edit: tiểu khê
Thượng Vũ Tình quay đầu trở lại, chỉ thấy mắt Dung Linh đỏ ửng, dáng vẻ như sắp khóc vậy.
Lúc thường Dung Linh tương đối hoạt bát, hiếm thấy nhỏ ấy như vậy.
"Cậu làm sao vậy?" Nhỏ kỳ quái hỏi.
Dung Linh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: "Cậu cho tôi xem lại ảnh chụp của hai bọn họ đi!"
Thượng Vũ Tình mở điện thoại lên, ấn vào tấm hình nhỏ đã lưu lại.
Trong hình ánh mắt Giang Chấp rất ôn nhu, nhỏ chưa từng thấy hắn nhìn người khác bằng ánh mắt này bao giờ.
Dung Linh ngơ ngác nhìn hồi lâu, Thượng Vũ Tình cảm thấy được trạng thái của nhỏ không đúng lắm, đang muốn nói chuyện thì nghe Dung Linh nói, "Giang Chấp đối xử Hạ Duẫn, thật sự không giống bình thường lắm."
Thấy nhỏ thế mà cùng đường với mình, Thượng Vũ Tình nhất thời kích động nói: "Đúng không, Giang Chấp vẫn luôn ôn nhu với Hạ Giáo Hoa, ngay cả chuyến đi chơi này cũng do Hạ Giáo Hoa nói với hắn thì hắn mới đồng ý đấy."
Nói xong nhỏ liền nhận ra mình không nên nói về mấy từ Hạ Giáo Hoa trước mặt Dung Linh mới đúng, không nghĩ tới Dung Linh như là không nghe, chỉ là trong miệng vẫn luôn lầm bầm, "Là vì cậu ta mới đến?"
Dung Linh quay đầu lại nhìn, đúng dịp thấy Giang Chấp nhìn chằm chằm đỉnh đầu Hạ Duẫn, ánh mắt nhu hòa và chăm chú, khác một trời một vực với lúc thường, mà Hạ Duẫn cúi đầu chơi điện thoại di động, hoàn toàn không biết có người đang chăm chú nhìn mình.
Ánh mắt này, tuyệt đối không phải là ánh mắt bạn bè nhìn nhau.
Nhỏ sửng sốt rất lâu, cuối cùng thoải mái nở nụ cười.
"Thậm chí ngay cả hắn cũng phải thầm mến người khác à"
Trên đường đi hơi chán, vốn dĩ chỉ cần đi năm tiếng thôi, nhưng bọn họ lại đi tới hơn sáu tiếng, mãi tận năm rưỡi chiều bọn họ mới tới cổ thành.
Vương Chiêu Tuyết thông báo với mọi người, "Lát nữa xe sẽ đến nhà nghỉ luôn, hôm nay mọi người cứ nghỉ ngơi trước đã."
Bầu không khí trong cổ thành rất hấp dẫn mọi người, mệt nhọc khi đi xe giảm bớt không ít, mọi người nhanh chóng lấy lại tinh thần, xe bọn họ nhanh chóng đến trước nhà nghỉ.
Mọi người xuống xe, nhà nghỉ này rất có hương vị cổ điển, xung quanh được xanh hóa rất tốt, tổng cộng có hai tầng, bởi vì bọn họ đông người nên Vương Chiêu Tuyết liền bao luôn hai lầu.
Có thể học Hoa Vinh thì gia cảnh mọi người cũng không tệ, vì nhà Vương Chiêu Tuyết thường hay đi du lịch, rất nhiều chuyện đều do nhỏ tự tay sắp đặt.
Chủ nhà nghỉ là một phụ nữ trung niên bảo dưỡng rất tốt, thấy bọn họ tới liền nhiệt tình tiếp đãi, mọi người đều rất hài lòng với nơi này liền không ngừng khen Vương Chiêu Tuyết sắp đặt tốt, mọi người mồm năm miệng mười cảm ơn, khiến Vương Chiêu Tuyết ngại ngùng đỏ mặt.
Hạ Duẫn và Giang Chấp xuống xe cùng lúc, liền rất tự nhiên đi chung với nhau, so với mọi người đang hưng phấn thì cậu lại có chút tâm sự nặng nề, nhiệm vụ đặc thù hôm nay vẫn chưa hoàn thành, trên xe cậu lại còn lười biếng, bây giờ xuống xe sao cũng phải tìm được cơ hội.
Làm sao để Giang Chấp có thể cõng cậu được, Hạ Duẫn không thể nghĩ được.
Không thì giả bộ bị trật chân? Nhưng một tên con trai bị trật chân thì không dìu được sao, hơn nữa cứ cho là bị cõng thì đoán chừng cũng là đầu khỉ cõng cậu.
Cậu sũy ngĩ hồi lâu cũng không đưa ra ý gì hay, nói chung còn phải tìm cơ hội đơn độc cũng phòng với Giang Chấp mới được.
Mọi người đồng loạt vào sảnh, bên trong sảnh toàn bộ đều theo phong cách gả cổ, sàn nhà, cầu thang đều được làm từ gỗ, được khắc chạm họa tiết rất đặc biệt.
Vương Chiêu Tuyết ở bên kia làm thủ tục, Thượng Vũ Tình tập hợp mọi người lại, "Trước hết chúng ta chia phòng đã, sau đó mọi người về phòng nghỉ ngơi, buổi tối sẽ có người đưa cơm tới, ngày mai sẽ bắt đầu đi dạo cổ thành."
Mọi người đều đồng ý, đi xe lâu ai cũng mệt rồi, bây giờ cũng không ai muốn ra đi chơi.
Đầu khỉ hỏi, "Vậy chúng ta làm sao chia phòng?"
Thượng Vũ Tình cười hì hì, "Trên lầu tổng cộng có sáu phòng, mỗi phòng qui cách đều không giống nhau, hai người một phòng, xíu nữa sẽ chơi trò chơi rồi phân, ai cũng phòng với ai thì phải xem duyên phận vậy."
Mọi người liền phấn khích bàn luận, "Oa, kích thích vậy!"
"Không phải chứ, chơi vậy hồi hộp lắm."
"Chọn rồi không cho đổi ý!"
Lời đề nghị này đều được mọi người đồng ý, trong đám cũng có nhiều người không quen nhau, ngày đầu ở cùng nhau có thể quen biết nhiều hơn.
"Ai nha, vậy nếu lỡ con trai bị phân đến phòng con gái thì sao đây!" Một bạn nữ trêu đùa, vừa dứt lời mọi người liền cười ầm lên, không ít người đều nhìn qua Giang Chấp, Hạ Duẫn cùng Dung Linh.
Hạ Duẫn không nhịn được nhìn Giang Chấp mắt một cái, cậu không thể tưởng tượng được Giang Chấp cùng phòng với con gái là như thế nào, đoán chừng cũng loạn lên cho coi!
Nhưng cũng chưa chắc, biết đâu hắn cũng phòng với người con gái hắn thích thì sẽ đồng ý thì sao.
Mọi người bắt đầu bàn bạc làm sao chia phòng, mọi người hơi ầm ĩ, nghe vậy Vương Chiêu Tuyết đi nhanh lên trở về, "Mọi người đừng có nghĩ lung tung, thống nhất là con trai ở hành lang bên trái, con gái ở bên phải, không cho chuyển lung tung."
"Ha ha, " mọi người vốn dĩ cũng là đùa giỡn, ai cũng nghĩ sẽ có cơ hội lớn như vậy, nếu thật là để nam nữ chung phòng không chừng có không ít người sẽ bỏ về.
Vương Chiêu Tuyết cười lấy bộ bài từ trong túi ra, "Vùa hay có đủ mười hai số, mọi người lần lượt theo thứ tự lên lầu, mở phòng nào là chọn phòng đấy, cửa phòng nào cũng giống nhau vì thế nên chọn hỏng thì cũng xem như số xui thôi, không cho chơi xấu."
Thượng Vũ Tình cũng nói tiếp, "Phòng có đủ hai người sẽ dán dấu hiệu trước cửa phòng để người khác không chọn phải, lúc chọn phòng mọi người không nên nói chuyện, đặc biệt không được nhắc nhở người khác mình đã chọn phòng nào."
Lần này hòn toàn đều do tùy duyên, mọi người đều không có ý kiến gì, Vương Chiêu Tuyết cố ý nhìn Hạ Duẫn cùng Giang Chấp, thấy Hạ Duẫn gật đầu, nhỏ mới yên tâm để bài trên bàn.
Mọi người lần lượt lấy bài, sau khi xem số của mình xong đều không nhịn được nhìn về phía Giang Chấp cùng Hạ Duẫn.
Hạ Duẫn là số sáu, mà Giang Chấp là chín.
Bên cạnh có một nhỏ không quen nhỏ giọng hỏi cậu, "Hạ Duẫn, cậu muốn cùng phòng với ai vậy?"
Hạ Duẫn nhún vai, "Tôi sao cũng được, so với việc cùng phòng với ai tôi càng mong chọn được phòng nào nó lớn lớn một chút."
"Đúng vậy, " một nữ sinh khác lại gần cười nói: "Nếu không may chọn phải phòng đơn một người thì hai người phải ngủ chung giường?"
Nói xong hai người lại không nhịn được nhìn qua Giang Chấp, muốn nói điều gì, lại bị vẻ lạnh nhạt của hắn làm cho không nói nên lời.
Đầu khỉ rút được số một, vui mừng đến mức gã nhảy cẫng lên, Hạ Duẫn tạt nước lạnh vào"Số một thì cũng chẳng có ưu đãi gì, cậu có biết phòng nào là tốt đâu."
"...!Nói cũng đúng." Đầu khỉ yên lặng ngồi xuống.
Vương Chiêu Tuyết dục gã lên lầu, "Chọn xong liền ngoan ngoãn ngồi trong phòng, nhắn trong nhóm ok là người tiếp có thể lên chọn." Nhỏ đặc biệt nhắc nhở đầu khỉ, "Ai cũng không được chơi xấu nha."
Đầu khỉ đi lên đầu tiên, mọi người im lặng chờ, không bao lâu trên lầu liền truyền đến tiếng kêu rên.
Mọi người không nhịn được bật cười, có người nhìn có chút hả hê nói: "Xem ra cậu ấy chọn trúng phòng không ra sao."
"Vậy thì phù hộ mình tuyệt đối không cùng phòng với cậu ấy."
Trong lúc nhất thời đầu khỉ thành đối tượng bị ghét bỏ, tiếp đó là Dung Linh, nhỏ nhanh chóng chọn xong.
Mọi người lần lượt đi lên, phía trên đều không phát ra tiếng gì khiến ai cùng tò mò, người thứ năm là Liễu Siêu Nguyên, lúc sau trên lầu liền phát ra tiếng đầu khỉ và Liễu Siêu Nguyên kêu rên thảm thiết.
Hạ Duẫn nhíu mày, "Xem ra hai người bọn họ cùng phòng rồi."
Vương Chiêu Tuyết không nhịn được cười, "Anh ấy và Liễu Siêu Nguyên vẫn luôn không hợp nhau."
Hạ Duẫn thật sự không biết việc này, Liễu Siêu Nguyên cùng Giang Chấp rất quen, cậu quay đầu hỏi Giang Chấp, "Vì sao quan hệ giữa Liễu Siêu Nguyên và đầu khỉ không tốt thế?"
Giang Chấp lắc đầu, "Không biết, buổi tối giúp cậu hỏi một chút."
Nữ sinh bên cạnh nghe đối thoại của hai người mắt sắp phát sang lên, Giang thần từ lúc nào lại dễ nói chuyện như thế? Không những vậy còn chủ động hỏi thay Hạ Giáo Hoa nữa chứ!
Phải biết Giang Thần xưa nay không làm chuyện vớ vẩn bao giờ, quả nhiên vẫn là nhìn mặt sao?
Trong lòng nhỏ thầm kêu rên, tiếp đó là Hạ Duẫn, cậu kéo hành lý đi lên, lầu hai bố cục rất đơn giản, một cái hành lang, hai bên mỗi bên có ba căn phòng.
Khu con trai bên trái có hai căn phòng giữa dán dấu hiệu lên, hai bên thì không có.
Hạ Duẫn do dự một chút, vẫn lựa chọn gian phòng phía ngoài cùng.
Lá gan cậu vẫn luôn rất nhỏ, luôn cảm thấy gian phòng tận trong cùng có chút dọa người.
Cũng không biết bên trong có người hay không, cậu cẩn thận đẩy cửa phòng ra, gian phòng tương đối nhỏ, bên trong là hai cái giường nhỏ sạch sẽ, còn có một phòng vệ sinh.
Ha, may quá, ít nhất vẫn có hai cái giường.
Cậu chỉ lo có người cố ý trốn trong phòng dọa cậu, vì vậy đi loanh quanh trong phòng một lúc, nhìn hết mọi ngóc nhách cũng không thấy gì, liền ngồi lên giường nhắn ok.
Hạ Duẫn ngồi ở trên giường bắt đầu nghĩ xem ai sẽ là bạn cùng phòng, đầu tiên là loại đầu khỉ cùng Liễu Siêu Nguyên, cậu là nam thứ ba lên chọn phòng, số tám là là nam sinh đầu trọc áo ngắn tay màu vàng màu vàng, sau đó là số chín Giang Chấp, cuối cùng người đeo kính số mười hai.
Cậu đoán có lẽ Giang Chấp thích yên tĩnh nên sẽ lựa chọn căn phòng trong cùng, cuối cùng có thể cùng phòng với cậu là người không quen.
Cậu cùng phòng với người lạ cũng chẳng sao, đều là học sinh cả, vừa hay làm quen bạn mới luôn..
Danh Sách Chương: