"Tiểu Bạch Dương ơi, héo tàn vào đất, hai ba tuổi rồi, mà không có mẹ..." Bên trong cánh cửa vang lên tiếng hát của trẻ nhỏ.
Ba người đứng ngoài cửa đưa mắt nhìn nhau, sau đó một giọng nói trong trẻo vang lên, chứa vẻ tức giận: "Hát linh tinh gì thế! Đã nói mẹ anh cũng là mẹ mày mà?...Thôi, lại ăn cơm đi, ăn cái này trước để anh đi nấu tôm cho ăn."
Cánh cửa nhà cũng không khép kín, từ ngoài hành lang cũng có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu trai lấy miếng thịt có vẻ như là mới mua ở một quán ven đường ra đặt lên bàn, trên bàn có một đôi tay nhỏ nhắn ngăn ngắn, còn lại thì bị cửa che mất không nhìn thấy được.
Phí Lập hơi ngạc nhiên vì cảm giác mà cậu ta tạo ra trước đó không hề giống bây giờ, cứ như hai người khác nhau vậy.
wtp Mật Kết
Thái Khang lại cực bình tĩnh, nói: "Bạch Dương không có ba mẹ, từ nhỏ đã cùng em trai sống nương tựa vào nhau. Em trai của cậu ta nhỏ hơn cậu ta năm tuổi, năm em trai ra đời thì cũng là năm ba mẹ cậu ta mất."
Lúc này Tăng Lý mới biết thì ra cậu trai kia tên là Bạch Dương.
Rất sạch sẽ, vừa mang lại cảm giác tràn đầy sức sống.
Bạch Dương đi nấu cơm, đứa trẻ lại đứng ở đằng sau hát: "Tiểu Bạch Dương..."
"Mày còn hát nữa anh sẽ đánh mày đấy!" Bạch Dương quay đầu trợn mắt với cậu bé, đi đến bên cạnh cậu bé ngồi xổm xuống nhẹ nhàng đánh vào hai tay đứa em.
Đứa trẻ lập tức khóc lên.
Bạch Dương thở dài, dường như đã quen, cậu ta để cho cậu bé khóc còn mình thì tiếp tục nấu cơm.
Ba người bên ngoài cửa đều cảm thấy bây giờ mà bước vào thì không ổn lắm.
"Có phải em trai cậu ta..." Tăng Lý mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn về phía Thái Khang.
Thái Khang gật đầu, "Vừa ra đời ba mẹ đều mất, nghe nói sau đó thằng bé bị sốt, không chết yểu cũng coi là may rồi, nhưng đầu óc bị sốt đến không bình thường."
"Sao mày lại biết." Phí Lập hỏi.
"Những người xung quanh đây đều biết, nhìn hai anh em nhà họ khôn lớn, trước kia anh tao đến đây rồi." Thái Khang thấy bên trong đã dần dần lắng lại, đẩy cửa nói, "Vào đi."
"Cậu để quên túi ở trong phòng quán bar, bọn tôi mang đến đây cho cậu." Thái Khang mở cửa đi thẳng vào vấn đề luôn.
wtp Mật Kết
Bạch Dương dường như không nghĩ đến có người đến, hơi sửng sốt sau đó bỏ xẻng nấu ăn xuống, cúi đầu: "À... cảm ơn, tôi định mai đi làm rồi lấy. Ở đây khó đi lắm đúng không, làm mọi người vất vả."
Cậu ta rất gầy, cao cao gầy gầy, giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua thôi thì sẽ ngã vậy.
Đứa trẻ ngồi trên ghế ăn cơm, một hộp thịt be bé, Tăng Lý để ý thịt bên trong đã hết sạch rồi.
"Không sao, không khó đi lắm." Thái Khang đưa túi cho cậu ta, bạch Dương xoa xoa tay rồi nhận lấy, cố gắng không đụng vào ngón tay Thái Khang, rồi lại nói cảm ơn.
Căn phòng rất nhỏ, phòng bếp, phòng ngủ, thậm chí là nhà vệ sinh đều ở trong không gian nhỏ hẹp này, chỉ dùng tấm vải ngăn ra, nhìn thôi đã thấy chật trội khó chịu. Chỗ nào cũng thấy rách rưới, trong lòng Tăng Lý có một cảm giác khó hiểu, Bạch Dương hơi câu nệ, ngại ngùng, Tăng Lý thấy cậu ta không muốn cho người khác nhìn thấy mặt này của bản thân.
"Vậy... bọn tôi về trước đây." Ánh mắt Tăng Lý dừng lại trên người đứa trẻ, nếu đi học thì cũng đã lên cấp hai, "Bai bai."
"Bai bai." Bạch Dương nói.
Trên đường về, Tăng Lý mím chặt môi chẳng nói câu nào, ánh mắt Phí Lập dừng lại trên môi cậu, nhỏ giọng hỏi, "Sao thế? Thương xót cậu ta à?"
Tăng Lý lắc đầu, "Em thấy bản thân cậu ấy cũng không muốn bị thương xót... nếu em mà thương xót cậu ấy, thế thì cậu ấy thật sự trở nên đáng thương."
"Chỉ là em..." Tăng Lý nghĩ một lúc không nói nữa.
Trong lòng cậu đang rối bời, cậu đang nghĩ bản thân có thể làm được gì, nhưng hình như chẳng làm được bất cứ gì cả. Cậu không thể khoác lên mình chiếc áo của thánh nhân để giẫm đạp lên tự tôn của người khác được.
"Nếu muốn làm gì đó thì tặng sách đi." Thái Khang ngáp một cái, cuối cùng cũng tỉnh rượu, bắt đầu buồn ngủ, "Gửi sang đi. Lần trước tôi thấy lúc rảnh cậu ta sẽ đọc sách."
"Không đi học à?" Phí Lập hỏi.
"Không có người thân, nuôi bản thân và em trai cũng đã đủ vất vả rồi, làm sao mà đi học được." Thái Khang duỗi lưng, "Trên thế giới này có rất nhiều người mười bảy mười tám tuổi không học cấp ba."
Cả đường yên tĩnh.
wtp Mật Kết
"Vậy bọn tao đi trước đây." Phí Lập run run kéo chặt áo khoác ngoài, thở ra một hơi khí lạnh, "Có cần tao giúp mày đưa mấy con ma men kia về không?"
"Để bọn họ ngủ ở đây đi, nửa đêm tỉnh lại sẽ tự mò về nhà." Thái Khang có vẻ rất buồn ngủ, vẫy vẫy tay đi về phía quán bar, "Đi đi, tao cũng về đây."
"Ừ. Vậy—bọn mình cũng về nhà thôi." Phí Lập ngáp một cái, thở ra hơi thở trắng xóa, dưới ánh đèn Tăng Lý đứng ở đó nhíu mày, tay nhét trong túi áo, cả người co lại trong chiếc áo khoác ấm áp, Phí Lập cười đi lại ôm cậu, "Lạnh lắm à? Có cần anh ôm em về không?"
Phí Lập cúi xuống đòi hôn, "Hôn một cái."
Tăng Lý không trả lời, nhìn có vẻ không được bình thường lắm. Một giây sau, bỗng cậu ngẩng đầu lên nói, đầu cụng vào trán Phí Lập làm hắn hết cả hồn.
"A, có rồi!" Tăng Lý túm lấy tay Phí Lập, kéo theo hắn chạy trên đường phố lạnh giá, "Theo... theo em."
Phí Lập: "???"
Phí Lập ngơ ngác, bị Tăng Lý kéo chạy điên cuồng trên phố, ánh đèn từ xa hắt lại, người đi đường đi xe ô tô đủ màu sắc chạy vụt qua. Hơi thở vẫn chưa kịp điều chỉnh lại, hai người thở dốc gió thổi bên tai, cơn gió lạnh tê buốt thổi lên làn da.
"Đi... đi đâu thế!" Phí Lập chưa kịp nói xong thì thấy ánh mắt Tăng Lý sáng lấp lánh, bỗng chốc chẳng nói thêm được gì.
Thôi được rồi, đi đâu cũng được.
Tăng Lý thở phì phò, lúc nói chuyện vẫn còn đang thở dốc, sắc mặt dường như hưng phấn quá độ mà trở nên đỏ bừng: "Về nhà lấy sách! Em vẫn luôn nghĩ, nghĩ có thể làm chút gì đó... gửi sách sang trước? Cái khác thì nói sau, cũng có thể hỏi mọi người xem có ai có sách không dùng đến không... tóm lại chúng ta phải hành động, làm chút việc chúng ta đủ khả năng..!
Phí Lập nghe mà sững sờ, lồng ngực Tăng Lý phập phồng, dưới sự dẫn dắt của cậu khung cảnh xung quanh bị kéo lùi về phía sau, Phí Lập cười nói: "Em điên thật."
Thật sự đã thay đổi rồi.
wtp Mật Kết
"Nhà mình cũng có, để anh về chuyển sách của mình. Sang cả nhà anh lấy nữa!" Phí Lập chạy lên trước kéo cậu chạy rồi quay đầu nở một nụ cười tươi, "Mẹ nó nữa, sao anh cứ cảm thấy hai đứa mình như tên điên ấy?! Chạy như điên trên phố, mọi người sẽ cảm thấy hai thằng con trai – đúng là ngốc ha ha."
Trái tim Tăng Lý cũng kích động không thôi, chẳng hiểu vì sao lại cảm thấy hưng phấn, cứ như là bản thân cuối cùng cũng có thể làm cho người khác việc gì đó, cuối cùng cũng có thể đưa một cánh tay ra với người trong hoàn cảnh như cậu.
"Không... không cần quan tâm đến bọn họ!" Tăng Lý nói.
Dung Thành về đêm giống như một cô gái xinh đẹp mà tĩnh lặng, nhìn các chàng trai kéo tay nhau chạy về nơi xa xôi và rộng lớn hơn thành phố này.
wtp Mật Kết
Sau đó không lâu.
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng động, dường như là bị thứ gì đó đụng phải. Bạch Dương giật mình, đặt quyển sách mới xem được mấy trang trên tay xuống rồi ra mở cửa.
Tiếng đập vào cửa vừa nãy là một viên đá. Trước cửa có một thùng giấy, trông có vẻ rất rặng.
"....?" Bạch Dương ngồi xuống mở hộp giấy ra thì sửng sốt.
Bên trong tất cả đều là sách—còn có một tờ giấy.
Cậu ta trầm mặc một lúc lâu, rồi nhìn xung quanh tối om không thấy ai. Cuối cùng nhấc thùng giấy lên mang vào nhà, đóng cửa lại.
Phí Lập ló đầu ra từ bóng của toà nhà, thở ra một hơi, "Nhưng mà, sao đột nhiên lại thế? Sao lại phải làm đến mức này?"
Sự hưng phấn của Tăng Lý vẫn chưa hết, hai má hồng hồng, nói: "Có lẽ là cảm thấy cậu ấy và em trước kia... rất giống nhau? Với lại sau khi nghe và nhìn thấy hoàn cảnh của nhà cậu ấy thì nghĩ ngay đến em có thể làm gì, có thể làm được điều gì... đây." Tăng Lý ngại ngùng cười, lộ ra má lúm đồng tiền, "Ngốc lắm đúng không? Nhưng em cảm thấy nếu không làm gì thì không được—không làm thì em sẽ hối hận."
Phí Lập thấy mình đúng là quá thích tên nhóc này, ôm lấy vai Tăng Lý cười, "Thỏ nhỏ của nhà chúng ta tốt bụng nhất. Được rồi, điên cũng điên xong rồi, có thể về nhà không?"
Tăng Lý gật đầu, ngẩng đầu hỏi, "Mai... đi hỏi xem có tài liệu của lớp 11 không đi?"
Phí Lập ngẩn ra, rồi chợt bật cười, "Được."
Ngạc nhiên thật đấy. Trước kia chú thỏ nhỏ ngay cả nói chuyện với người khác còn sợ, thế mà bây giờ lại có thể vì một người lạ mà cố gắng đến mức này.
Phí Lập nhìn cậu, vẻ mặt dần trở nên dịu dàng.
- -Thật sự đã thay đổi rồi, thỏ con của tôi.
Bạch Dương ngồi trên chiếc gường ọp ẹp của mình. Em trai co thành một cục ngủ say một bên, Bạch Dương đắp lại chăn cho cậu bé, ánh mắt dần trở nên dịu dàng hơn.
Cậu ta mở tờ giấy nhỏ ra.
wtp Mật Kết
Bên trong viết một dòng chữ xinh đẹp—
"Cố lên!
'Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rộng lớn kia, rời bỏ lồng giam. Dang rộng đôi cánh bay thật cao mới có thể chạm đến tận cùng của ước mơ."
- -Là lời của bài hát mà tối nay cậu ta đã hát.
Hơi ngốc. Nhưng, đáng yêu.
24/03/2024