Khẽ thở dài một tiếng, haizzz.. tự dưng đi yêu anh làm chính lòng cùng tim mình đau.
Thật ngu ngốc.
Lời nói của đàn ông luôn là trót lưỡi đầu môi, mấy khi tin được. Cô lại chúi mũi vào tin.
Đúng là dễ bị lung lay.
Ngồi cạnh giường, cô suy nghĩ vẩn vơ rồi ngủ gục luôn.
~~~~~~
Nửa tiếng sau, anh nghe có tiếng mở cửa. Run run mi mắt, chớp nhoáng đã tỉnh dậy.
Đem cô ôm lên giường, anh sải bước ra mở cửa.
Đằng sau cánh cửa là gương mặt xinh đẹp, sắc sảo của một cô gái.
- Minh Khang lâu rồi không gặp.
Nụ cười gượng gạo của anh liền xuất hiện trên môi. Lạnh nhạt trả lời.
- Triệu Vân Thi, em về từ khi nào, lại biết anh ở dây còn cố ý đến thăm.
- Không phải anh luôn cho người tìm kiếm em sao? Tin em về chả nhẽ anh không biết. Còn tới thăm anh vì em biết anh gặp tai nạn. Đơn giản vậy thôi.
Cô ta nhún nhún vai cho anh đáp án. Gương mặt sắc sảo càng tô thêm vẻ đẹp. Mọi đường nét trên cơ thể thật chuẩn, có thể làm tất cả đàn ông trên đời này si mê.
- Em thật khác.
Ba chữ được anh thốt ra làm cô ta vài phần kinh ngạc. Có điều, rất nhanh lại khôi phục trạng thái ban đầu. Bày ra vẻ mặt ngây thơ, đôi mắt ầng ầng những giọt lệ trong suốt.
- Anh không muốn cho em vào sao?
Cô ta nói anh mới để ý. Nãy giờ là đang đứng trước cửa nói chuyện, như vậy không tiện. Nép sang một bên nhường đường cho cô ta vào.
Anh mới khẽ đóng cửa rồi theo sau.
Khi cả hai ngồi xuống ghế, anh nhàn nhàt mở miệng, ánh mắt lơ đãng nhìn qua tấm rèm - nơi cô nằm ngủ cách chỗ anh ngồi mười bước chân.
- Nói đi. Nói tất cả, anh và em cũng xem nhau như người lạ kể từ hôm nay.
- Anh có biết năm đó em vì sự nghiệp của mình mới rời bỏ anh không? Chỉ vì cần xứng với anh đó, em đã rất nổ lực. Không từ mà biệt. Khi thành công quay về, anh lại nói lời cay đắng. Tất cả vì anh có người khác sao?
Cô ta nước mắt rơi như mưa, uất nghẹn khóc thành tiếng.
Không cam tâm. Anh là của riêng cô ta, ai dám cướp cô ta trừng trị chẳng nương tay.
- Xứng với anh, hay chỉ là em cần tiền, hào nhoáng bên ngoài. Thứ em cần là những thứ đó chứ không phải anh. Em có thử suy nghĩ không, phản đối mẹ anh ngăn cấm mà đến bên em. Còn em lại đành đoạn bỏ đi. Giờ lại trách người khác, có quá nực cười không. Nên biết rõ, chính em là người phá vỡ tình yêu anh dành cho em.
Anh hét vào mặt cô ta.
Giọng nói rõ mồn một. Ý tứ rõ ràng.
Chính là không thể quay lại.
Vì quá lớn tiếng, cô hoàn toàn bị đánh thức. Đưa tay dụi mắt còn nhập nhèm vì cơn buồn ngủ. Vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo.
Vén chăn cô bước xuống giường.
Chợt nhớ lúc nãy cô ngủ gục kia mà, sao giờ lại nằm trên giường, còn anh đâu?
Hơn nữa hình như có tiếng cãi vả cách đây một tắm rèm thì phải.
Tò mò vén rèm ra xem, cô hơi bất ngờ vì trong phòng có thêm người, lại còn là nữ nhân.
- Nếu không còn yêu em, anh còn cho người tìm tung tích em làm gì?
Hi vọng của cô ta đều toàn bộ đặt trong câu nói này.
- Không muốn cùng em dây dưa không rõ, dứt khoát một lời giải thoát cả đôi bên. Em về đi.
Anh lãnh đạm nói, xoay người muốn bước đi liền bị cô ta nắm tay kéo lại. Tiến một bước, cô ta chủ động nhón gót tìm tới môi anh muốn đặt một nụ hôn.
Lạnh lùng xô cô ta ra. Anh toả ra sát khí, không nhanh không chậm đem cô ta ném ra khỏi phòng.
Cô bên trong nhìn xa xa cũng thấy được mờ mờ.
Tức giận nắm chặt tay. Anh lại cùng người khác hôn nhau trong phòng.
Vì góc độ của cô mà nhìn thì chính là hai người đang gần nhau trong gang tấc, cuồng nhiệt mà hôn nhau. Rồi như sợ cô phát hiện nên mới nhanh chóng đuổi nữ nhân kia về.
Hừ...quá giỏi rồi.
- Em dậy từ khi nào.
Anh vào trong thấy cô thù lù đứng ngay tấm rèm. Bàn tay nắm chặt thành đấm, gương mặt cúi xuống nhìn sàn lát gạch trơn bóng.
Im lặng ngoài mặt nhưng trong lòng thì đang như sóng cuồn cuộn dâng trào.
- Em câm hả? Trả lời đi chứ.
Anh hơi cáu gắt. Điều đó làm đầu cô bóc khói ngùn ngụt. Cặp mắt to tròn ngước lên, khinh khỉnh nhìn anh. Miệng nhỏ bắt đầu hoạt động hết công suất.
- Tên khốn kiếp như anh dám lừa gạt tôi. Sau lưng tôi anh lén lút vụng trộm cùng nữ nhân khác. Cảm giác vụng trộm có kích thích không, đồ sở khanh.
Anh vội bịt miệng cô lại bằng một nụ hôn. Mắng gì mà ghê thế, anh chưa làm gì mà đã bị mắng là sở khanh.
Môi chính là bị anh quấn lấy, triền miên hôn cô.
Tức giận, cô cắn mạnh vào môi anh bật máu, chống tay lên vòm ngực anh, dùng toàn bộ sức lực có được, đẩy anh ra xa.
Đôi mắt tràn ngập phẫn nộ. Còn đâu là nụ hôn đầu cô nguyện ý trao. Nó chính là bị một tên khốn kiếp như anh cướp lấy rồi.
Quệt môi mình, cô không muốn lưu lại thứ gì từ anh mang đến.
- Khốn kiếp, anh cho tôi là gì mà cư nhiên lại hôn. Nữ nhân kia chưa thoả mãn anh hả mà còn như vậy.
- Đang ghen.
Anh nở nụ cười trào phúng, nhìn cô với ánh mắt không thể nào " vui " hơn.
- Ghen con khỉ mốc.
Cô đỏ mặt vội bào chữa cho lời nói của mình.
- Còn nói không có, ai tin được.
Anh sấn tới, dùng hai tay áp lên mặt cô, ép buộc phải nhìn thẳng mắt anh mà trả lời thành thật.
- Ừ, ghen thì ghen. Rồi sao, anh muốn gì?
Chối không được thì nhận.
- Haizz..tiểu Như biết ghen. Chắc hôm nay có gì đặc biệt đây.
Đá đểu cô lần hai. Anh nham nhở hài lòng với chính lời nói của mình. Bộ dạng khiêu khích của anh thật chướng mắt.
Nổi máu điên, cô tiếp tục mắng.
- Không nhận cũng nói. Nhận cũng nói. Anh phải hay không chạm dây thần kinh, rối loạn trí óc. Não còn bị hỏng.
- Thôi được rồi, em có biết mắng người nhiều quá sẽ tạo khẩu nghiệp không? Bớt lại, để đức cho con của chúng ta sau này.
Anh cười như không cười mà vuốt giận cô. Cô ghen lên thật đáng yêu như một con nhím nhỏ xù lông.
- Tôi mới chính là không thèm cùng anh kết hôn, sinh con.
Đỏ mặt, cô vội chạy lại giường trùm chăn bít đầu bít cổ.
Đôi lúc mặt mỏng quá cũng không tốt. Cái gì cũng đều đỏ mặt, bởi vậy cứ bị trêu suốt.
- Nữ nhân trong miệng em nói ra chính là người yêu cũ của tôi đấy. Tôi cùng cô ấy nói rõ mối quan hệ của cả hai ở thời điểm hiện tại. Chính là không thể hàn gắn. Cô ấy không chịu, nhón gót muốn hôn tôi nhưng tôi đã thẳng tay ném cô ấy ra khỏi phòng. Em nhìn lén đã đành, nhìn không rõ lại vu oan cho tôi. Con người em quá xấu xa rồi.
Ngồi ở mép giường, anh từ từ giải thích cặn kẽ. Chốt lại câu cuối thì thật " dễ thương " gì đâu.
- Đáng ghét, tôi xấu xa thì đừng có mà yêu.
Từ trong chăn cô hét vọng ra. Xấu xa cái đầu nhà anh.
- Thôi nào, tức giận không tốt. Mau ló đầu ra nhanh, thiếu không khí là chết ngộp trong đó giờ.
Anh đem cô kéo ra khỏi chăn. Giằng co tấm chăn không buông. Mặt mũi nào cô ló ra cho anh xem. Nãy giờ nghẹn đắng trong lòng, lỡ rơi nước mắt mất rồi.
Ló đầu ra chỉ có nước xấu mặt.