Bố của Tuyết Vũ đã dần hồi phục, mấy ngày nữa ông sẽ được ra viện. Cái tên Thiên Đức chết tiệt đó không hiểu sao cứ thoái thác không đến. Bận gì mà lắm thế không biết. Cô chưa nói cho ông biết việc mình đã kết hôn . Cô sợ bố mình sẽ bị sốc, dù sao thì trong thân tâm ông luôn nghĩ chắc chắn sau này cô và Lâm Phong sẽ là một cặp. Thôi chờ khi ông gặp Thiên Đức, ông sẽ thấy anh là người xuất sắc đến thế nào.
Cuối cùng Thiên Đức cũng chịu tới. Ban đầu anh có vẻ không thoải mái. Gương mặt có gì đó hơi lạ kỳ. Tuyết Vũ vui vẻ giới thiệu anh với bố mình:
- Bố à, anh ấy là chồng con!
Ông Dương không tin nổi vào tai mình. Tuyết Vũ kết hôn rồi sao, lại còn với một người xa lạ mà không phải Lâm Phong - người Tuyết Vũ quen bấy lâu. Thiên Đức cúi người chào ông, hơi ngập ngừng nhưng anh vẫn gọi ông tiếng "bố" như Tuyết Vũ. Nhìn vẻ mặt bố mình, Tuyết Vũ biết ông kinh ngạc đến thế nào. Cô vội giải thích:
- Bố bất ngờ lắm phải không? Anh ấy là người đã ở bên con khi bố bị bệnh. Con muốn sống cùng anh ấy. Con xin lỗi vì đã không thể đợi bố tỉnh dậy dắt con vào lễ đường.
- Không sao, chỉ cần con cảm thấy hạnh phúc là được rồi! Ông khẽ xoa đầu đứa con gái duy nhất của mình, ông hỏi Thiên Đức:
- Cậu tên gì?
- Con là Thiên Đức, Đồng Thiên Đức !
Ông Dương khựng lại, cái tên này luôn khắc sâu trong trái tim ông. Họ Đồng. Ông nhìn Thiên Đức bắt gặp anh cũng đang hướng về phía ông. Không sai, chính là đôi mắt đó. Hơn mười năm rồi nhưng chưa phút giây nào ông quên đôi mắt chứa đầy thù hận đó. Tuyết Vũ cảm thấy xung quanh có gì đó kỳ lạ. Cô nhìn thấy vẻ thất thần trên gương mặt ông. Cô lo lắng hỏi:
- Có chuyện gì sao? Bố không khỏe ở đâu à?
- À không... Bố không sao. Thôi trễ rồi đấy, con về nhà đi! Bố muốn nằm nghỉ một lát.
- Vâng, ngày mai con sẽ đến!
- Ừ, tạm biệt con!
"Thì ra ông ấy vẫn còn nhớ mình! Không biết là chuyện tốt hay xấu nữa?" Thiên Đức khẽ thở dài.
...
Nằm trong căn phòng bệnh viện trống trải, ông Dương hồi tưởng về những việc trong quá khứ. Mười năm trước,trong một lần đi chơi cùng đồng nghiệp, dù uống say nhưng ông vẫn nhất quyết lái xe mặc cho bạn bè ngăn cản, chiến thắng vừa rồi trên tòa khiến ông phấn khích. Và điều gì đến cũng đã đến, ông đâm phải một người đang đi qua đường trong lúc đèn dành cho người đi bộ vẫn còn sáng. Lúc đó đã quá trễ, ông cũng không đủ tỉnh táo. Cứ nghĩ chắc mình đã nhìn nhầm, ông tiếp tục lái xe về nhà. Ngày cảnh sát đến nhà ông mới biết mọi chuyện. Ông vẫn nhớ người con trai của nạn nhân khi đó. Vẻ đau khổ và oán hận hiện rõ trên ánh mắt vẫn còn non nớt của cậu ta.
“Nếu lúc đó ông dừng lại, kiểm tra xung quanh rồi đưa bố tôi đến bệnh viện ngay lập tức thì có lẽ ông ấy đã không chết! Người như ông mà cũng đòi làm luật sư sao?”
Trước những câu nói của một đứa trẻ chỉ hơn đứa con gái ông mấy tuổi, ông chỉ biết im lặng. Là ông gây ra sai lầm này. Ông chỉ biết cầu xin người đó tha thứ.
Ngày ra tòa, ông cúi đầu trước vành móng ngựa. Tuyết Vũ bé bỏng của ông, ông đã kịp sắp xếp cho cô đi du học. Nếu cô nhìn thấy ông lúc này chắc chắn cô sẽ sụp đổ mất. Bản án cuối cùng được đưa ra. Ông không ngờ có ngày ông lại ở trên phiên tòa này với tư cách là một bị cáo. Ông bị tước bằng luật sư vĩnh viễn và lĩnh án ba năm tù. Bao năm công sức phút chốc tan thành bọt nước. Trước khi bị cảnh sát giải đi, con của nạn nhân đã đến gặp ông. Với một giọng nói hơi khàn nhưng vẫn lạnh tanh, cậu ta nói với ông những lời mà không tài nào ông quên được:
“Ba năm là quá nhẹ cho loại người như ông. Tôi mất đi người cha yêu quý còn ông chỉ mất đi danh dự và công việc hiện tại, điều đó thật không công bằng. Ở trong đó hãy sống cho thoải mái bởi nếu ra ngoài ông sẽ khó sống đấy. Tôi sẽ tìm ông bằng mọi giá và cho ông biết thế giới này tàn khốc đến nhường nào! Hãy nhớ, tên tôi là Đồng Thiên Đức!”
Ông biết cậu không hề nói suông. Nhà họ Đồng tiếng tăm lẫy lừng chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ qua ột kẻ thất bại như ông. Thiên Đức, cậu ta sẽ làm đúng như những gì đã nói. Vì vậy mà ngay sau khi ra tù và Tuyết Vũ trở về, ông đã đưa cô đến một thành phố khác. Bao năm trôi qua, ông vẫn không thoát khỏi số kiếp định đoạt. Tuyết Vũ lại trở thành vợ của Thiên Đức, không biết liệu đây có phải là cái giá ông phải trả?
…
Ông hẹn gặp Thiên Đức. Anh đến, vẫn một dáng vẻ lạnh lùng xa cách. Ngồi trên một chiếc ghế đá trong bệnh viện nhưng ông vẫn cảm thấy khoảng cách đó xa đến thế nào. Im lặng một lúc lâu, ông đành lên tiếng trước:
- Cậu kết hôn với Tuyết Vũ thực ra là muốn trả thù tôi phải không?
Thiên Đức gật đầu thừa nhận:
- Ban đầu đúng là như vậy, nhưng bây giờ tôi thực sự yêu cô ấy.
- Tôi biết điều đó. Hành động của cậu khiến tôi biết cậu yêu nó thật lòng. Con bé không làm điều gì sai nên xin cậu đừng khiến nó bị tổn thương. Chuyện mười năm trước tôi vô cùng xin lỗi.
Ánh mắt Thiên Đức nhìn xa xăm:
- Từ khi quyết định sống vì cô ấy, tôi đã bỏ qua hết tất cả rồi, ông không cần lo lắng!
Ông Dương nhìn Thiên Đức với ánh mắt biết ơn.
Hơi ngập ngừng ông nói tiếp:
- Với tư cách là bố của Tuyết Vũ tôi có thể xin cậu một điều không?
- Ông nói đi!
- Giống như cậu, tôi không hề muốn Tuyết Vũ biết đến chuyện của mười năm về trước. Nhưng nếu một ngày, con bé biết được và nó muốn rời đi, xin cậu hãy chấp nhận.
Từ "nếu" này không biết Thiên Đức đã nghĩ đến bao nhiêu lần rồi, anh cũng đã lường trước mọi việc đều có thể xảy ra. Im lặng. Ông Dương vẫn đang chờ câu trả lời của anh. Thiên Đức thở dài:
- Nếu cô ấy nhất quyết ra đi nghĩa là tình yêu của chúng tôi không đủ lớn để giữ cô ấy ở lại. Tôi hứa với ông sẽ để cô ấy đến một chân trời khác!
- Cảm ơn cậu!
Danh Sách Chương: