• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau giờ nghĩ trưa, Hiểu Khiết đưa Tuyết Vũ đến bệnh viện. Không hiểu sao mấy hôm nay Tuyết Vũ không ăn được cơm. Cô cảm thấy rất khó chịu trong người. Hễ ngửi thấy mùi chua là cô không thể chịu nỗi, phải vào phòng vệ sinh nôn mấy lần. Hiểu Khiết thấy vậy rất lo lắng, cô không nói cho Thiên Đức biết tình hình, định sau khi có kết quả sẽ nói cho anh. Sau lần đó Thiên Đức thường xuyên hỏi thăm tin tức Tuyết Vũ qua cô. Nghe chuyện của hai người, ban đầu cô rất ghét Thiên Đức nhưng sau này nghĩ lại cô cũng thông cảm cho anh, hơn nữa bây giờ anh lại lo lắng cho Tuyết Vũ đến thế.
Cầm tờ xét nghiệm trong tay, Tuyết Vũ không tin nỗi vào mắt mình. Cô ngồi yên trên hàng ghế bệnh viện rất lâu. Cô có thai, cái thai đã được năm tuần tuổi. Cô và anh chia tay rồi bây giờ cô lại có con của anh. Tuyết Vũ bàng hoàng nghĩ đến những ngày sắp tới, cô phải làm sao đây?
Hiểu Khiết ngồi bên cạnh cũng không khỏi chạnh lòng:
- Nói với anh ấy nhé! Anh ấy còn rất yêu cậu! Hôm nào cũng gọi điện ình hỏi thăm tình hình của cậu!
Tuyết Vũ lắc đầu, cô làm sao có thể nói với anh kia chứ? Hai người đã chia tay rồi, cô không muốn dùng đứa con để níu kéo anh:
- Không đâu giữa hai bọn mình thực sự đã kết thúc rồi, mình không muốn làm phiền anh ấy nữa.

- Vậy còn đứa con thì sao? Cậu không thể giấu mãi, cũng chẳng biết làm sao để nuôi nó! Cậu không biết đâu, nuôi con một mình rất khổ!
Tuyết Vũ cười nhẹ:
- Không sao mình có thể tự lo được. Mình định xin về làm ở chi nhánh Đà Nẵng, cũng đã làm đơn rồi. Về đó có thể mọi việc sẽ tốt hơn. Cậu cũng đừng liên lạc với Thiên Đức nữa, mình không muốn dây dưa với anh ấy.
Hiểu Khiết thở dài, cô làm sao không lo lắng chứ, nhưng nếu Thiên Đức biết chuyện, mọi việc liệu có thể tốt hơn không? Hiểu Khiết định chờ tâm trạng Tuyết Vũ bình ổn hơn sẽ nói cho anh. Cô đành chiều theo Tuyết Vũ:
- Tùy cậu vậy!


Bạch Băng đến bệnh viện, mấy hôm nay tâm trạng cô không tốt lắm, lại phải đi gặp bác sĩ tâm lý. Thiên Đức giờ đây đã đơn phương chấm dứt hợp đồng với cô, ngay cả nhìn anh cũng không thèm để mắt tới. Đang đi ra thì cô bắt gặp Tuyết Vũ. Trên tay Tuyết Vũ đang cầm tờ giấy xét nghiệm của khoa sản. Hơi tò mò Bạch Băng quyết định đi theo. Cô không tin nỗi vào tai mình. Tuyết Vũ có thai rồi. Hai người bọn họ có thể sẽ tái hợp. Không, cô không muốn điều đó. Thứ mà cô không có được thì ai cũng phải không có. Chính Tuyết Vũ đã làm lu mờ đi hình ảnh cô trong tâm trí anh, chính cô ta đã khiến anh rời xa cô mãi mãi. Dù cô không có anh thì Tuyết Vũ cũng không thể có được. Bạch Băng nắm chặt tay.

Có con rồi mọi việc lại càng khó khăn hơn cho Tuyết Vũ, cơ thể cô đã gầy nay lại còn mệt mỏi hơn. Cô hầu như không ăn được gì, cứ ngửi thấy mùi là cô không chịu được phải vào nhà vệ sinh nôn mấy lần. Những lúc quá mệt cô đều sờ tay lên bụng mình nói nhỏ như để con cô có thể nghe thấy:
- Bảo Bối của mẹ à, chịu khó một chút có được không, hai tuần nữa thôi chúng ta sẽ về chỗ ông ngoại, lúc đó con muốn hành hạ mẹ kiểu gì cũng được, bây giờ đừng quậy nữa nhé.
Như thể đứa trẻ nghe được lời cô nói, bụng cô không còn khó chịu nhiều nữa.
Cứ như vậy cô âm thầm chịu đựng một mình. Mỗi đêm đều rất nhớ Thiên Đức nhưng Tuyết Vũ chỉ biết khóc thầm. Số phận đã khiến anh và cô không thể bên nhau, có anh trong cuộc đời, dù chỉ một thời gian ngắn nhưng cô hạnh phúc vô cùng, cô không hối hận ban đầu đã chọn con đường đó. Nếu như hai người không phải đến với nhau bằng thù hận, có thể bây giờ Bảo Bối của cô sẽ được sống trong một gia đình đầy đủ, có thể bây giờ cô đã được anh ôm vào lòng nâng niu. Tuyết Vũ cắn chặt răng, hạnh phúc cô tưởng là gần bên hóa ra lại cách xa như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK