Chủ đề nói hoài không hết. Chuyện này nhảy sang chuyện khác. Biết bao nhiêu mà nói cho xong.
- Con ở nhà anh con ư?
- Đúng ạ.
Nó đáp. Cầm đĩa bánh quy do chính tay mẹ mình làm nó ăn rất ngon miệng.
- Con nhìn xem quan hệ của anh con và Tố Như có tiến triển không?
Rất hào hứng muốn biết. Ngăn chặn không cho ăn, bắt nó phải cho đáp án nhanh nhất.
- Quan hệ họ rất tốt. Anh ấy biết yêu rồi. Dính lấy chị dâu nhỏ thấy ghê lắm, còn làm thê nô cho chị ấy.
Nó nói liền một mạch.
- Ôi, vậy mẹ sắp có cháu bồng rồi.
Nhìn mẹ mình vỗ tay bôm bốp, cười tươi như hoa nở. Gương mặt phúc hậu ánh lên sự vui mừng, phấn khởi. Nó cũng cười theo.
- Còn con nữa. Mau kiếm một tấm chồng đi.
Đột nhiên lại nhảy sang chuyện của chính bản thân mình. Mặt nó xụ xuống, chồng gì không biết. Tuổi xuân còn phơi phới trước mắt, chưa chi lại phải gả sang nhà người ta làm vợ hiền dâu thảo. Thiệt thòi lắm đấy chứ?
Với lại nó chưa có đối tượng để nên duyên. Chính là vì kén cá chọn canh nên mới vậy.
- Chồng cái gì mẹ ơi. Ở vậy với mẹ có phải tốt hơn không?
- Thôi đi cô, có phải bị ế đến mức ma chê quỷ hờn không. Cần mẹ đây tìm chỗ môn đăng hộ đối cho con không?
Dí dí cái mũi của nó, mẹ anh sáng mắt khi đưa ra lời đề nghị quá thoả đáng ước muốn của mình.
- Con đây không ế nhá. Trai xếp hàng một dàng chờ con gái mẹ tuyển phu không thiếu đâu.
Nó bất mãn lên tiếng. Hất mặt tự hào về bản thân mình sinh ra được trời ưu ái cho vẻ đẹp tựa búp bê thiên sứ. Ba vòng cực chuẩn.
- Hừ...không ế thì chính là kén cá chọn canh.
Đúng quá đúng. Mẹ à, mẹ đi guốc trong bụng con sao?
Không muốn cùng mẹ đề cập đến chuyện hô nhân, đánh bài chuồn là cách tốt nhất.
- Thôi tạm biệt mẹ, con về nhà đây.
- Con lại lảng tránh mấy chuyện này. Mẹ cũng chẳng gượng ép, về cẩn thận.
Thở dài, nó ôm mẹ mình một cái rồi lái xe đi về.
~~~~~~
Ở nhà cô và anh lại cãi nhau om xòm cả lên. Lí do là cô chán ghét cùng bài xích anh cứ dính lấy mình không rời.
- Anh làm ơn tránh tránh tôi ra.
Cau có, khó chịu đều hiện lên gương mặt thanh tú của cô.
- Tiểu Như em có thể không dùng bản mặt đó nhìn tôi được không?
Anh lãnh đạm hỏi. Gương mặt mang vài phần u ám. Đôi mắt bao phủ một tầng lạnh lẽo. Nhìn vào thật không biết anh đang có suy nghĩ gì.
- Tôi chính là chán ghét anh. Đừng xuất hiện trước mặt tôi như hình với bóng nữa.
Thẳng thừng đối mặt trả lời. Trong mắt cô đúng là đầy tia chán ghét hướng đến anh.
Cười lạnh, trong lòng anh dâng lên chua xót. Nữ nhân này đối với anh chính là chán ghét? Anh còn tự mình cho rằng cô có cảm giác một chút thích anh.
Hoá ra chính bản thân anh tự đa tình.
Thật nực cười.
- Tôi liền không xuất hiện trước mặt em.
Lạnh lùng xoay người đi về phòng. Cảm thấy bản thân anh lúc này thật ngốc. Nghĩ cô có tình cảm nên mới hiểu lầm. Vội vã đem công việc trong mấy ngày còn lại làm xong trong vòng một đêm.
Cấp tốc bay về để đến bên cô. Kết quả chính anh tự đem bản thân mình ra làm trò cười trước mặt cô.
Ngồi trong phòng khách một mình. Cô tự hỏi liệu lời nói ban nãy của mình có tổn thương anh không?
Nhưng trời sinh tính cô thẳng thắng, có sao nói vậy. Bị anh quấn lấy chính là đối với cô vô cùng chán ghét.
Haizzz...kệ đi. Nghĩ nhiều tâm tình càng thêm hỗn loạn.
~~~~~
Anh trên phòng thay cho mình một bộ âu phục, đem cặp cùng áo vest rời đi.
Cô thì nằm trên sofa ngủ say nên không biết trời trăng mây đất gì hết. Anh đi cũng chẳng hề biết.
Nó về đến nhà, thấy không khí yên ắng đến bất thường. Bây giờ là buổi trưa, chị dâu nhỏ cùng anh ấy không lẽ ôm nhau ngủ trong phòng.
Nụ cười liền xuất hiện trên môi.
Chưa được một phút lại phải tắt ngúm, cái thân hình thon gọn nằm trên sofa ngủ không phải là chị dâu nhỏ của nó sao?
Vậy anh nó đâu rồi.
Không muốn quấy rầy giấc ngủ của cô. Nó đi lên phòng tìm anh. Không thấy, lại đi hết mọi ngóc ngách trong nhà cũng không thấy.
Kì nha.
Lấy điện thoại trong túi ra, gọi cho anh.
- Anh đang ở đâu vậy?
- Công ty.
Anh giọng trầm ổn mà lên tiếng cố đè nén tâm tư lúc này.
- Giọng anh không giống thường ngày cho lắm. Có phải cùng chị dâu nhỏ phát sinh mâu thuẫn.
Nó tinh ý nhận ra điểm kì lạ trong giọng nói của chính anh, điện thoại trong tay gắt gao nắm chặt.
- Nếu không có gì, anh tắt máy.
Anh là đang không muốn trả lời. Tim anh thắt lại, đau lắm. Hiện tại anh cần làm việc để quên hết, cần không gian yên tĩnh không ai quấy rầy. Đem điện thoại tắt nguồn, anh day day thái dương.
Trên mặt hiện rõ biết bao nhiêu mệt mỏi.
Nó sau khi gọi điện cho anh. Bực bội giùm hai người này. Một người bá đạo tuyên bố. Một người thì im phăng phắc không thừa nhận mình có động lòng hay không.
Thiệt là...yêu thì nói yêu, không yêu thì nói không yêu. Im im giữ trong lòng ai mà biết, rồi lại phát sinh đủ thứ chuyện.
Haizzz....yêu thật lắm rắc rối.