sắt nguội bị lực hút từ tính của nam châm, cô lại tiếp tục rẽ phải, trong vô thức. Vĩ lấy đầu dao nhọn vạch dấu nhân trên vách đá sau năm bước một. Những vết trắng mảnh như sợi chỉ này có thể giúp cô tìm thấy ngã ba vừa rồi. Tuy nhiên, khi đi hết dãy hành lang dài chừng chục mét, có thể là dài nhất từ nãy đến giờ,cô soi đèn sang hai bên, không còn thấy vách đá. Có lẽ cô đã ở giữa một căn phòng.
Vĩ chưa biết nên làm gì tiếp theo, nên đi về hướng nào. Ví thử có một chiếc đèn pin,chỉ cần một chiếc đèn pin, thì cô có thể bao quát cả căn phòng này trong vòng một phút, nhưng với ô vuông ánh sáng nhỏ xíu này, cô cần dò giẫm từng tí một. Cô sẽ phải mất 15 phút để làm một việc lẽ ra chỉ cần một phút.
Thứ mùi là lạ ban nãy rõ ràng hơn lúc nào hết. Nó ai ai, ngai ngái, hăng hắc. Một hợp chất mùi mà khứu giác của cô chưa bao giờ được nhận biết, nhưng trộn lẫn vào đó là một mùi rất quen thuộc mà trong cảm giác hỗn độn của mình,cô chưa tức thì nhận ra ngay.
Mê cung lằng nhằng vừa rồi thực ra chỉ quanh quẩn trong một khoảng không gian nhất định, cô biết rõ thế. Chỉ vì cấu tạo đặc biệt của những đường dích dắc khiến người đi cảm thấy nó dường như vô tận.
Vĩ bắt đầu di chuyển chậm chạp. Có vài chiếc lọ bằng đá nằm rải rác, vài thứ dụng cụ cổ xưa cũng đều bằng đá mà cô chưa biết chúng được dùng để làm gì. Cô đi dọc bên phải, rồi bên trái theo đường dích dắc để chắc chắn không bỏ sót thứ gì. Cho đến giờ phút này, dường như Vĩ quên hẳn mục đích chuyến đi của mình, quên hẳn mụ Ráy và gã Sương, quên mất kẻ giấu mặt trong bóng đêm, quên mất tiếng kêu gào rùng rợn khi nãy. Cô đồ rằng căn phòng này, mê cung này, toà nhà cổ này, cả khu rừng già này dường như chỉ có cô là sinh vật duy nhất. Tất cả quá tĩnh lặng. Một không gian chết, một không gian bị cô đặc bởi hư vô và ảo ảnh.
Bất giác, ánh đèn chạm phải một thứ gì đó làm cô chú ý, không phải là đồ vật. Cô cúi xuống thấp hơn và trong khoảnh khắc, trí não trở nên tê liệt, mãu ngừng chảy, huyết quản ngừng đập, các múi cơ đông cứng. Một bàn chân người. Bàn chân đi hài thêu kiểu của những thế kỷ trước. Hay đúng hơn, đây là một cái xác. Cô lướt đèn dọc theo thi thể nằm bên dưới, lên đến phần thân cũng mặc áo thuê chỉ vàng, đến ngực rồi…đến đầu. Cô run rẩy. Cô không có một bức tường để làm điểm tựa, để lùi lại. Cô chỉ có thể đứng trên chính đôi chân mình. Một cái xác ướp, da mặt khô quắt, đen như hồ bóng. Mái tóc dài khô xác vẫn dính vào da đầu chứng tỏ đây là xác một người phụ nữ.
Mãi rất lâu sau, Vĩ mới đủ can đảm để bước tiếp. Cô tìm thấy những xác ướp tương tự, đều được ăn mặc sang trọng theo lối cổ xưa và đặt trên những bệ đá cao. Có một bệ đá cao hơn những bệ đá khác,mặt đá rộng hơn, cái xác nằm trên đó cũng ăn mặc khác biệt, đầu còn đội mũ: Xác một người đàn ông. Chẳng cần phải quy luận nhiều, Vĩ cũng biết rõ con người này là ai: Ông chủ tối thượng của dòng họ Quách. Con người của truyền thuyết, của huyền thoại, con người của quyền năng, người đã gây ra bao nhiêu nghiệp chướng.
Giờ ông ta nằm ngay dưới chân Vĩ, hai tay đặt lên ngực như đang ngẫm nghĩ một mưu kế quỷ quyệt. Khuôn mặt ông ta không rõ ràng, cũng khô quắt hệt như những xác ướp khác. Tuy nhiên, quyền uy vẫn cứ lan toả ra từ con người này ngay cả khi ông ta đã chết.
Vĩ tiếp tục tìm thấy những xác ướp bên cạnh ông ta. Có 18 cái xác cả thảy, cả đàn ông, đàn bà và trẻ con. Họ là những nhân vật quan trọng nhất trong dòng họ Quách, có lẽ thế. Nếu vậy, đây đương nhiên là lăng mộ tập thể của dòng tộc và rất có thể, hầm mộ này nằm chính vị trí trung tâm của sân giữa, và cái cột đá hình tròn mà cô thấy lúc vừa đến chính là bàn tế lễ. Hầm mộ được xây cất bí mật để tránh sự trả thù của những kẻ có nợ máu. Chẳng đã có những cuộc thanh trừng rùng rợn mà kẻ thua cuộc đã bị đào hết mồ mả, xương tàn của tổ tiên họ bị quẳng ra cho voi rừng dày xéo, cho thú dữ rỉa gặm hoặc bị chính kẻ chiến thắng chặt vụn cho hả giận. Những mảnh vụn bị quăng quật trăm phương tứ hướng để linh hồn người quá cố không thể tụ lại mà siêu thoát.
Chợt, một tiếng thở dài trong bóng đêm. Vĩ giật bắn mình. Cô quá bất ngờ nên chưa phát hiện ra âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu. Một tiếng thở dài thứ hai, đúng hơn là tiếng rên rỉ. Nó thảm thiết, đau đớn, tuyệt vọng như thoát thai từ những gông cùm địa ngục. Những xác ướp này đang rên xiết? Những linh hồn của họ? Hay những oan hồn có thù oán với dòng họ Quách? Cùng lúc đó, thứ mùi đặc biệt ban nãy lại xuất hiện, thứ mùi quen thuộc ghê sợ mà cô chưa phân biệt được là mùi gì. Vĩ chậm chạp lần từng bước về hướng mà khứu giác đang dẫn dắt, và cô đứng lại khi một nhận biết khủng khiếp vừa loé lên trong óc. Mùi máu. Bất thần, một bàn tay ươn ướt thộp lấy cổ chân Vĩ khiến cô lỡ đà ngã dúi về phía trước. Chiếc điện thoại văng ra tắt ngấm, nhưng tay phải cô vẫn túm chặt con dao.
Trong bóng tối, Vĩ kinh hoàng khua con dao một cách điên cuồng. Cô đã đâm vài nhát trúng phải hắn. Không gian lại chìm vào tĩnh lặng. Vĩ thấy tai mình ong ong, chen lẫn vào đó là tiếng thở hổn hển của chính cô. Vĩ lần tìm chiếc điện thoại trên mặt đất bằng cả hai bàn tay. Cô khóc nức nở. Cô không thể mất nó. Cho dù chiếc điện thoại không còn một vạch sóng nào, không còn là điện thoại nữa, không còn là đường dây liên lạc với thế giới văn minh bên ngoài, song nó là sự sống còn của cô, là nguồn sáng duy nhất giúp cô trở về từ cõi chết.
Tay Vĩ chạm phải những vũng nước ướt lạnh, rồi một vật gì như miếng da thuộc, rồi một bệ đá, và trên đó là cái chân thòi ra của một xác ướp. Vĩ không còn sức để khóc nữa. Cô nấc cụt. Đây rồi, Vĩ đã tìm thấy nó. Cô hy vọng nó không bị hỏng vì cú va đập mạnh vừa rồi. Vĩ nhấn vào nút bật quen thuộc. Chiếc máy điện thoại rùng lên rồi loé sáng. Cô mừng rỡ. Cô đang ngồi xổm trên nền đất, và ánh sáng phát ra từ màn hình soi rõ hai bàn tay cô. Nó đầy máu. Cả bàn chân, cổ chân cô nữa, cũng đẫm máu như thể Vĩ vừa bước vào một lò sát sinh. Vĩ kinh ngạc soi ngược trở lại xung quanh mặt đất. Những vũng nước ướt lạnh vừa rồi chính là những vũng máu. Vĩ cuống cuồng rọi tới rọi lui. Cô bắt gặp một thân hình sóng sượt trên nền đất. Trong khoảnh khắc, Vĩ kêu lên kinh khiếp.
- Ráy?
Rõ là Ráy. Chị ta nằm ngửa, mắt khép lại, tay chặn lên ngực, nơi những dòng máu vẫn tuôn ra như một vòi nước bị hỏng nút vặn. Bộ quần áo màu đen của Ráy ướt sũng. Nếu nó là màu khác, hẳn giờ đã nhuốm thành đỏ. Khuôn mặt Ráy cũng ướt đầm những tia máu bị bắn lên.
- Ráy, chị bị làm sao thế này?
Người đàn bà nằm im lìm. Chắc chị ta đã chết. Nhưng mi mắt Ráy chợt đụng đậy. Chị ta mở to mắt, đôi mắt tinh anh không phù hợp với những vết thương mà chị ta đang phải chịu đựng. Vĩ rùng mình. Đó là thứ ánh sáng cuối cùng phát ra từ đôi mắt của kẻ sắp chết.
- Chị nói đi, ai đã làm chị thế này?
- T…ôi…đã…giết lão…thầy mo.
- Chị ta khào khào một âm thanh không ra tiếng người, và Vĩ phải cúi thấp xuống mới nghe thấy. – Tôi…đã…giết lão thầy mo. Tôi có…tội.
Chị ta đang xưng tội. Chị ta cố gắng nói những điều cuối cùng với người duy nhất còn ở bên cạnh mình. Vĩ gật đầu như thể cô đã biết hết chuyện rồi.
- Cả những người khác nữa đúng không?
Chị ta cố gắng lắc đầu.
- S.. ươ..
ng.
- Và hắn đã làm điều này với chị? – Vĩ nói gấp gáp vì không còn nhiều thời gian nữa.
Ráy há miệng như con cá mắc cạn, đôi mắt đã dần trở nên vô cảm. Vĩ ghé tai sát miệng chị ra. Mùi máu tanh tưởi sộc lên khiến cô muốn ói.
- Lời...
nguyền. Hắn…muốn…
- Vĩ hầu như không nghe rõ lời của người hấp hối nữa. – Tôi…đã nhìn thấy…những… bóng đen… bao phủ… Hắn… đứng ngay… đằng sau…lưng cô...
Hãy..
cẩn thận.
- Nhưng hắn là ai? Chị nói đi, nhanh lên. – Vĩ cuống quýt.
Câu cuối cùng, Ráy nói một thôi dài không nghỉ, song bằng tiếng địa phương. Vĩ hoàn toàn không hiểu gì. Chị ta đã rơi vào trạng thái mất dần tri giác, nên câu nói này là vô thức. Vĩ cố gắng thuộc toàn bộ những từ được lặp đi lặp lại vừa rồi và đi thẳng ra cửa phòng. Cô men theo những dấu X mảnh như sợi chỉ mà cô đã khắc trên vách đá. Cô đi như bị ma đuổi. Những vết bùn đất dưới chân hiện ra rõ dần. Vĩ leo ngược trở lại bậc cầu thang, rất nhanh chóng ra khỏi căn phòng để vòng về sân giữa. Khi cô ra tới cửa trước, trời đã tờ mờ sáng. Phía đường chân trời, rạng đông đỏ lừ như vẩn máu. Cô chạy thẳng một mạch theo con đường rừng. Tiếng đập phành phạch ào lên. Loài chim hiểm ác đã đánh hơi thấy mùi chết chóc. Chúng ré lên những tràng cười man dại, nửa sung sướng nửa chế giễu. Tiếng cười của hồn ma quỷ cốc.
Vĩ bật khóc nức nở. Thằng Sương là một con quỷ đội lốt người. Hắn đã tạo nên cái trang trại ma quái mang vẻ đẹp mĩ miều này, tạo nên một ma trận là phiên bản của mê cung dưới lòng đất, hắn là một kẻ giết người hàng loạt không ghê tay.
Cô băng qua rừng. Lá cây đẫm hơi sương xoà vào mặt cô như những bàn tay đầy máu ướt lạnh. Khi Vĩ về đến sân trang trại, cô đâm sầm phải một người. Cô ngước mắt lên, và như một kẻ lữ hành trên sa mạc lần đầu tiên nhìn thấy bóng cây sau ba ngày lạc đường. Vĩ lả đi trong tay người đối diện. Lưu mở to mắt kinh hoàng nhìn Vĩ với bộ quần áo lấm lem máu và bùn đất.
- Ở đây…có một tên ác quỷNói xong câu đó, Vĩ chỉ còn nhìn thấy những vòng tròn màu đỏ, màu đen, màu trắng quyện vào nhau như cầu vồng bắc qua địa ngục.