• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trời nắng không mưa, Kiến Hoa thành hiếm khi trời quang mây tạnh, nắng sáng chiếu vào đủ các ngóc ngách âm u, mang đến sinh cơ.

Lâm Thanh loanh quanh trong vài cửa hàng muốn mua một số đồ vật, y muốn chế tạo Câu Hồn Đăng bản biến đổi giản hóa.

Du Ngự Yên một mặt không tình nguyện theo sau bê đồ, Lâm Thanh rất không có cốt khí mặc kệ nàng than vãn, y vẫn chú ý chọn đồ cần thiết.

Lâm Thanh nghiên cứu mấy ngày trời, cuối cùng cũng tìm ra được một phương pháp tạm thời khắc phục được nhược điểm của Thấu Hồn Nhãn, đó chính là sử dụng Câu Hồn Đăng, nhưng chỉ là bản đơn giản hóa, hơn nữa còn cải tạo một số phần, về bản chất mà nói, đây không phải Câu Hồn Đăng nữa.

Thực ra Lâm Thanh cũng muốn dùng Câu Hồn Đăng hoàn chỉnh hóa, thế nhưng một là thời gian không cho phép, hai là y chưa đả thông Thiên Đài, thức hải chưa mở, linh hồn lực có hạn.

Lại nói đến, phương pháp này nói khó thì khó, nói dễ thì dễ, bởi vì khó là chỉ có Lâm Thanh mới có thể sử dụng, ít nhất là tại tình cảnh này, đây là phương pháp tối ưu nhất, hơn nữa thời gian duy trì không thể vượt quá 5 phút.

Còn dễ chính là chỉ cần tập hợp đủ điều kiện, y chắc chắn có thể hoàn thành.

Nguyên lý rất đơn giản, Câu Hồn Đăng có thể truyền dẫn linh hồn lực, mà kiếm hoàn có lưu lại tinh thần ấn ký của Lâm Thanh, hai thứ kết hợp lại với nhau, kiếm hoàn một khi tách ra sẽ không biến thành tiểu kiếm, mà biến thành lồng đèn, những lồng đèn này lại giống như con mắt của y, mặc dù hiệu quả không được cao như Thấu Hồn Nhãn thật sự, thế nhưng loại bỏ hạn chế chỉ có thể sử dụng khi nhìn vào mắt đối phương, Lâm Thanh gọi đây chính là Thấu Hồn Đăng.

Mà cực hạn hiện tại của Lâm Thanh là sử dụng cùng lúc 3 kiếm hoàn, 36 tiểu kiếm, nếu kết hợp với Câu Hồn Đăng, chỉ có thể cùng lúc điều khiển 1 Thấu Hồn Đăng, hơn nữa chỉ là trên lý thuyết, vì trong thời gian này cơ thể không được di chuyển, nếu muốn vừa chiến đấu vừa sử dụng Thấu Hồn Đăng, vậy cần mở ra Thần Vi, điều này chính là nguyên nhân khiến y chỉ có thể duy trì nhiều nhất là 5 phút.



Lâm Thanh thở ra, cẩn thận nâng khối tròn nhỏ trong tay.

Vật này có bề ngoài tròn trịa vô khuyết, trên mặt khắc lấy hoa văn kỳ dị, bên trong ẩn ẩn có ánh sáng u u màu lam hắt ra, to nhỏ chỉ chừng nửa bàn tay.

Chính là Thấu Hồn Đăng!


Lâm Thanh mất hai ngày mới thành công tạo ra, Câu Hồn Đăng vốn là vật luyện hồn chí âm, kiếm hoàn lại sắc bén ẩn chửa kiếm ý của người tạo ra, cho nên hai thứ này mặc dù không đối nghịch, nhưng rất khó ở chung.

"Cuối cùng cũng thành công rồi, thử xem uy lực như thế nào!" Lâm Thanh nhoẻn miệng cười nói, tâm tình y không tệ.

Dứt lời, bỗng nhiên Thấu Hồn Đăng trong tay y trôi nổi bay lên, ánh sáng u lam bên trong lan tràn ra mặt ngoài, những hoa văn trên thân đèn lóe lên hưởng ứng, cảnh tượng có chút mờ ảo.

Thấu Hồn Đăng tách ra làm 2, 2 thành 4, 4 thành 8, 8 tách ra thành 16, Lâm Thanh cảm thấy 12 chiếc đèn vẫn còn không gian tối ưu, qua một hồi thử nghiệm đến thất bại, cuối cùng ra được thành phẩm này.

16 chiếc Thấu Hồn Đăng bay lơ lửng xung quanh y, ánh sáng u lam tỏa ra khiến trong phòng nhỏ mờ ảo như bị một lớp sương mù bao phủ.

Tầm nhìn của Lâm Thanh biến đổi, không còn chỉ có thể nhìn về phía trước, mà là mọi phía, kể cả trên dưới, Thấu Hồn Đăng chính là lợi dụng đặc tính mở rộng tầm nhìn này để loại bỏ điểm yếu chí mạng của Thấu Hồn Nhãn.

"Mặc dù uy lực chỉ có 7 phần Thấu Hồn Nhãn, thế nhưng đủ dùng." Lâm Thanh miễn cưỡng coi là hài lòng, nếu thời gian và vật liệu có đủ, y tin tưởng bản thân có thể khiến uy lực giữ được 9 phần.

Lâm Thanh thu lại Thấu Hồn Đăng, y mở cửa bước ra ngoài, hiện tại vừa vào đêm khuya, ánh trăng soi thấu bầu trời, Du Ngự Yên nằm trên ghế trúc giữa sân viện uống trà ngắm trăng, nhưng không biết ngủ quên từ lúc nào, tầng mây ngang qua che đi ánh trăng.

Cả người nàng gần như dán hết lên ghế trúc, trà trên bàn không có khói bốc lên, có lẽ đã nguội.

"Đúng là ngốc." y cười khẽ một tiếng.

Lâm Thanh đang muốn lấy chăn đắp cho nàng, bỗng nhiên cửa chính lạch cạch mở ra, một người mặc áo đen từ tốn bước vào tiểu viện, bộ pháp quen thuộc như về nhà, hắn bình tĩnh nhìn y, trong miệng lãnh đạm nói:

"Cuối cùng cũng tìm thấy các ngươi."

Mây trời tản ra, thanh nguyệt chiếu xuống ánh sáng, người đến đứng trong bóng tối, chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng Lâm Thanh vẫn nhận ra.

Tay y run lên một cái, không chút do dự ôm lấy Du Ngự Yên nhảy lui sang một bên, ghế trúc không có chút dấu hiệu nào nổ tung.

Du Ngự Yên giật mình hoảng hốt tỉnh lại, còn chưa đợi nàng ổn định tâm thần, cả nàng lẫn Lâm Thanh đều bị thứ gì đó đánh bay, va đổ góc tường tiểu viện!



Trong một phòng khác, Huyền Định cầm một mặt giấy, bút trong tay dựa theo lộ tuyến kỳ dị di động, thanh âm Hồng Trân vang lên trong đầu hắn:

"Được rồi, dừng lại, hiện tại sử dụng ấn quyết ta dạy cho ngươi."

Huyền Định tập trung, cẩn thận hồi tưởng từng chút một, hai cầm bút kết ấn kỳ dị, những đường mực trên giấy dần dần biến đổi, cuối cùng tụ lại, thành hình một tiểu viện, một nam tử có khuôn mặt lạnh lùng đứng ở cửa viện, hắn nhíu mày nhìn, nơi này có chút quen thuộc.

"Không đúng!"

Huyền Định giật mình, hắn đang muốn mở cửa phòng, bên ngoài đã truyền đến tiếng nổ vang thật lớn!



Quan đạo vô danh, đom đóm tỏa sáng lốm đốm, hoa dại ven đường trong đêm như muôn ngàn bóng người nhỏ bé lung lay theo gió.

3 người Kỳ Tuyết Anh lên đường không ngừng nghỉ, mới hai ngày đã đổi 6 con ngựa, bọn họ cần hết tốc lực đến Kiến Hoa thành.

"Chỉ cần đi hết đoạn đường này, là chúng ta có thể đến Kiến Hoa thành rồi, nhiều nhất sẽ mất nửa ngày nữa." Kỳ Tuyết Anh lên tiếng.

"Kỳ tỉ tỉ, tỉ là người của phái nào vậy? Muội vẫn thắc mắc từ trước, các tỉ muốn vây giết Lục Quý, hẳn là có tự tin nhất định, nhưng từ trước tới giờ muội chưa từng nghe đến mọi người." Quân Vũ Nghi nháy nháy mắt hỏi, một đoạn đường này nàng đã làm quen với Kỳ Tuyết Anh.

"Ta là người Kỳ gia, có nói muội cũng không biết đâu." Kỳ Tuyết Anh che miệng cười khe khẽ nói, Trần Đăng ở một bên nhìn trộm liên tục.


"Ta…" đang lúc hắn muốn góp lời, đột nhiên thần thức cảm nhận được có thứ gì đó tiến vào phạm vi cảnh giác.

"Có người!" Trần Đăng lập tức hô lên dừng ngựa.

Kỳ Tuyết Anh và Quân Vũ Nghi kéo dây cương thắng lại, trước mặt bọn họ có một cơn gió lướt qua, 4 người mặc áo choàng đen đột nhiên xuất hiện!

4 kẻ lặt không nói hai lời, trong tay bọn họ lập tức xuất hiện một chiếc đèn lồng vuông, bề ngoài khắc đầy những khuôn mặt đau khổ sợ hãi, khai tức âm u tràn ra như thủy triều!

"Là Câu Hồn Tông! Sao có thể?" Trần Đăng nhíu chặt mày kiếm trầm giọng nói.

Quân Vũ Nghi còn muốn nói gì đó, đột nhiên 4 người đối diện động! 4 luồng âm khí hòa vào nhau thành một chảy về phía bọn họ, không gian xung quanh vốn đã mờ tối càng thêm âm u.

3 người phản xạ cực nhanh tránh khỏi ngựa, 3 con ngựa khỏe mạnh chủ trong giây lát đã khô cong chỉ còn da bọc xương!

"Cẩn thận, âm khí của bọn họ có thể ăn mòn sinh mệnh lực!" Kỳ Tuyết Anh cảnh giác nhắc nhở, hai người Quân Vũ Nghi gật đầu, lúc trước đã nếm qua âm khí của Lục Quý, vì vậy bọn họ cũng coi như có kinh nghiệm.

Kỳ Tuyết Anh tâm thần lo lắng vô thức đưa mắt về phía Kiến Hoa thành, nếu đám người này đã đón trước bọn họ, vậy bên kia chắc chắn không khá hơn đi đâu, 9 phần cũng đang bị tấn công!

Nàng đoán được điều đó, là do 4 người này cực kỳ khớp với miêu tả của Hàn Nguyệt Sinh.

Kỳ Tuyết Anh chỉ vừa mới phân tâm, một luồng rít gào đã đánh tới, nàng vội vàng phản ứng lại lui người tránh đi, gốc cây sau lưng trúng chiêu liền khô héo như vào đông.



Nghe được động tĩnh bên ngoài, Lý Uyển Tâm đang nhắm mắt vận chuyển tâm pháp lập tức phóng ra, Bối Nghi kiếm vẫn gác ngang trên đùi nàng xuất ra khỏi vỏ, ánh kiếm sáng ngời cắt qua không trung, Lục Quý bình tĩnh nâng lên Câu Hồn Đăng, khí xám tỏa ra, không gian chung quanh bị âm giới bao trùm, ánh sáng u u, thân ảnh của hắn lập tức biến mất!

Lý Uyển Tâm một kiếm đâm vào khoảng không.

Lục Quý vừa mới hiện ra cách đó không xa, đột nhiên mặt đất dưới chân hắn co lại, bò lên cố định cổ chân vào mặt đất, Hàn Nguyệt Sinh không biết từ lúc nào đã vòng ra sau lưng hắn nâng quyền đánh tới, quyền phong ấn chửa hoàng khí nặng nề như núi đổ ập xuống trầm trọng!

Huyền Định hai tay hiện lên kim quang, La Hán Bát Thức - Cửu Lôi Tháp Chân hóa chưởng cắt ngang không trung, 9 tiếng lôi âm vang lên, khoảng cách gần 7m chỉ chớp mắt đã qua, trước sau giáp công.

Lục Quý lâm nguy không loạn, trên mặt hắn lãnh đạm như thường, u quang xám trầm toát ra, cơ thể hắn dần dần trong xuốt, công kích tưởng như trí mạng không thể tránh né xuyên qua người hắn, cơ thể hắn hiện ra tại một nơi khác.

Không đợi 3 người Hàn Nguyệt Sinh tiếp tục tấn công, 10 bóng người xé gió rơi xuống sau lưng Lục Quý, áo choàng đen che phủ toàn thân, nhưng sát khí âm trầm không che giấu chút nào.

Lục Quý nhíu mày lại, sao lại nhiều ra thêm một người rồi? May mà ta cẩn thận có chuẩn bin trước, nếu không thật sự là có chút phiền phức.

Mặc dù y không biết tại sao hắc ngọc lại sảy ra sai lầm, thế nhưng không vấn đề gì, chỉ là đột nhiên nhiều ra thêm một người mà thôi, những kẻ này tu vi không cao, có lẽ không quá Luyện Khí tầng 6, chỉ cần 10 tên đệ tử ngoại môn sử lý là được rồi.

Nghĩ đến đây, Lục Quý điềm tĩnh phất tay, 10 hắc bào nhân sau lưng hắn giống như quỷ ánh lướt lên, bao vây 3 người Hàn Nguyệt Sinh vào giữa.

"A di đà phật, có vẻ hắn coi thường chúng ta." Huyền Định hài hước nói đùa.

"Vậy thì dùng thực lực chứng minh cho hắn biết là được!" Lý Uyển Tâm anh khí bừng bừng tiếp lời, nàng cười lên một tiếng liền đảo kiếm đánh chặn lại 3 hắc y nhân.

Hàn Nguyệt Sinh vẫn lạnh lùng như băng ngàn năm, trong tay y không biết lúc nào đã nhiều ra một thanh tiểu kiếm màu đen kỳ dị.

3 hắc y nhân không ngờ Lý Uyển Tâm mạnh mẽ như vậy, Bối Nghi kiếm trong tay nàng như hồng lụa bừng sáng, kiếm khí sắc bén chém nát hồn thể tiên phong, khí thì đẩy lên thật cao, chặn lại 3 người! Kiếm khách càng thuần túy, thì càng sắc bén, kiếm khách thuần chính chỉ có một vũ khí, là kiếm!

Huyền Định hai mắt lóe ra kim quang, dưới làn da ánh lên màu đạm kim mờ mờ, hồn thể đánh lên người hắn bị giảm đi ⅓ lực lượng, cho dù người kia có là Luyện Khí kỳ tầng thứ 11 cũng không thể giải quyết trong nhất thời.


5 kẻ còn lại thấy Hàn Nguyệt Sinh một mình, lập tức vây công đến, 5 Câu Hồn Đăng bay múa tuôn ra u quang, hồn thể bên trong hóa thành đủ loại công kích đánh tới.

Hàn Nguyệt Sinh hai mắt băng lãnh, tiểu kiếm màu đen trong vung lên, để lại một vệt đen trong không trung, vệt đen kia giống như có linh tính, không những không tiêu tán mà còn lớn lên, càng ngày càng lớn, bay thẳng đến 5 người!

Hồn thể công kích đến gần người y bị một màn kim quang chặn lại, trước ngực y sáng lên màu vàng kim, ngay cả y phục trên người y cũng là bảo vật!

3 người lấy ít địch nhiều, vậy mà không rơi vào hạ phong, Lục Quý hơi nhíu mày lại, 3 người này có chút cổ quái, mặc dù khí tức toát ra chỉ tầm Luyện Khí kỳ 6 - 7 tầng, thế nhưng thực lực chỉnh thể lại cao hơn nhiều, nhất là tên mặt lạnh, không những khí tức hùng hậu, mà còn nhiều pháp khí.

"Chẳng lẽ là thể tu?" Lục Quý tự hỏi nhỏ, là con trai của Lục trưởng lão Câu Hồn Tông, Lục Quý có kiến thức hơn người là chuyện đương nhiên, y từng nghe được một số chuyện về thể tu, nhưng loại hình tu sĩ này sớm đã tuyệt tích hơn nghìn năm trước.

10 người áo đen cùng 3 người Lý Uyển Tâm đánh đến tưng bừng, Lục Quý một mặt hờ hững nhìn xem, mặc dù hơn bình thường, nhưng cũng chỉ đến thế là cùng, đối với y, như vậy, cũng chỉ là như vậy.

Đột nhiên, một đạo khí tức mờ mờ xuất hiện trong thần thức của y, khí tức này lờ mờ sắc bén, không có quỹ tích cụ thể, rất khó bắt lấy, Lục Quý cảnh giác nhìn quanh, nhưng trong tầm nhìn của y không có gì cả.

Đột nhiên một cỗ uy hiếp như hàn phong giữa đông thổi đến, Lục Quý lập tức hư ảo gần biến mất, ánh sáng u lam vụt qua, một giọng nói cất lên chặt đứt quá trình này:

"Đừng hòng!"

Lâm Thanh không biết từ bao giờ đã đến gần sau lưng Lục Quý, Thanh Ly U Đàm bí ẩn khó dò, dù cho có phát hiện cũng không bắt được!

Nhìn thấy Lục Quý muốn chạy mất, Lâm Thanh lập tức ném ra Thấu Hồn Đăng, 12 chiếc đèn tròn màu u lam bay ra nhanh như chớp chặn lại tất cả góc chết, Thấu Hồn Nhãn cùng thi triển một lượt cắt ngang chiêu thức của Lục Quý, Câu Hồn Đăng của y vừa lóe lên đã ảm đạm xuống!

Thanh Ly U Đàm như tơ mảnh trong u đàm, thâm nhập tận cốt tủy, mặc dù nghe được tiếng nói, thế nhưng muốn bắt được chính xác vị trí vẫn là điều khó khăn.

Bội kiếm được kiếm y cùng chân khí bao bọc lại phát ra màu lam nhạt bí mật đâm vào hậu tâm Lục Quý.

Keng!

Một tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, mũi kiếm bị một bàn tay chặn lại, Lục Quý… vậy mà dùng tay không chặn kiếm!

Tay trái y bị âm khí màu xám xanh bao bọc, vững vàng tiếp một kiếm của Lâm Thanh!

"Ngươi, hiểu sai gì rồi chăng?" giọng y trầm trầm vang lên, từ bàn tay y, mười mấy âm hồn mượn thế như rắn dùng tốc độ cực nhanh quấn lấy thân kiếm, muốn chui vào người Lâm Thanh.

Lâm Thanh biết mình đoán sai, hắn không do dự chút nào, kiếm y bùng nổ mãnh liệt, một mảnh trắng xóa hiện lên, thân bội kiếm giống như có vô số cây nhỏ li ti mọc lên, nhanh chóng xé toạc âm hồn, hắn chớp thời cơ lùi lại kèo dài khoảng cách.

Không đợi Lâm Thanh bình ổn lại, sau lưng hắn đã vang lên âm thanh xé gió, một luồng khí lãng màu đen tuyền kéo theo đuôi dài trong không khí chém ngang hông hắn, Lâm Thanh lúc này phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, y hiểm hiểm dùng kiếm cản lại, hai chân đạp mạnh mượn lực phản chấn bay sang bên phải!

Lục Quý khuôn mặt bình tĩnh thu tay lại nhìn Lâm Thanh.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK