Nửa giờ sau, trước cửa phòng đăng ký kết hôn, có hai bóng người đi xuống xe, khiến không ít người qua đường nhao nhao ghé mắt.
Khí chất xinh đẹp của Tô Phỉ là một mặt, mấu chốt nhất là không có nửa chút bất hòa với gương mặt nhìn như bình thường của Triệu Đông, ngược lại còn có một loại hương vị bổ sung cho nhau.
Triệu Đông lên tiếng nhắc nhở: “Hiện tại hối hận còn kịp.
”
Đối với sự chú ý của người qua đường, anh thoáng có chút không được tự nhiên, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường.
“Là anh sợ rồi sao?”
Giọng điệu Tô Phỉ có chút căng thẳng, ánh mắt cũng có chút né tránh.
Triệu Đông không nói gì, mà ngậm một điếu thuốc, đi về phía trước.
Tô Phỉ do dự một hồi, sau đỏ cũng đi theo.
Đăng ký, điền vào mẫu đơn, chụp ảnh, xem xét thông tin của cả hai bên, trong vòng chưa đầy mười phút, hai cuốn sách nhỏ màu đỏ tươi đã được bàn giao cho họ.
Tô Phỉ nhìn giấy chứng nhận kết hôn trong tay, thất thần một trận.
Không có cầu hôn, không có nhẫn kim cương, vậy mà cô hồ đồ cùng một người đàn ông mới quen một ngày vội vàng kết hôn?
Đặt ở trước kia, cô ngẫm lại đều cảm thấy hoang đường, nhưng hôm nay lại thật sự xảy ra rồi.
Tô Phỉ càng nghĩ càng phiền lòng, vừa rồi giận dỗi với gia đình nhưng lại thống khoái, nhưng trước mắt làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự sống cả đời với người đàn ông vô danh này?
Triệu Đông cũng không bất ngờ phản ứng của cô: “Hối hận rồi?”
Tô Phỉ ra vẻ cứng rắn: “Tôi mới không có!” Triệu Đông cũng không vạch trần, trực tiếp
ra khỏi cửa.
Tô Phỉ đuổi theo nói: “Anh chờ đã!”
“Nói đi? Có phải muốn ra ba điều quy ước với tôi hay không?”
Triệu Đông biết, với tính cách cao ngạo của Tô Phỉ, nếu như không triệt để chinh phục cô, chỉ sợ cô sẽ không thừa nhận mối quan hệ này.
Anh cũng không vội, chuyện tình cảm cưỡng cầu không được.
Tô Phỉ không thích anh, thật ra anh cũng không thích tính tình đại tiểu thư trên người Tô Phỉ, caọ ngạo, tùy hứng, hận không thể giẫm lên tất cả đàn ông trên toàn thế giới!
Nhưng không có biện pháp, giấy chứng nhận kết hôn đều đã lĩnh, trước mắt cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Thấy Triệu Đông đoán được tâm tư của mình, Tô Phỉ hơi kinh ngạc, ngoài miệng lại từ ngữ nghiêm khắc: “Không sai!”
“Thứ nhất, nếu không có sự đồng ý của tôi,
anh không được phép đề cập đến mối quan hệ của chúng ta với bất cứ ai! Thứ hai, anh không được đụng vào tôi!”
Triệu Đông lại hỏi: “Thứ ba thì sao?”
Tô Phỉ không trả lời, mà nhướng mày hỏi ngược lại: “Anh không tức giận?”
Triệu Đông nghiêm túc nói: “Vì sao phải tức giận? Lúc trước tôi nói phải chịu trách nhiệm với cô, đây là lời hứa của tôi, sau này nếu cô hối hận, tôi cũng sẽ không ngăn cản cô rời đi.
”
Tô Phỉ oán thầm một trận, tên này cũng quá uất ức?
“Thứ ba ta tạm thời còn chưa nghĩ ra, nhưng Triệu Đông, anh thật sự không có tiền đo!”
Triệu Đông cũng không phản bác: “Có tiền đồ hay không không phải dựa vào miệng nói.
Danh Sách Chương: