Dù xinh đẹp đến đâu thì sao, một thứ hàng dùng rồi không ai muốn, Tô gia sau lưng đã phá sản, nhất định cả đời này đều không ngẩng đầu lên nổi!
về phần Triệu Đông?
Ha ha, để lại cho Tô gia chó cắn chó là được!
Một trận phong ba mắt thấy sắp bị trừ khử, trong lòng Tô Phỉ thủy chung nín một cơn giận.
Hết lần này tới lần khác, khẩu khí này
không có chỗ tiêu tan, cũng không có chỗ phát tiết.
Đối mặt với sự hùng hổ ép người của mẹ Nguỵ, không thỏa hiệp thì có thể làm sao bây giờ, thật sự cá chết lưới rách?
Cô còn không có cái loại suy nghĩ ngây thơ đó.
Thở dài, vẻ mặt cô mệt mỏi nói: “Triệu Đông, bỏ đi!”
Triệu Đông bướng bỉnh không chịu buông tay: “Bỏ đi? Làm sao có thể đơn giản như vậy!”
Một câu nói không khác gì sấm sét san bằng đất!
Ngụy Đông Minh đã sớm oán giận, nghe thấy lời này hận không thể lột da róc xương.
Anh ta chỉ vào mũi mắng: “Họ Triệu, mẹ nó, đừng cho thể diện mà không cần!”
Trong chớp mắt Mẹ Nguy cũng kinh ngạc: “Triệu Đông, cậu muốn thế nào?”
Lấy thân phận cùng địa vị hiện tại của bà ta, chủ động dẹp loạn bỏ vũ khí, đối với Triệu Đông mà nói đã là vô cùng thể diện.
Người này vậy mà không biết tốt xấu gì?
Triệu Đông hỏi ngược lại: “Bà cảm thấy thế nào?”
Mẹ Nguy không nghĩ ra: “Cậu muốn làm gì?”
“Không làm gì cả, xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi, với ai?”
Nói xong, bà ta giống như nghe hiểu cái gì, chỉ chỉ Tô Phỉ: “Với cô ta? Dựa vào cái gì?”
Triệu Đông gằn từng chữ: “Chỉ bằng cô ấy là người phụ nữ của tôi!”
“Vậy thì sao?”
“Không ra sao cả, người phụ nữ của tôi, làm sao có thể tùy tiện cho bà ăn hiếp?”
Mẹ Nguy có loại ảo giác bị nhục nhã, hai má mập mạp run rẩy: “Họ Triệu, tôi nghe
không hiểu rốt cuộc cậu có ý gì, nhưng tôi khuyên cậu, tuyệt đối đừng cho thể diện mà không cần!”
Giọng nói Triệu Đông lạnh nhạt: “Vậy tôi sẽ nói với bà một lần nữa, con dâu Triệu gia, còn không tới phiên người ngoài đến giáo huấn, mời bà xin lỗi cô ấy!”
“Hiện tại, nghe hiểu chưa?”
Ánh mắt Tô Phỉ mơ màng, vốn đã định nhịn xuống, kết quả không ngờ Triệu Đông lại đem oan ức của cô đặt vào mắt.
Nhất là từng câu từng chữ trong miệng anh, nghe vào trong tai giống như đánh trống.
Tuyên truyền giác ngộ, thu hút tâm thần người ta.
Triệu Đông lúc này, ngang ngược trước nay chưa từng có.
Cũng đem tất cả lo lắng, tất cả do dự, tất cả oan ức của cô toàn bộ đánh nát!
Mẹ Nguy gân như điên cuông, giọng nói
cũng bất thường kiên quyết: “Không thể, tôi có cái gì mà cần xin lỗi cô ta?”
Ánh mắt Triệu Đông giơ lên: “Trí nhớ không tốt như vậy sao? Bà có muốn tôi nhắc bà không?”
Nói xong, anh chậm rãi lắc lắc cổ tay.
Sắc mặt Mẹ Nguy lạnh như băng, ngoài miệng hỏi: “Muốn tôi xin lỗi? Cậu hỏi Tô Phỉ, cô ta có thể chịu nổi hay không?”
Danh Sách Chương: