Bé Bảo đang rất phấn khởi vì một kì nghỉ dài đầy thú vị đang ở trước mặt. Nó hát vang lên theo giọng của Justin Timberlake trên sóng FM. Vĩ căng mắt nhìn đường. Cô không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Bảo vì sợ rằng sẽ mất tập trung mà đi lạc quá lên trên.
Cách đây một tuần, Sương dẫn theo một cô bạn gái đến nhà Lưu, không quên đưa cho Bảo một hộp tàu lượn lắp ráp mà anh ta vừa mua bên Nhật và một làn anh đào cho Vĩ. Anh ta bỏ mặc cô bạn gái tóc nhuộm vàng ngồi bên cạnh và ba hoa về cái trang trại, vẻ kể công.
- Rồi chị sẽ thấy. – Sương vẫn gọi Vĩ bằng chị dù hơn cô đến gần chục tuổi.
- Một trang trại độc nhất vô nhị. Chưa có trang trại nào hoang sơ đến nhường ấy mà ô tô có thể đỗ tận sân.
- Cũng lạ thật đấy, đường sá thông thoáng mà đường điện lại không đến nơi. – Thu minh, cô bạn gái Sương góp vui. Rõ ràng, cô ta cũng từng lên trang trại từ khi nó chưa hoàn thành.
- Đã làm sao, chạy máy nổ, bây giờ có tiền là có tất. Em muốn có cái sàn nhảy trên đấy anh cũng làm được. – Sương cười hô hô rồi chừng như nhận ra câu đùa vừa rồi là quá lố, có vẻ mạn phép với Lưu nên đánh trống lảng – Thôi nào, anh em mình uống mừng cái trang trại. Vài bữa nữa khánh thành ra ăn mừng to hơn.
Vĩ không có cảm tình với Sương. Cô nhận thấy ở hắn ta có điểm gì đó không ổn. Ngay từ dáng vẻ bên ngoài, Sương đã làm cho người khác thấy khó chịu. Trán của hắn thấp một cách kỳ quặc, mắt lồi và lòng trắng nhiều hơn tròng đen. Người hắn gầy quắt queo song khuôn mặt thì luôn phì nộn, thỉnh thoảng trong lúc nói lại liếc xéo một cái rất nhanh. Hắn khiến người đối diện liên tưởng đến một vai rối trong rạp hát mà hễ lần nào xuất hiện, khán giả lại lo lắng cho số phận những nhân vật chính diện cũng đang có mặt trong màn đó.
Sương đã theo Lưu từ trước khi Vĩ quen anh và cô không có cách nào làm cho chồng mình bớt quý mến Sương được. Phần nữa, sau này khi đã lấy nhau, có lần vui câu chuyện, Lưu đã kể với vợ” Hồi mới gặp em Sương nó nói rằng, em không thích Vĩ đâu. Cô ta có điểm gì đó không ổn. Không ổn thế nào? Anh hỏi Sương thế. Em không biết. Cô ấy…làm em sợ.” Rồi Lưu cười ha hả” Em thấy chưa. Thằng Sương bôn ba bên trời Tây cả chục năm trời chưa biết sợ thứ gì, phụ nữ lại càng không. Thế mà em lại làm nó sợ”. Lúc đó Vĩ đang gối đầu trên tay Lưu. Họ nằm lười biếng trong một sáng chủ nhật nhàn rỗi hiếm hoi. Câu nói đùa vô tình của Lưu làm Vĩ co người lại. Cô vờ chui đầu vào chăn để tránh đối diện với Lưu. Tim cô thắt lại.
- Mẹ ơi, hình người cụt đầu.
Vĩ giật mình. Hình người cụt đầu đang ở phía trước. Hôm nay nó hiện hình một khối đen sẫm trên nền trời trong xanh. Vĩ nhanh chóng ngoặt vô lăng vào lối rẽ. Bất kể thời tiết có sáng sủa nhường nào, con đường mòn này vẫn luôn tối tăm. Nó luồn giữa cánh rừng đầy thân cây cổ thụ xù xì. Bảo hớn hở vì sắp đến nơi. Cậu bé hình dung ra cái trang trại tuyệt vời như cổ tích mà ba cậu kể vào những bữa ăn tối hiếm hoi có mặt ở nhà. Bảo ngâm nga:
- Rồng rắn lên mây. Có cây núc nắc…Vĩ nghe lao xao bên tai những tiếng cười khanh khách, những bước chân nện thình thịch xuống mặt sàn xi măng, máu nóng bắt đầu dồn lên mặt Vĩ. Cô cảm tháy căng thẳng.
- Con ngừng ngay cái bài ấy lại.
Bảo nín bặt, mở to đôi mắt ngạc nhiên và sợ hãi nhìn Vĩ. Mẹ nó chưa bao giờ phản ứng với nó bất cứ điều gì. Bảo cụt hứng ngồi nép vào cửa xe. Vĩ phanh kít lại. Trán cô rịn mồ hôi và bàn tay cũng để lại một vệt ướt trên vô lăng. Vĩ lùa vào chiếc xắc to tướng, cô vội vã lục tìm những chiếc lọ giông giống nhau. Trong túi xách của Vĩ luôn lộn xộn đủ thứ mỹ phẩm, các loại chìa khoá, vitamin, điện thoại, giấy bút… Trống ngực cô đập liên hồi. Có thể cô đã để quên. Vĩ ngoác hẳn miệng túi ra để tìm. Nó đây rồi, cái lọ màu vàng cam. Nó bị mắc lại trong một nếp vải lót dưới đáy túi. Cô run rẩy quờ lấy chai nước.
- Mẹ uống thuốc gì thế?
- Bảo tò mò nhìn mẹ.
- Con có thôi ngay đi không. Con có biết rằng hôm nay con rất mất trật tự…Bảo gần như suýt khóc. Nó tì mặt vào kính xe, hai tay khoanh lên gờ cửa sổ.
- Con càng ngày càng hư.
- Những âm thanh vẫn lùng bùng bên tai Vĩ. Cô tựa người ra sau và nhắm chặt mắt lại.
Vĩ thấy thời gian như ắng lại, rồi xoáy tròn thành một vòi rồng khổng lồ. Chân tay cô đẫm mồ hôi. Khi cô mở mắt ra, Bảo vẫn khoanh tay bên cửa sổ. Hơi thở của Vĩ đã điều hoà trở lại. Cô hốt hoảng:
- Mẹ xin lỗi. Quay lại đây với mẹ nào.
Bảo vẫn dán mắt ra ngoài như thể cánh rừng tẻ nhạt kia thú vị lắm. Vĩ nắm lấy cổ tay gầy gò của Bảo kéo lại, nhưng nó đã bám chặt lấy cửa sổ khiến Vĩ không cách nào xây lại được.
- Mẹ xin lỗi. Ban nãy mẹ đau đầu quá. Mẹ yêu con nhất trên đời. – Vĩ thở dài, giọng nói như đã có nước mắt.
Bảo không bám lấy cái sửa cổ được lâu. Nó bao giờ cũng mềm lòng trước mẹ. Bảo quay lại dụi đầu vào ngực mẹ, nhưng một chút hiếu thắng của trẻ con khiến nó hỏi lại cái câu mà mẹ nó ban nãy đã mắng nó.
- Ban nãy mẹ uống thuốc gì thế?
- Vitamin ấy mà. Con uống vitamin thì mẹ cũng uống vitamin. – Vĩ dịu dàng vuốt mái tóc nâu mềm như tơ.
Bảo đã vui vẻ trở lại. Vĩ cũng vậy. Cô nhấn ga và liếc nhìn đồng hồ. Chắc chỉ mười năm phút nữa là đến nơi. Cũng may là đường sá rất tốt. Bé Bảo đã bắt đầu nghỉ hè và hai mẹ con có thể lên trang trại thường xuyên. Con đường đất hôm nay khô ráo và chỉ hơi ẩm thấp kiểu đất rừng. Xe chạy bon bon. Vĩ thấy tinh thần vô cùng phấn chấn và sảng khoái. Cô vặn kính cửa xuống để buồng phổi đã quá quen với những khói bụi công nghiệp của thành phố được hít thở bầu không khí trong lành. Hơi lạnh núi rừng làm Vĩ dễ chịu.
Bé Bảo lừa lúc Vĩ không để ý đã thó một thỏi sôcôla trong cốp và nhai ngon lành, vừa ăn vừa liếc nhìn mẹ. Đột nhiên bản nhạc vui nhộn trên radio rú lên những tiếng xẹt xẹt kiểu bị người nào đó vặn lệch sóng rồi đột ngột tắt ngấm. Giọng hát của Justin Timberlake nghẹn lại như bị ai bóp cổ. Vĩ rút điện thoại ra. Các vạch sóng biến mất trên màn hình màu xanh nhạt. Đã vài ngày nay cô không liên lạc được với Lưu. Có lần giọng nói vui vẻ của Lưu rất rõ ràng trên máy nhưng chỉ được vài câu, âm vựa lạnh lùng của tổng đài tự động đã cất lên” thuê bao quý khách vừa gọi có thể ngoài vùng phục vụ hoặc tắt máy”. Cứ như thế đoạn đường này là ranh giới cô lập giữa một vùng đất bị quên lãng và thế giới văn minh bên ngoài. “ Thú vị thật”, Vĩ lẩm bẩm. Cô kéo cần số. con đường hun hút, vắng lặng xiên xiên trước mặt. Hai vạch hơi cong cong về phía trước và chúp lại như thể hai đường thẳng song song sẽ gặp nhau ở nơi tận cùng.
- Ôi me, con chó. – Bé Bảo rú lên một âm thanh kinh hoàng.
Vĩ phanh kít lại. Cả người cô và bé Bảo chúi về phía trước. Tròng mắt Bảo gần như không chuyển động, nó dại đi, đờ đẫn.
- Con chó nào con? – Mãi vài giây sau, Vĩ mới thốt lên thành lời.
- Mẹ ơi, con chó. Mẹ chẹt chết nó rồi.
- Bảo nức nở.
- Nó ở đâu? Mẹ không nhìn thấy. – Vĩ ngạc nhiên.
- Mẹ vừa chẹt qua người nó. Chăc bây giờ nó ở dưới gầm xe rồi.
- Giọng Bảo run lên.
Vĩ hoảng sợ. Cô ngồi đờ trên ghế, nhưng rồi kiên quyết mở cửa xe. Cô hít một hơi thật sâu và ngồi thụp xuống. Cô cúi sát mặt đất và lia mắt vào gầm xe. Ở dưới đó…trống không. Chỉ có vài chiếc lá cây mục ải đã ngả sang màu nâu buồn thảm của đất rừng.
- Không có con ạ. Con nhìn nhầm rồi. Chắc một chú cún vừa chạy sang đường nhưng còn lâu nó mới va vào xe của mẹ. Mẹ lái còn giỏi hơn bố Lưu ấy chứ. – Vĩ cố lấy giọng vui vẻ.
- Không, mẹ đã chẹt chết nó. Con nhìn thấy.
- Bảo gào lên thảm thiết. Nó đã mất hết tự chủ và đôi mắt nhoè nhoẹt nước.
- Không có thật mà con. – Vĩ lúng túng – Con xuống đây.
- Không, con sợ lắm.
- Bảo lắc đầu quầy quậy, bàn tay gầy gò bám chặt vào thành ghế.
Vĩ vòng sang cửa xe bên kia. Cô ôm lấy con trai và rùng mình vì thằng bé đang run lên từng chập.
- Không, con phải xuống nhìn để thấy rằng không có gì cả. Không phải mẹ chẹt vào con chó. Con xuống đây, có mẹ đây rồi.
Bảo bước xuống xe, nó chần chừ nhìn mẹ bằng đôi mắt ướt đẫm rồi ngập ngừng ngó xuống gầm. Khi nó đứng thẳng lên, Vĩ đọc thấy trong đôi mắt ngạc nhiên không kém gì cô khi nãy.
- Không có con chó mẹ ạ.
- Con phải tin mẹ.
- Nhưng ban nãy con đã nhìn thấy nó.
- Bảo thì thầm – Nó chạy ngang sang đường.
- Có mấy con? – Vĩ bắt đầu đoán ra thằng bé bị ám ảnh vì câu chuyện hai con chó lần trước. Trẻ con không dễ quên những điều đã gây ấn tượng với chúng một lần.
- Một con.
- Trông nó như thế nào?
- Nó đen tuyền, nhưng đôi tai trắng toát, và thân sau đầy máu. Nó lao qua đường và mẹ đã chẹt ngang người nó.
Đôi mắt Bảo trở lại vẻ kinh hoàng. Vĩ ôm chầm lấy con trai.
Cô xiết chặt thân hình bé nhỏ vẫn đang run rẩy. Thằng bé không nói dối. cô nhớ lại hình ảnh con chó thứ hai với màu lông đen tuyền và đôi tai trắng toát đã lao vào bánh xe của Lưu hôm trước, nhưng sau đó không hiểu số phận của con chó như thế nàovì cả hai con đã hầu như biến mất cùng một lúc. Song hôm ấy, thằng bé đang ngủ say đúng vào lúc cô và Lưu nhìn thấy đôi chó. Làm thế nào mà nó đã tả đúng con chó được? Hai cánh tay Vĩ bắt đầu gai lên. Cô nhìn ra xung quanh cánh rừng âm u vắng lặng. Không hề có con chó nào, thậm chí là một tiếng chim hót hay tiếng xào xạc của lá cây. Khu rừng không mang những âm thanh bình thường như nó vốn phải có. Khu rừng như đã chết. Đây rõ ràng là một khu rừng chết. Vĩ bế thốc bé Bảo lên xe, đóng cửa lại rồi vội vàng lên ghế lái. Cô nhấn ga. Cửa kính được vặn hết lên. Vĩ lấy cho Bảo chai nước quả đào ép và ngả ghế xuống.
- Con nằm nghỉ ngơi và nhắm mắt lại. Khi nào đến mẹ sẽ bảo. Chắc chỉ mười phút nữa thôi.
Bé Bảo ngoan ngoãn nghe lời mẹ. vĩ thấy trán mình lành lạnh. Cô định hình lại chuyện vừa rồi. Nghĩa là…Bảo chưa bao giờ nói dối cô. Cô nhớ lại lần đi nghỉ mát cách đây vài năm. Ba người bọn họ thuê một villa sáu phòng khép kín riêng biệt sát bờ biển. Khung cảnh tuyệt đẹp. Những rặng phi lao trồng dọc bãi cát khiến ngôi biệt thự màu hồng nhạt với hàng rào sơn trắng trở nên quyến rũ như một video clip minh hoạ cho bản tình ca. Ngôi nhà đẹp đến nỗi Vĩ quên khuấy mất cái chuyện khó chịu cách đó một giờ khi con bé bán hàng rong đi nhờ xe điện của họ bép xép đủ thứ chuyện, trong đó có một câu rất vô duyên” À cái biệt thự đó cháu biết. Năm trước có một anh chàng đẹp trai đến thuê ở một đêm sáng hôm sau phát hiện ra chết từ bao giờ. Chắc tự tử vì tình”. Anh chàng lái xe o tô điện trong khu du lịch ném miếng xoài xanh đang ăn dở vào người con bé” Ông thì lại tống cổ mày xuống bây giờ. Đã cho đi nhờ lại còn lắm chuyện. Anh chị đừng nghe nó kiếm chuyện làm quà. Ban quản lý là họ cấm hàng rong nhưng tôi cứ thương tình giấu giếm cho nó. Ông mà bị phát hiện ra cho mày đi nhờ thì mai ông đến nhà mày ăn vạ”.
Khi họ cất đồ vào trong nhà, bé Bảo sung sướng chạy nhắng lên và nhảy chồm chồm trên chiếc salon bọc da mềm. Một ngôi nhà tuyệt vời. Vĩ ngẩn ngơ. Cô tha thẩn từng phòng trong lúc Lưu rượt đuổi theo bé Bảo trên triền cát. Tầng trên có cả thảy bốn phòng và phòng nào cũng có tới bốn cửa sổ. Hai phòng quay ra mé biển và hai phòng nhìn xuống rừng phi lao. Chăn nệm trắng muốt và những chiếc gối nhồi bông thượng thặng đặt ngay ngắn trên giường. Họ ăn tối bằng đồ ăn Vĩ tự nấu rồi tranh thủ đi dạo. Khi bé Bảo đã có vẻ buồn ngủ, Lưu đề nghị cả nhà quay về đi ngủ sớm. Họ chọn một phòng to nhất hướng ra biển và bảo cậu bé.
- Nào, đi tìm phòng của con đi. Ở đây còn ba phòng nữa cho con tự chọn.
Bé Bảo thích chí lắm. Nó ra vẻ người lớn:
- Để con tự đi. Bố mẹ ở đây.
- Mời anh cứ tự nhiên. – Lưu pha trò.
Cậu bé ôm con gấu nhỏ ra ngoài.
- Con còn chưa chúc bố mẹ ngủ ngon đấy nhé. – Lưu và Vĩ đứng ở cửa phòng vẫy tay.
- Good night.
- Bảo đi về phía cuối hành lang – Con ngủ phòng này.
- Dại thế, sao không chọn cái phòng cạnh bố mẹ. – Vĩ chỉ tay – Phòng này nhìn ra biển con ạ.
- Kệ nó, trẻ con nên để nó tự quyết định.
Bảo quay lại vẫy vẫy lần nữa trước khi Lưu và Vĩ quay vào phòng. Nhưng chỉ chưa tới ba giây sau, họ đã nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của Bảo. Cả hai lao ra ngoài hành lang. Bé Bảo mặt tái mét ôm chặt lấy Vĩ.
- Trong ấy có người.
- Con chỉ vớ vẩn – Lưu vừa mắng vừa bước tới cửa căn phòng cuối hành lang để nhặt con gấu mà bé Bảo làm rơi.
- Anh kiếm tra phòng đi.
- Làm gì có ai. – Lưu quay về, mặt nhăn nhó. – Con lớn rồi mà hay đùa dại.
- Anh kiểm tra kỹ lại đi. Em thấy nó sợ thật.
- Kiểm tra rồi, cả buồng tắm và tất cả các phòng khác. Khách sạn chứ có phải nhà riêng đâu mà sợ đột nhập.
- Nào con trai, bố đưa con về phòng nhé.
- Không. – Bé Bảo thét lên thảng thốt.
- Nó lại làm nũng đấy. Con lớn rồi không được ngủ cùng bố mẹ nữa. Bố sẽ đặt con vào phòng khác.
- Không, mẹ ơi. – Bé Bảo khóc ầm lên và nhìn Vĩ cầu cứu.
Từ lúc đó không cách gì có thể bắt thằng bé về phòng riêng được nữa. Vĩ nhượng bộ ngay từ đầu nhưng Lưu thì nhất định không chịu.
- Em lúc nào cũng chiều con. Con hư tại mẹ. Chẳng qua là nó bịa chuyện để không phải ngủ một mình.
Lưu có vẻ khó chịu. Rõ là anh không muốn có một kẻ thứ ba chen vào không gian riêng của hai vợ chồng. Đêm ấy bé Bảo ngủ không yên giấc. Thỉnh thoảng nó la hét những câu không rõ nghĩa và cả ngày hôm sau có vẻ ủ ê. Nó nhất định không chịu lên gác nữa và thỉnh thoảng lại nói những câu ngô nghê.
- Người nằm trên giường ấy mẹ ạ, nhiều máu.
- Máu ở đâu? – Vĩ nhăn mặt. Cô đã từng rất khó chịu vì chị giúp việc hay tự tiện mở phim Mỹ ra xem và cho cả thằng bé bốn tuổi xem nữa.
- Máu ở trên tay, chảy ra nhiều lắm.
- Thôi con. Mấy hôm nữa về nhà mẹ mắng chị Hoa nhé, cứ bật phim linh tinh lên cho con xem.
Nhưng thái độ buồn bã kéo dài của thằng bé hệt như lúc trước khi nó phẫu thuật khiễn Vĩ cảm thấy kỳ nghỉ mất hết hứng thú. Cô không cách gì làm cho Bảo vui lên được nên đòi Lưu cho về sớm. Lúc chiếc ô tô điện đưa họ và hành lý ra khỏi khu du lịch, Vĩ tình cờ nhìn thấy con bé bán hàng rong bữa trước đang xếp bánh trái vào trong rổ. Cô đột ngột ngoắc nó lại.
- Cái người mà cháu bảo ấy, làm sao mà chết?
- Tự tử cô ạ. Họ bảo thế. Chết vì tình. – Nó cười toét miệng, nụ cười xấu xí trên khuôn mặt đen nhẻm.
- Tự tử như thế nào?
- Lấy phanh xa lam cắt đứt mạch máu. Máu chảy ra cho đến chết.