• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Mật Kết-

Sau khi lên xe chuyện đầu tiên Tăng Lý làm đó chính là tìm một chỗ giấu điện thoại đi. Cũng may ở trong thùng xe nhiều đồ vật linh tinh cho nên chỗ giấu điện thoại rất nhiều, lúc đầu Tưởng Tu Vũ không hiểu lắm vì sao cậu phải làm như vậy, nhưng không lâu sau cậu ta đã hiểu.

Tên bị đá vào trứng kia hùng hổ chửi mấy câu, sau đó nhanh chóng mở cửa xe ra, không nói hai lời bước lên, "Bọn mày có nhìn thấy điện thoại của tao không?"

Hai người ngơ ngác lắc đầu, diễn như chẳng có chuyện gì xảy ra. Tên bị đá vào trứng kia lục soát khắp người hai người, vốn muốn tìm trong thùng xe xem, nhưng không thể tiêu tốn thêm thời gian nữa, với lại bọn họ bây giờ phải nhanh chóng lên đường.

||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||

wtp Mật Kết

Nói thế nào đi nữa thì hai tên nhóc này chắc cũng không trộm điện thoại đâu, đúng không?

Không giống.

Tên bị đá vào trứng lẩm bẩm một câu, "Thế sao điện thoại của tao lại mất... đúng là gặp quỷ. Hôm nào ra khỏi cửa phải xem hoàng lịch." Sau đó rời đi.

Không lâu sau, xe tiếp tục chạy.

Đến lúc này Tăng Lý mới lấy điện thoại ra, ánh sáng của màn hình điện thoại hắt lên gương mặt cậu. Tưởng Tu Vũ sán lại gần xem, vừa nhìn một cái đã khiến hai người cùng đờ người ra, trong nháy mắt mặt hai người đỏ bừng rồi lan xuống đến tận cổ.

Trên màn hình là một cô gái ngực to xinh đẹp mặc đồ hở hang.

Tăng Lý: "...Ờm."

Tưởng Tu Vũ: "...Ấy."



Chẳng qua hai người chỉ cảm thấy xấu hổ, ngại ngùng thôi, trừ cái đó ra thì chẳng có những suy nghĩ khác. Tăng Lý chậm rãi mở điện thoại ra, cũng may chủ nhân của chiếc điện thoại này không cài mật khẩu, vận may của bọn họ đúng là không tồi.

wtp Mật Kết

Tăng Lý cũng cảm thấy mơ hồ, nếu thật sự không phải vận may của bọn họ tốt thì điện thoại có khi cũng không trộm được, mà có trộm được thì có khi cũng không có mật khẩu mà mở. Cậu thở ra một hơi, cậu và Tưởng Tu Vũ nhìn nhau một cái, hai người đã trải qua một trận chấn động lòng người vừa nãy nên đã không còn căng thẳng nữa, ngược lại thả lỏng hơn rất nhiều.

Vấn đề bây giờ chính là, đây là đâu...

Tăng Lý chưa từng nghiên cứu điện thoại, nhưng Tưởng Tu Vũ thì có. Cậu ta cầm lấy điện thoại, hai cậu thiếu niên dựa vào nhau, Tăng Lý hơi nhíu mày nhìn Tưởng Tu Vũ thao tác, nghiêm túc học tập.

"Mở GPS lên, xem chúng ta bây giờ đang ở đâu." Tưởng Tu Vũ giải thích, mở bản đồ ra, sau đó sững sờ, "Ngoại ô?"

Đúng là ngoại ô thật... trong lòng Tăng Lý lặng lẽ nói.

"Chỗ này cách nhà tôi rất gần." Trầm mặc một lúc, Tưởng Tu Vũ đột nhiên nói.

Hai người nhìn nhau, rõ ràng là đang nghĩ đến gì đó, sắc mặt hai người trở nên cứng lại. Tăng Lý không nói thêm gì lấy điện thoại. Sau đó móc trong túi áo ra một mảnh giấy nhớ có viết số điện thoại của Giang Niên, gọi đi.

wtp Mật Kết

Cuộc điện thoại rất ngắn, Tăng Lý báo đại khái phương hướng, cậu báo rằng ở gần nhà Tưởng Tu Vũ.

Sự việc càng ngày càng kỳ lạ.

Giống như có một đám sương mù mờ mịt che ngay trước mắt, Tăng Lý có thể loáng thoáng đoán ra được gì đó, bắt được ít manh mối, nhưng lúc quyết tâm bước về phía trước đối mặt tất cả thì đám sương trắng ấy vẫn cứ như vậy.

Chuyện này có liên quan đến bác của Tưởng Tu Vũ không?

Ban đầu Tưởng Tu Vũ vì sao lại nghi ngờ bác mình? Nói trực giác, thật ra Tăng Lý không tin lắm. Tưởng Tu Vũ không giống kiểu người không có bằng chứng gì mà lại đi nghi ngờ người khác, có lẽ cậu ta vì một chuyện nào đó nên mới đoán ra.

Chiếc xe này muốn đến đâu?

Mà trong chuyện này, ba của Tưởng Tu Vũ ở vị trí nào?

Tăng Lý có thể lờ mờ đoán ra, cái này có lẽ là liên quan đến tranh đấu trong gia tộc, nhưng bây giờ manh mối quá ít, Tưởng Tu Vũ cũng không muốn nói, cậu nhìn Tưởng Tu Vũ một cái, Tưởng Tu Vũ vẫn ngồi ở đó ngơ ngác.

Có quá nhiều chuyện không thể hiểu nổi.



wtp Mật Kết

Nhưng ít nhất... bọn họ vẫn an toàn. Trước mắt xem ra những người kia không cần mạng của bọn họ.

Tăng Lý giấu điện thoại đi tựa đầu vào đống đồ linh tinh trên xe, thở ra một hơi nặng nề. Thật ra lúc đầu cậu rất sợ, sợ đến mức run rẩy, sợ đến mức muốn khóc, nhưng bây giờ lại chẳng cảm thấy sợ chút nào. Có thể là khi nỗi sợ hãi đạt đến một cực hạn thì sẽ chở nên bình tĩnh hơn.

Con người khi bị ép trở nên tàn nhẫn thì càng khủng hoảng càng biết cách cắn người.

"Chắc không phải bác tôi đâu." Tưởng Tu Vũ nghĩ một lúc rồi đột nhiên nói.

Rõ ràng là ban đầu Tưởng Tu Vũ cũng nghi ngờ Tưởng Văn Linh.

Tăng Lý nghĩ cũng cảm thấy thế, nếu là ông ta sẽ không làm chuyện nguy hiểm thế này, đem người đến gần chỗ mình thế. Ông ta phải mang người đi càng xa càng tốt, khiến người khác không thể nghĩ đến mình làm.

Cậu cụp mắt, dường như đang suy nghĩ mối liên hệ của tất cả những chuyện này, Tưởng Tu Vũ ôm cánh tay nói: "Chắc là bọn đòi nợ."

Đòi nợ... đòi nợ... đúng rồi, còn cả bọn đòi nợ nữa...

wtp Mật Kết

Những suy nghĩ trong đầu Tăng Lý đột nhiên được khai thông, ngay lập tức hiểu ra, cậu quên mất, ngay từ đầu cậu đã quên mất, nguyên nhân dẫn đến tất cả những chuyện này chính là vì khoản nợ chưa trả.

Vậy thì, nếu thêm điều này vào nữa thì...

"Chú Giang, sẽ đến cứu chúng ta." Một tay Tăng Lý đặt lên đầu gối, cụp mắt, lông mi rất dài, dường như là đang nghiêm túc suy nghĩ điều gì đó, cậu cảm thấy bản thân sắp hiểu rồi, liên kết những manh mối này lại với nhau, một mối nghi ngờ nào đó có vẻ rất hoang đường, nhưng lại rất hợp lý. "Sẽ thôi... không cần sợ."

Gương mặt Tưởng Tu Vũ chôn ở giữa hai đầu gối, trong bóng tối, ánh mắt cậu ta dừng lại trên gương mặt Tăng Lý.

Tăng Lý thật sự rất đáng tin, cậu ta nghĩ.

Một khi gặp phải nguy hiểm sẽ trút bỏ đi sự nhát gan, giống như một người anh hùng, tuy cũng sợ nhưng lại vẫn có gắng kiềm chế, cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, đối mặt với nguy hiểm.

Giống hệt cái ngày mà cậu ta được Tăng Lý cứu ấy.

Tưởng Tu Vũ cúi đầu xuống càng sâu hơn, nhìn chằm chằm vào đôi giày trên chân, nói một tiếng ừm.



Mà bên kia, Phí Lập cũng theo tờ giấy của mẹ Tăng Lý tìm đến Giang Niên. Hắn mang theo cặp sách của mình và Tăng Lý đi đằng sau Giang Niên, sắc mặt không tốt lắm.

Lúc đầu Giang Niên không muốn cho hắn đi cùng, nhưng thái độ của Phí Lập rất cương quyết, tỏ ý nếu không đưa hắn đi cùng thì hắn cũng sẽ tự bắt xe đi theo, hết cách, vì để đảm bảo sự an toàn cho Phí Lập, cuối cùng ông chỉ đành mang theo Phí Lập.

Phí Lập không biết Giang Niên ở trong cục cảnh sát làm gì, hắn không hiểu lắm, nhưng cuối cùng có mấy cảnh sát chìm đến rồi mọi người leo lên xe riêng của Giang Niên, một hàng người cùng nhau ra ngoại ô.

Trời dần dần tối.

wtp Mật Kết

Mấy người cảnh sát nhìn thấy Phí Lập còn hơi ngạc nhiên, sau đó như bỗng hiểu ra bèn cười trêu ghẹo hắn, đợi đến lúc tốt nghiệp có thể suy nghĩ đến việc làm cảnh sát.

Phí Lập lễ phép trả lời mấy câu, sắc mặt vẫn luôn không tốt. Hắn vừa tự trách lại vừa lo lắng, hai người kia nếu xảy ra chuyện gì hắn không biết mình phải nên làm thế nào.

"Bạn Phí này, không được quên." Giang Niên quay đầu nhìn Phí Lập đang ngồi ở vị trí phó lái một cái, giọng nói vững chãi, "Cháu đã đồng ý với chú, sau khi đến nơi phải ở yên trong xe, mọi thứ giao lại cho bọn chú."

Trong lòng Phí Lập đang cực kỳ phiền muộn, nhưng vẫn nghiêm túc nói một tiếng vâng. Chỉ cần nhìn thấy Tăng Lý vẫn còn an toàn thì làm sao cũng được.

Phí Lập nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến giọng nói lo lắng của Du Du trong điện thoại, bà nói với hắn những điều Tăng Lý... đã phải trải qua, một vài chuyện cũ.

Hắn không ngăn được bản thân mình, hắn cảm thấy trái tim mình như đang run rẩy.

Đau lòng.

15/09/2022

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK