Lâm Thanh xếp bằng trên giường, không khí quanh thân hắn bị kiếm ý tuần hoàn có chút vặn vẹo, mặc dù không có dị tượng kinh thiên gì, thế nhưng càng an tĩnh mới là lưỡi kiếm ẩn sâu.
Bỗng nhiên, y phục và mái tóc Lâm Thanh bay bồng bềnh lên, vô số kiếm ý có to có nhỏ tuần hoàn quanh người hắn, kiếm khí dù không có nội lực duy trì vẫn bắn ra bốn phía khiến người gai mắt.
Đột nhiên tất cả ngừng lại, một luồng chân khí màu xanh lam chảy xuôi theo đan điền của hắn bao bọc toàn bộ cơ thể, một loại cảm giác sắc bén kéo đến chung quanh, nếu có người thường ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy hai mắt đau nhói như bị kim châm.
Sau một hồi thích nghi, Lâm Thanh thu công mở mắt, hai vệt sáng lướt qua vành mắt hắn, màu thiên lam trong đồng tử ngày một đậm lên, hai đồng tử bắt đầu có xu hướng ngả sang màu lam.
Lâm thở một hơi trọc khí, một luồng kiếm ý cuốn theo chút ít tạp chất cuối cùng trong cơ thể hắn bắn xuống mặt đất, tạo thành một lỗ nhỏ, kể từ lần trước khi đúc lại kinh lạc, kiếm ý cùng tự nhiên chi lực đã tẩy rửa qua toàn thân hắn một lần, vì vậy mới nói, Lâm Thanh hiện tại đã là một nửa Tiên Thiên Kiếm Thể!
Sắc trời ngoài cửa sổ hơi mờ, chút ít hạt sương sớm đọng trên cành lá, Lâm Thanh nhắm mắt cảm thụ không khí buổi sớm, cảm giác của hắn nương nhờ tự nhiên chi lực mỏng manh xung quanh kéo dài ra tứ phía, con trùng nhỏ ve vẩy cánh, đàn kiếm qua lại, lá xanh rung ring làm rơi giọt sương,... Tất cả đều bị Lâm Thanh thu vào "tầm mắt."
Chợt, kiếm thức của hắn kéo dài ra thêm, bao trùm cả tiểu viện, hắn có thể "thấy" được rõ ràng từng nhành cây ngọn cỏ, từng ngóc ngách khuất sáng, Lâm Thanh thậm chí còn nhìn thấy được Kỳ Tuyết Anh đang dùng chân khí đun nóng nước tắm buổi sáng, hắn nhìn nhiều vài cái liền rời "tầm mắt" đi.
Qua một hồi cảm thụ linh thức của bản thân, Lâm Thanh mở mắt ra, trong mắt hắn có chút mỏi mệt, nhưng không hề uể oải tí nào, lần đầu được hưởng thụ "tầm nhìn" của linh thức khiến hắn vui vẻ không thôi.
Bình thường, muốn vận dụng linh thức, ít nhất cũng cần đến Thông Huyệt cảnh mới có thể dùng đến, vì lúc đó Chân Linh khai mở, linh hồn đối với thế giới bên ngoài sản sinh liên hệ rõ ràng, cho nên linh thức lúc nào cũng có thể mở ra.
Dẫn Mạch muốn có được linh thức tạm thời chỉ có một cách, đó chính là tu luyện công pháp đặc thù sau đó kết hợp với Tri Tâm huyệt, Thiên Đài huyệt miễn cưỡng mở ra, thế nhưng não tiếp nhận quá nhiều thông tin cũng một lúc cũng sẽ sinh ra ảnh hưởng trái chiều rất lớn.
Mà Lâm Thanh được tự nhiên chi lực tẩy rửa một lần, linh hồn hắn hoàn toàn khác với người bình thường, cộng thêm Thấu Hồn Nhãn đặc dị và Thần Vi trợ giúp, hắn có thể lợi dụng mối liên hệ giữa bản thán và tự nhiên chi lực quanh người kéo dài kiếm thức ra, khiến kiếm thức thô giản vốn chỉ có thể "nhìn thấy" tấn công lại có được hiệu quả của linh thức, dù phạm vi linh thức này chỉ lớn hơn tiểu viện một chút, không thể so sánh với linh thức hàng thật có thể bao trùm ít nhất khoảng 2 dặm, Lâm Thanh vẫn cực kỳ vui vẻ.
Hắn lại tinh tế cảm thụ cơ thể mình một lần, tất cả năng lực đều có tăng lên đáng kể, nội lực đang dần dần đi vào đan điền chuyển hóa thành chân khí, Lâm Thanh cảm nhận được nội lực của mình có một lại cảm giác sắc bén lạ thường, hắn thử đung tay vạch nhẹ lên vách tường một chút, trên đó lưu lại một vết kiếm ngọn sớt.
Thấu Hồn Nhãn lúc này mới thật sự bắt đầu sử dụng được hết công năng, tầm nhìn của Lâm Thanh hiện tại cực kỳ xa, cho dùng đang ngồi trên giường ngủ, hắn vẫn có thể thấy rõ ràng quỹ tích bay lượn của một con ruồi ngoài cửa sổ.
Thần Vi cũng được tăng cường rất nhiều, ít nhất thường ngày có thể mở ra một bộ phận cực nhỏ liên tục mà không sao cả, nếu toàn lực bộc phát, Lâm Thanh tính toán có lẽ hắn kiên trì được khoảng 1 phút liên tục là cùng, đừng nhìn thời gian ít hơn lúc trước, hiện tại Thần Vi tăng tốc tư duy cùng khống chế chi tiết đã cực kỳ mạnh mẽ, bộc phát hoàn toàn cộng với Tâm Dịch Kiếm Kinh, lực sát thương hẳn là có thể tương đương với Dẫn Mạch đỉnh phong chưa mở ra 3 ẩn huyệt, nếu toàn lực sử dụng Thanh Không, có lẽ sẽ miễn cưỡng ngang với một chiêu của Thông Huyệt cảnh.
Trong mắt Lâm Thanh có chút kiêu ngạo, đây hoàn toàn là do hắn tự mình tu luyện ra, trước mắt trừ đi những kẻ nổi bật trong cùng cảnh giới, hắn đoàn mình có thể quét ngang đa số nhân sĩ võ lâm Dẫn Mạch.
Tam trạng rất không tệ, Lâm Thanh xách kiếm ra luyện chút kiếm thuật, cảnh giới đã cải thiện, hắn dự đinh tu tập chiêu còn lại của Tâm Dịch Kiếm Kinh, Thanh Ly U Đàm!
Nếu như Thanh Minh Ý Tiết không có chiêu thức cụ thể, chỉ dựa vào thôi diễn biến hóa đa đoan, vậy thì Thanh Ly U Đàm lại ẩn sâu hiện rõ, như thể sợi tơ trong đầm, tưởng là thấy, nhưng lại không thấy!
Lâm Thanh nhắm chặt hai mắt, trong đầu tưởng tượng ra một đối thủ giả tưởng, Thần Vi gia trì một chút khiến quá trình này không hề khó khăn chút nào, sau đó hắn bắt đầu xuất kiếm.
Thanh Ly U Đàm khó lĩnh ngộ hơn Thanh Minh Ý Tiết gấp bội, Lâm Thanh toàn lực thôi diễn, trong tâm thần không biết đã tập luyện, chỉnh sửa bao nhiêu lần, cuối cùng, hắn chợt mở mắt ra, kiếm trong tay ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm như tơ mỏng linh hoạt, lại giống u đàm trầm tĩnh, nửa ẩn nửa hiện khiến người không biết phải ứng phó ra sao!
Trường kiếm thoáng vẩy qua đã vào vỏ, trong không khí lưu lại một đường tơ màu xám bạc trôi nổi một hồi mới tản đi.
…
Dùng song bữa sáng, hai người Lâm Thanh tách ra, mục đích chính hai người ở lại là tìm kiếm thông tin về Lục Quý, mấy ngày nay hắn toàn lực đặt lên đột phá Dẫn Mạch, hiện tại đã đạt được, vì vậy cần phải ra ngoài nghe ngóng.
Lâm Thanh xoay chuyển suy nghĩ một chút, nơi nào nhiều người tới lui nhất? Tử lâu, thanh lâu, sòng bạc và quán trà, vậy nơi nào nhiều người bát quái nhất? Đương nhiên là quán trà cùng tửu quán!
Quán trà đa số sẽ mới tiên tinh giảng chuyện, vì vậy rất được tầng lớp dân chúng hoan nghênh, còn tửu lâu lại thường xuyên có nhân sĩ võ lâm cùng khách lữ hành bốn phương lui tới, nếu muốn nghe ngóng tình báo, đây chính là địa điểm thích hợp nhất.
Quyết định được chủ ý, Lâm Thanh lập tức có mục tiêu, đó chính là tửu lâu lớn nhất nhì Kiến Hoa thành.
Hắn đã đổi một bộ quần áo văn nhã, thoạt nhìn giống như một công tử thanh tú nhã văn.
…
4 người Quân sư muội đứng giữa một thôn nhỏ, nơi đây hoang tàn tiêu điều, không có lấy một bóng người, vài con vật nuôi đi ngang qua, một con chó màu vàng gầy gò trừng mắt nhìn nhóm người.
Quân sư muội cau chặt mày, hai hàng mi cong cong sắp chạm vào nhau đến nơi, bọn họ truy đuổi Lục Quý qua vài thôn nhỏ, tất cả đều không có một người sống nào, toàn bộ người dân trong thôn đã bị bắt hồn, Lục Quý không ngừng luyện hóa hấp thu, nếu không sớm tìm ra y, đợi đến lúc y khôi phục hẳn, người phải chết chính là bọn họ!
4 người không chậm trễ dừng lại quá lâu, xác định không còn ai sống sót, bọn họ lập tức toàn tốc phi hành đến Thanh Thảo thành.
…
"Nghe nói Lạc Ngân sơn có tiên nhân hạ thế, truyền đạo thu đồ, nhân sĩ võ lâm trong toàn Vô Ngân quốc đều tập trung đến đó, nếu không phải trong người có việc gấp, ta cũng muốn thử vận một lần, nếu được tiên nhân chọn làm đệ tử, vậy thật sự là một bước lên trời!" một lãi khách có chút phong trần nói với bằng hữu đối diện.
Người kia nghe vậy thở dài đáp:
"Đúng vậy, gân đây tiên nhân xuất hiện càng ngày càng nhiều, trong võ lâm sôi trào hẳn lên, mấy năm trước có một người được thu đồ truyền đạo, chỉ ngắn ngủi 2 năm đã trở về báo thù ngày xưa."
"Ài… nhưng nghe nói muốn tu đạo trường sinh không dễ như vậy, ta từng nghe được một vị lão hiệp khách nói, tiên nhân thu đồ một là bình xét linh căn, hai mới nhìn duyên phận, tỉ lệ là vạn người chọn một, chúng ta dù đến đó cũng chưa chắc có cơ hội." lữ khách lắc lắc đầu nửa hướng đến nửa hụt hẫng.
" hahaha, vậy cũng chưa hẳn, biết đâu ta lại có tiên duyên thì sao!?" vị bằng hữu kia cười haha đáp.
Lâm Thanh ngồi gần cửa sổ nghe được toàn bộ nội dung hai người trò chuyện, mày hắn hơi nhíu xuống.
Tiên nhân, tại Cửu Hoàng cũng có truyền thuyết về tiên nhân, nghe nói vượt qua Thần Kiều, bước vào Thiên Môn chính là tiên nhân, nhân vật cấp bậc này đã nhảy ra sinh tử, vạch phá luân hồi, gần như không gì không làm được, ngao du tinh không vũ trụ cũng chỉ là việc như hít thở! Điển tịch Bạch Lâm kiếm phái có viết: Tiên nhân chưởng quản ít nhất một loại pháp tắc, là kẻ gần đạo, thụ thiên địa ưu ái, phàm nhân phàm giới ở trước mắt y chẳng khác gì hạt bụi, một suy nghĩ tùy tiện liền có thể xóa bỏ, thậm chí là tái tạo!
Cho dù là thời đại Thượng Cổ Thiên Đình, tiên nhân cũng rất ít khi xuất hiện, chứ đừng nói là mạt pháp chi đại, pháp tắc thay đổi cùng thiếu hụt như hiện tại.
Vậy mà tiên nhân trong miệng hai người kia lại công khai truyền đạo thu đồ, mặc dù có linh căn và tiên duyên hạn chế, thế nhưng thật sự là khó mà tin nổi!
Lâm Thanh suy nghĩ một chút, hắn sử dụng Thấu Hồn Nhãn tác động linh hồn hai người kia, khiến bọn họ trả lười câu hỏi của mình.
"Tiên nhân ngụ tại tiên sơn và tiên phủ, đi hô mưa, về gọi gió, sinh tử phàm nhân chỉ trong một suy nghĩ."
"Nghe nói trong 10 năm gần đây, có 2 lần dị bảo xuất thế, tiên nhân tụ tập đại chiến biến 2 nơi đó thành tử địa, không ai dám lại gần, có tin đồn hoàng thất lập miếu thờ ngày đêm cung phụng một vị đại tiên, từ đó khiến Vô Ngân quốc hưng thịnh không suy!"
"..."
Hai người kia lần lượt nhỏ giọng trả lời từng câu hỏi của Lâm Thanh, còn hắn vẫn vuốt ve ly trà nhìn ra cửa sổ, hai tai thính giác cực kỳ linh mẫn nghe lọt từng từ.
"Tiên nhân, tiên sơn, tiên phủ, dị bảo,... Thú vị, xem ra thế giới này võ tu không phải chủ lưu, hèn chi trình độ không bằng Cửu Hoang.
Nếu có thể bắt được một tên tiểu tiên nhân thì tốt, ta rất có hứng thú với công pháp tu tiên đây…" Lâm Thanh nhỏ giọng tự nói, khóe miệng hắn không tự chủ được vểnh lên một chút.
Từ lời nói của hai người lữ khách, Lâm Thanh có thể xác nhận được tiên nhân nơi này có mạnh có yếu, mạnh thì giống như Liên Đài, yếu lại chỉ ngang bằng Dẫn Mạch, Thông Huyệt.
"Còn mục tiêu của nhiệm vụ này Lục Quý có lẽ cũng là một tu sĩ, Câu Hồn Tông, vừa nghe đã cảm thấy tà ác, có lẽ ta có thể tìm hiểu theo hướng này, trở về phải trao đổi với Tuyết Anh tỉ một chút, sau đó báo cho 4 người kia."
Hắn chầm chậm uống chén trà trong tay, ngoài trời bỗng nổi lên mưa xuân tản mạn nhẹ nhàng.
Danh Sách Chương: