-----------
Diệp Hoài đại khái là buồn ngủ cuống lên, sau khi Viên Tinh Châu che nắng một hồi cho hắn, liền nhẹ nhàng phát lên tiếng ngáy. Viên Tinh Châu rón ra rón rén rời giường, kéo kín rèm cửa sổ hơi nghiêng, rồi mới trở về, nhưng mà đến cùng thật không tiện ngủ đối mặt về phía hắn, liền lặng lẽ xê dịch ra hướng bên ngoài, nằm ngửa mà ngủ.
Ngủ một giấc đến ba giờ rưỡi, Lý Di đi qua gọi thức dậy, mới đánh thức cậu.
" Tư thế ngủ của cậu thật là đáng yêu." Lý Di vui khôn tả nói "Giống như là làm nghi thức gì đó, nằm nghiêm chỉnh như vậy."
Cô nói xong bắt chước bộ dáng Viên Tinh Châu, hình dáng nằm ngửa, hai tay đặt tại bụng, vẻ mặt an tường.
Viên Tinh Châu lúc này mới ý thức được mình quên đóng cửa.
Quay phim đứng ở trong góc nhỏ quay chụp, gã hoàn hồn trở lại, ngượng ngùng cười cười, liền sửng sốt một chút: "Diệp Hoài đâu?"
"Ân ái phu phu chính là không giống nhau." Lý Di cười nói, "Hắn đã đến đại sảnh tập hợp, mới vừa để cho chị tới gọi cậu rời giường."
Viên Tinh Châu vội vàng rửa mặt.
Ghi hình thứ sáu tương đối nhẹ nhàng, lúc Viên Tinh Châu đến đại sảnh lầu B, Diệp Hoài đang cùng mọi người tán gẫu. Chính xác mà nói là cả đám vây quanh Diệp Hoài tán gẫu, Diệp Hoài tự mình thì loay hoay máy chơi game, vẫn nhặt nấm chẳng có mục đích như trước.
Người này thật sự rất được hoan nghênh. Nguyên Trừng cùng Đàm Ngôn Kha ở bên cạnh đoàn người, có thể nhìn ra không quá thích mọi người như là chúng tinh củng nguyệt vây quanh Diệp Hoài, rồi lại không có cách nào.
"May mà chồng cậu không phải độc thân." Lý Di cùng cậu đi về phía trước, cũng cười nói, "Nếu là hắn đến làm khách quý, tiết mục này liền bớt việc, ngày đầu tiên tất cả mọi người chọn Diệp Hoài, sau đó ngày thứ hai mọi người bắt đầu hỗn chiến, tranh quyền ghép đôi cùng Diệp Hoài..."
Viên Tinh Châu dở khóc dở cười, vội thay Diệp Hoài khiêm nhường một chút: "Không đến nỗi, để chị nói hắn giống như khỷ chúa."
"Không sai biệt lắm." Lý Di vừa nhấc cằm, "Sau đó bên cạnh là hai con khỷ giậm chân bị đánh bại."
Viên Tinh Châu: "..."
Nguyên Trừng đang run chân, cũng quá hình tượng rồi.
Lý Di trào phúng Nguyên Trừng cùng Đàm Ngôn Kha xong, vẫn bộ dáng như cũ vẻ mặt nhẹ như mây gió. Viên Tinh Châu cùng cô đi vào, nín nửa ngày lại không nghẹn, thừa dịp cùng mọi người chào hỏi, ha ha cười lên.
"Ha ha chào mọi người!" Viên Tinh Châu rốt cục không khống chế được, cười đến nước mắt ra hết, "Tôi là Viên Tinh Châu."
Mọi người: "..."
"Làm sao vậy?" Diệp Hoài cuối cùng từ máy chơi game ngẩng đầu lên, nghi ngờ nói, "Cao hứng đến như vậy?"
Viên Tinh Châu ấn ấn khóe mắt, vội nói: "Không có chuyện gì, cùng Lý Di tỷ tán gẫu đây."
"Tinh Châu, cậu xem chúng tôi mang cho cậu cái gì?" Tôn Giai ở phòng ăn bên kia, nghe thấy cậu nói chuyện, chính mình vừa phối âm "tăng tăng tăng" vừa đi ra, "Cậu nhất định phải nếm thử nha! Tôi một mạch mang trở về cho cậu đó."
Viên Tinh Châu còn chưa kịp lần lượt nhận biết cùng những người khác, chỉ thấy Tôn Giai nâng lên một ly thủy tinh đẹp đẽ, nhưng mà càng làm cho Viên Tinh Châu khiếp sợ chính là, này ly kem này quá đẹp!
Đế ly là phủ mứt bồn tử, mặt trên phủ ba cục kem hoa hồng, chính giữa là hai khối Macaron, mặt trên rót sữa tươi thơm nức cùng với cánh hoa hồng dùng để trang trí.
Trong đại sảnh mọi người cùng chỉnh tề "Oa" một tiếng.
"Hơi quá đáng đi?" Một cô gái nhỏ buột tóc đuôi ngựa lập tức kêu rên nói, "Quay lâu như vậy, em ngay cả kem ly đều không được ăn, Tôn Giai ca anh quá thiên vị!"
"Cho Doãn Phi đi." Nguyên Trừng lập tức nói, "Nam hài tử cũng đừng ăn điểm tâm ngọt gì."
Doãn Phi lúc nói chuyện không trải qua đại não, lúc này phản ứng lại, nhất thời có chút lúng túng.
"Vậy không được." Viên Tinh Châu cười cười, " Lễ vật Tôn ca tôi phải nhận. Tiểu Phi, ca có tiền, lát nữa mang em đi mua kem ly."
Cậu nói xong từ Tôn Giai tiếp nhận ly kem, ngồi đến bên cạnh Diệp Hoài.
Doãn Phi thở phào nhẹ nhõm, ừ một tiếng, liền hiếu kỳ: "Tổ tiết mục không có tịch thu sao?"
"Không biết, có thể là quên mất?" Viên Tinh Châu cười nói, "Thừa dịp bọn họ không phát hiện, chúng ta mua nhiều một chút."
Những người kia vừa mừng vừa sợ, quay chương trình còn có dự toán thật quá lừa dối rồi. Những người này lúc thường tiêu xài vung tay quá trán quen rồi, mấy ngày nay quả thực như đang tiến hành cải tạo lao khổ.
Lý Di vỗ tay một cái, kêu gọi mọi người lén lút tập hợp một chỗ, thương lượng lát nữa trước tiên đi mua chút gì đó.
"Một lần túm lông dê không dễ dàng, lần này còn là hai con dê béo." Lý Di nói "Nhanh, mọi người liệt kê một chút muốn mua đồ gì?"
Viên Tinh Châu nhìn bọn họ thảo luận, này mới nhẹ nhàng đá đá chân Diệp Hoài, đưa ly kem tới.
Diệp Hoài: "..."
"Muốn tôi đút sao?" Viên Tinh Châu cười nói, "Tôi đều nhìn thấy cậu nuốt nước miếng."
Diệp Hoài thích ăn đồ ngọt, thời điểm Tôn Giai mới vừa "tăng tăng tăng" đi ra, đôi mắt người này liền sáng lên. Lúc đó tất cả mọi người đang nhìn ly kem, Viên Tinh Châu lại nhớ tới Diệp Hoài có lẽ thích ăn cái này, dư quang nhìn lướt qua, chỉ thấy Diệp Hoài nuốt nước miếng.
Diệp Hoài "hứ" một tiếng, lại không từ chối.
Viên Tinh Châu liền cười cười, lấy xuống cánh hoa hồng, thả vào lòng bàn tay, sau đó lấy cái muỗng đào miếng bơ đút qua.
"Tôi thấy hắn có ý tứ đối với cậu." Diệp Hoài lại gần ăn một ngụm, hướng trong đám người liếc mắt một cái, " Vô sự mà ân cần."
Viên Tinh Châu sửng sốt một chút, dở khóc dở cười nói: " Mau đừng nghịch, Tôn ca là CP của Lý Di tỷ, bọn họ hiện tại một đội."
"Đều đang diễn kịch." Diệp Hoài đè thấp giọng, sau đó chính mình tiếp tới, "Trước ống kính một dạng, ở ngoài ống kính ai biết yêu thích ai đó. Cậu cảm thấy hắn ta đẹp trai không?"
Viên Tinh Châu: "..." Chuyện gì đây? Tại sao phải thảo luận Tôn Giai có đẹp trai hay không?
Nhưng cậu cũng cảm giác được, show tạp kỹ này bị tổ tiết mục quỷ sứ thay đổi một phen, khí tràng của mọi người cùng với show bản hải ngoại mà cậu xem qua căn bản không giống nhau. Tuy rằng xung quanh để đầy camera, cũng không ai dẫn dắt bọn họ tán gẫu cái gì, mà Viên Tinh Châu có thể rất rõ ràng cảm giác được tất cả mọi người cố gắng giả vờ, đại khái từng người có thiết lập tính cách cùng kịch bản của chính mình.
E rằng bản hải ngoại chỉ là hiệu quả sau khi cắt nối biên tập như vậy?
Viên Tinh Châu liền sinh ra hoài nghi, nghĩ thầm lần đầu tiên tham gia show tạp kỹ, không cầu thật tốt, chỉ cần đừng hỏng việc là được. Đến nỗi thiết lập tính cách tự hắc, cậu vẫn là chọn lòng dạ hẹp hòi tương đối thích hợp hơn một ít.
Diệp Hoài thực sự rất được hoan nghênh, như vậy mình có thể có rất nhiều cơ hội, có thể thống khoái mà biểu hiện quan tâm đối với Diệp Hoài, cùng với bộ dáng lo được lo mất tinh thần căng thẳng, dấm chua bay đầy trời.
Viên Tinh Châu có chút hối hận mình ngủ quá lâu, sớm biết lại đây trước thông khí cùng Diệp Hoài.
Diệp Hoài đã giải quyết hết ly kem, quay phim phía sau lại đây quay đặc tả, Viên Tinh Châu do dự một chút, chủ động xuất kích nói: "Thật đẹp trai, cậu cảm thấy thế nào?"
Diệp Hoài quay đầu liếc cậu.
"Hỏi cậu đây..." Viên Tinh Châu nhìn chằm chằm con mắt của hắn, xem kỹ hình dáng hỏi, "Cậu cảm thấy hắn ta đẹp hay tôi đẹp trai?"
Nói xong một chút, liền vội vã đổi thành, "Hắn ta chân dài hay là tôi chân dài?"
Quay phim quả nhiên bắt được chút đề tài, có máy móc điều khiển từ xa ông ông xoay chuyển phía dưới.
Viên Tinh Châu thầm nghĩ nguy hiểm thật, hỏi vấn đề ai soái thế này, chính là theo lễ phép, Diệp Hoài cũng sẽ trả lời là chính mình. Mà vấn đề chân dài này khẳng định không giống nhau. Tôn Giai là người mẫu, thoạt nhìn hơn một mét chín. Mình mới mới vừa hơn một mét tám một chút.
"Cậu nói xem?" Diệp Hoài quả nhiên vẻ mặt cổ quái nhìn lại.
Viên Tinh Châu mặt dày nói: "Tôi nói tính làm gì, đương nhiên là nghe cậu nói."
Diệp Hoài: "..."
Viên Tinh Châu: "..."
"... Tôi lại không mù." Sau một lát, Diệp Hoài rốt cục đáp, "Đương nhiên là cậu á."
Viên Tinh Châu: "???"
"Có thể không cần ngược cẩu hay không!" Trong mấy người phía trước thương lượng danh sách mua, có người kêu rên nói, "Hai đại soái ca nói chuyện yêu đương lãng phí tài nguyên thì thôi đi, tại sao còn muốn trước mặt mọi người ngược cẩu, cẩu thì đã làm sai điều gì..."
Mấy người khác cười rộ lên, cùng nhau quay đầu lại nhìn hướng bên này.
Diệp Hoài vẻ mặt chuyện đương nhiên, tiếp tục giơ máy chơi game, Viên Tinh Châu mới vừa bị hắn đánh không ứng phó kịp, thấy thế nào đều cảm thấy người này đại khái là nghe lầm.
May là Lý Di đã viết xong danh sách mua sắm, Viên Tinh Châu cảm thấy mình có chút ngu muội, vội vàng mang theo Doãn Phi đi mua đồ.
Bên này nói là Nông Gia nhạc, kỳ thực càng giống như khu khách sạn homestay, mà chỗ làng này tựa hồ cũng là chỗ ngọa hổ tàng long. Đồ vật của cửa hàng đồ ngọt so với nội thành chính cống hơn nhiều.
"Bên này thật giống sắp khai phá thành cảnh khu gì đó." Doãn Phi rốt cục ăn được kem ly, trên đường vui vẻ muốn bay lên, không ngừng mà nói cám ơn Viên Tinh Châu, lại hỏi, "Châu Châu ca, anh cùng Diệp Hoài là thật sao?"
Viên Tinh Châu đang căn cứ tờ đơn chọn mua đồ, nghe vậy sững sờ, "Có ý gì?"
"Nguyên Trừng nói anh cùng Diệp Hoài là kết hôn giả." Doãn Phi nói "Ngày đó hắn uống say, không cẩn thận nói, mà quay phim không quay, anh yên tâm."
Viên Tinh Châu: "..." Nguyên Trừng ngày đó trên tuyên bố cũng dám hỏi, nhất định là biết được gì đó. Bọn họ cũng không phải cùng một công ty, tài nguyên cũng có trùng hợp, đối phương làm như vậy một chút cũng không bất ngờ.
Lúc này quay phim cũng không đi theo hai người bọn họ. Doãn Phi nhìn tuỳ tiện, nhưng kỳ thật cũng khá chú ý.
"Em là fan Hoài Châu CP." Doãn Phi lại nói, "Không quản hai anh là thiệt hay giả, em đều cảm giác các anh rất xứng đôi."
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu không nghĩ tới fan CP mình dĩ nhiên đâu đâu cũng có, quay chương trình cũng có thể gặp được. Mà Doãn Phi hỏi như vậy, hiển nhiên ít nhất tin một nửa lời nói của Nguyên Trừng.
"Hắn nói cái gì?" Viên Tinh Châu kiềm chế lại lửa giận, nỗ lực biểu hiện mà có ngoài ý muốn, vẻ kinh ngạc hỏi, "Tự nhiên bịa đặt chúng tôi làm gì?"
"Hình như là nói về sự tình lúc trước các anh diễn xuất." Doãn Phi nói "Hắn nói các anh trước lúc đoàn đội giải tán, Diệp Hoài kỳ thực có một người yêu, hắn chính tai nghe được."
Lần này Viên Tinh Châu là thật sửng sốt.
Buổi chiều cậu còn đang suy đoán Diệp Hoài có từng yêu đương hay không, cũng nghĩ xong các loại hình ảnh tốt đẹp sau này chân thành chúc phúc hắn, nhưng mà lúc này nghe người khác nói đến, cảm giác lại hoàn toàn khác nhau.
"Đừng lo lắng, " Doãn Phi lại nói, "Trong ngành nghề hôn nhân thật thật giả giả nhiều hơn nữa, kỳ thực mọi người cũng không cảm thấy làm sao. Mấy người chúng ta lúc đó chẳng phải là diễn xuất sao? Lại nói em sẽ yểm trợ anh, Châu ca anh nếu cần thiết ứng phó liền gọi em."
Cô nói xong không nghe đáp lại, ngẩng đầu đến xem, "Châu ca?"
"A? Không có gì." Viên Tinh Châu lấy lại tinh thần, rất nhanh khôi phục bình thường, cười với cô, "Mới vừa hoa mắt, cho là nhìn thấy rắn, sợ hết hồn."
Doãn Phi: "..."
"Cám ơn cậu." Viên Tinh Châu nói "Có muốn mua thêm kem ly hay không?"
Viên Tinh Châu mua xong đồ, tay cầm ba túi đồ ăn lớn cùng vật dụng hàng ngày, cùng Doãn Phi mua ba cây kem ốc quế, liền chọn một đường nhỏ xa xôi, vô cùng chậm rãi tản bộ trở lại.
Chờ đến nhà, đã có người chờ cuống lên.
"Hai người làm sao đi lâu như vậy?" Lý Di cùng Tôn Giai cùng nhau chạy tới đón cậu, vừa cẩn thận xem sắc mặt Viên Tinh Châu, "Cậu sắc mặt không quá tốt, không nghỉ ngơi tốt sao?"
"Không có không có." Viên Tinh Châu vội cười, "Chính là thấy phong cảnh thật đẹp, cho nên đi chậm rãi chút. Tôi mua hạt tiêu đen, đêm nay ăn bò hầm tiêu đen đi?"
"Đêm nay tôi làm." Tôn Giai lại không nói lời gì mà cắt đứt lớn cậu, một tay tiếp nhận đồ vật trong tay cậu, liền để trống một tay nắm chặt cổ tay cậu, sau đó trượt xuống, muốn lôi kéo tay cậu.
"Này!" Diệp Hoài đột nhiên gọi.
Động tác Tôn Giai lập tức dừng lại, có chút lúng túng thả ra.
Viên Tinh Châu hướng bên đó liếc mắt nhìn, Diệp Hoài bị người vây quanh, tựa hồ đang lấy máy gì ra. Lúc này hắn nghiêng đầu nhìn sang, thấy Viên Tinh Châu đứng ở trong trong đình, nghiêng đầu, "Lại đây!"
Viên Tinh Châu lại bỏ qua hắn, nhìn sang những người khác nói: "Thật không tiện, mọi người bận việc trước đi, tôi đến nhà bếp xem xem có gì có thể làm hay không."
Cậu nói xong cũng không ngừng lại, trực tiếp quẹo phải, trực tiếp đi nhà bếp.
Tôn Giai nhìn cậu một chút, lại nhìn Diệp Hoài một chút, cũng nhấc đồ vật đi theo.
Viên Tinh Châu trong tủ lạnh lấy ra thịt bò, chính mình cúi đầu gọt, trong đầu một trận loạn. Nhưng lại mạnh mẽ an ủi mình, Diệp Hoài cùng mình chỉ là ưng thuận công ty yêu cầu đi lĩnh chứng, hắn có người yêu không phải rất bình thường sao? Chính mình đang quái đản cái gì?
"Hai cậu cãi nhau?" Tôn Giai để túi siêu thị ở dưới đất, nhặt từng loại đi ra để trong tủ lạnh, ở phía sau khuyên nhủ, "Buổi chiều nhìn hai cậu vẫn còn điềm điềm mật mật đây, trách tôi tiền nhiều mua cho cậu ly kem hoa hồng cậu cũng muốn đút cho hắn, làm sao ngoảnh lại nổi giận rồi?"
Hắn ta ở phía sau đi tới đi lui mà bận việc.
Viên Tinh Châu trong đầu hỏng bét, suy nghĩ một hồi, mới đáp: "Không có gì, không tức giận."
"Không tức giận cậu làm sao không qua?" Diệp Hoài hỏi.
Viên Tinh Châu cho là mình đang cùng Tôn Giai nói chuyện, nghe này âm thanh sợ hết hồn, dao cắt một cái, cả người đều nhảy lên.
Diệp Hoài đứng ở cửa phòng bếp, vị trí mới vừa nãy của Tôn Giai. Tôn Giai ở phía xa ngó dáo dác, hiển nhiên mới vừa bị đuổi đi.
"... Cậu tại sao cũng tới?" Viên Tinh Châu cúi đầu, tránh né tầm mắt Diệp Hoài.
"Tôi làm sao không thể lại đây?" Diệp Hoài hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
Viên Tinh Châu nhặt dao về, tiếp tục cắt thịt: "Không có gì."
"Không có gì mà cậu cùng cô gái nhỏ ở bên ngoài lắc lư lâu như vậy?" Diệp Hoài nói "Làm sao, đường nhỏ nông thôn chơi vui sao? Tà dương đẹp mắt không? Gió đêm có phải là rất lãng mạn? Có một đám trâu chờ cậu đuổi hay không?"
Viên Tinh Châu: "..."
Viên Tinh Châu càng nghe càng không đúng, quay mặt sang không giải thích được nhìn hắn.
Diệp Hoài vẻ mặt khó chịu.
Viên Tinh Châu quả thực hết chỗ nói rồi. Đến cùng ai đang ghen? Rõ ràng là trong lòng mình biệt nữu được không?
Cậu nghĩ tới đây ngẩn ra, bỗng nhiên ý thức được chính mình khó chịu kỳ thực chính là ăn dấm, ăn dấm chua của "Người yêu" Diệp Hoài kia. Chỉ có điều chính mình danh không chính ngôn không thuận, cho nên nội tâm không muốn thừa nhận mà thôi.
Viên Tinh Châu ý thức được điểm ấy, nhất thời không được tự nhiên đỏ mặt.
Diệp Hoài nhìn cậu đột nhiên mặt đỏ, vành mắt cũng là hồng, miệng cắn tới cắn lui, bờ môi đầm nước ẩm ướt sáng lên, bất giác nói câu: "Đừng cắn, rách làm sao bây giờ?"
Viên Tinh Châu liền quay người cúi đầu đi cắt thịt, vì thẹn quá hóa giận, cho nên khí lực đặc biệt lớn, dao phay chặt đến thớt vang lên loảng xoảng.
Diệp Hoài lại không bị doạ, trái lại đi tới, đứng ở phía sau cậu.
Viên Tinh Châu thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ người này, nóng hừng hực mà ở phía sau mình. Cậu càng ngày càng cảm thấy không dễ chịu, đang muốn quay lại đuổi người, liền nghe Diệp Hoài nói: "Thịt này băm không quá đều, cậu phát minh thực đơn gì mới sao? Thịt băm tiêu đen?"
Viên Tinh Châu: "??"
Viên Tinh Châu sững sờ, cúi đầu nhìn lại thớt, há miệng, cả người trợn tròn mắt.