Phong Liêm Triệt cao hứng nắm tay Phong Tư Linh bước vào,nam nhân anh tuấn tiêu sái,cười một cái liền khiến người người điên đảo,đám nữ quyến vừa nhìn thấy hắn đã say mê,chìm đắm trong thế giới mơ mộng,trên đời sao lại có nam nhân đẹp hơn cả nữ tử như vậy,vừa ghen tị lại vừa yêu mến a
Chỉ tiếc là hắn lại không thèm để ý tới,chỉ chăm chăm vào nương tử nhà mình,muốn hắn chú ý há?Đẹp hơn nàng đi rồi hẵng nói
Chu Thanh nhìn thấy Phong Tư Linh,lửa trong lòng đã chực trào,đứng dậy định ba mặt một lời thì(may thay)Chu Thành đã cầm tay nàng chặn lại,lắc đầu căn dặn,nàng tức tối dậm chân rồi bực dọc ngồi phịch xuống,hừ!Nữ nhân không biết lẽ phải,nàng không để yên cho ả lâu đâu!(tiểu Thanh à,nương dặn ngươi một câu,làm người nên biết giữ mình không ta cho ngươi xuống lỗ nghe con)
Lâm Linh nhìn thấy Phong Tư Linh nhịn không được liền đứng dậy,quát lớn
-Phế vật nhà ngươi sao dám bước chân vào đây!?Thật ô uế!Mau cút ra ngoài cho ta!
Hử?
Phong Liêm Triệt tối sầm mặt,tử mâu tuyệt sắc yêu mị khép hờ,thở ra luồng hàn khí quỷ dị,uy áp cường giả liền ập lên người Lâm Linh,nàng ta chỉ là người luyện võ sao chống lại uy áp kinh người của hắn,ngay lập tức ngã xuống,một búng máu tươi xộc ra,khổ sở không thôi!
-Điện hạ!Điện hạ!Tiểu nữ nhất thời nông nổi,xin người thứ tội-Lâm Vĩnh Kha dập đầu cầu xin hắn,Phí di nương cũng đã góp phần
Liễu di nương và Lâm Ngải(đã được trị liệu nhưng vẫn phải che mặt,bả còn ám ảnh Linh tỷ lắm,động vô là chết như chơi à)tuy rất sợ hãi nhưng cũng một bụng khoan khoái trong lòng,Lâm Linh xú nha đàu nhà ngươi chết đi a,chết quách đi a!
Phong Tư Linh nhìn bộ dáng khổ sở của Lâm Linh,khinh bỉ một trận,bàn tay nhỏ nhắn nắm lấy tay Phong Liêm Triệt khẽ động,hắn mới bắt đầu xuôi xuống,dần thu lại uy áp
Tiện nhân!Thử mở cái mồm thối của ngươi ra nói nàng là phế vật nữa xem,ta liền giết ngươi!
Lâm Linh bộ dạng còn thê thảm hơn đám nô tài lúc trước,Phí di nương nhanh tay đỡ nàng dậy rồi dìu vào trong
Cả gian phòng câm như hến,mất một lúc sau,Lâm Viễn Độ mới lên tiếng hòa giải
-Thiếu Vương điện hạ và nương nương cất công tới đây chính là vinh hạnh của phủ Tam công chúa,mời điện hạ và nương nương vào chính điện dùng bữa
Phong Tư Linh cười lạnh,thanh âm tựa tiếu phi tiếu vang lên
-Sinh thần của Tam muội,ta tất nhiên phải đến,sự việc vừa rồi coi như chưa từng xảy ra,ta có chuẩn bị một món quà sinh thần cho muội tử,mong muội ấy nhận tấm lòng của ta
Ngọc Miên tay nâng chiếc hộp ngọc bước lên,giao cho gia nhân của Phí di nương,đám nữ quyến nhìn hộp ngọc lung linh mà phát thèm,chỉ riêng trữ phẩm đã quý như vậy,vật bên trong còn đáng giá đến mức nào?không hổ danh là hoàng tộc a~Lâm Linh kia cũng là có phúc quá đi
...
Bữa tiệc được tổ chức ở chính điện phủ công chúa,phải nói là rất náo nhiệt,tụ tập gần như đông đủ các quan chức và quý tộc trong thành,chỉ là một cái sinh thần nho nhỏ mà cũng làm lớn lên như vậy,không biết nếu Phong Liêm Triệt kia tổ chức sinh thần cho nương tử nhà hằn thì sẽ có bao nhiêu cao nhân đổ về đây,quà nhận chắc không hết đâu a~
Nguyệt Thiếu Vương và Thiếu Vương Phi được xếp ngay cạnh chủ tọa là Lâm Viễn Độ,nàng khẽ đưa mắt quan sát một lượt,đối diện nàng là Chu quốc công và Chu phu nhân,bên cạnh hai người đó lại chính là Lý thượng thư,người đứng đầu thượng thư phủ,coi ra bữa tiệc này cũng chỉ là cái cớ,liền phải để Mộ Phi đi nghe ngóng một phen
Lâm Linh sau khi được chữa trị cũng miễn cưỡng lết được thân tàn ra ngoài,chào hỏi qua khách nhân một chút,trước khi về phòng,nàng nhìn Phong Tư Linh,ánh mắt uất ức,không chịu phục
...
Hải Ngọc
Lâm Linh ngồi trên giường,khó khăn tiếp nhận từng ngụm cháo nha hoàn đưa tới,cảm giác như già đi chục tuổi,mệt mỏi không thôi
Nàng hận Phong Tư Linh,hận tất cả của nàng,không thể dễ dàng tha cho nàng ta!
-A Thủy,ngươi đi truyền cho nương,bảo người phân phó vài sát thủ của gia tộc,bằng mọi giá phải giết chết Phong Tư Linh,tốt nhất là nên làm ngoài phủ để tránh nghi ngờ
-Tiểu thư yên tâm,phu nhân và lão gia chắc chắn sẽ đòi lại công đạo cho người,Phong Tư Linh kia bất quá cũng chỉ là một phế vật,khinh thường tiểu thư là đáng tội chết(==,thêm một thánh ngu người nữa)
A Thủy là nha hoàn đi theo Lâm Linh từ nhỏ,so với hạ nhân khác trong phủ thì nàng ta được phúc lợi lớn hơn,ngoại hình khá xinh xắn,làm việc cũng cần cù,nhanh nhẹ,bất quá lại răm rắp theo lời Lâm Linh,bản tính tốt cũng bị phai không ít
A Thủy đút ngụm cháo cuối cùng cho chủ tử rồi thu dọn ra ngoài
Bên ngoài cửa sổ căn phòng,thân hình nhỏ nhắn đáng yêu nhếch miệng cười tinh quái,hồng mâu long lanh không che đi được tia sát khí nồng đậm,Tiểu Kim phi thân lên mái nhà,nhẹ nhàng uyển chuyển trở về phòng
Dám có ý đồ mưu hại tỷ tỷ,đợi ta nói cho ca ca,các ngươi liền lĩnh đủ!(Tiểu Kim a~từ bao giờ mà ngươi giảo hoạt như vậy,Triệt ca mà biết,không tru di cửu tộc là may lắm rồi)
...
Trở lại với bữa tiệc,Phong Tư Linh chỉ ngồi một lát là rời đi,không khí ở đó đối với nàng thì ngột ngạt không tả,nàng đi rồi,hắn tất nhiên cũng lẽo đẽo theo sau
-Hai ngươi không cần hộ giá,âm thầm ở lại trông chừng,chú ý động tĩnh của đám Chu quốc công,có gì báo cho ta là được-Phong Tư Linh cần thận căn dặn hai huynh đệ Mộ Phi và Mộ Tinh rồi mới rời đi
-Ca ca,ca ca a!-Tiểu Kim lon ton chạy tới bên cạnh Phong Liêm Triệt,hắn nhấc bổng tiểu oa nhi lên,mỉm cười
-Chuyện gì vậy Tiểu Kim?
-Ca ca...-rồng nhỏ ghé sát tai hắn thì thầm gì đó,hắn vừa nghe xong mặt đã tối sầm,nếu không phải Tiểu Kim đang ở trên tay hắn,hắn đã không ngại túm đại một người mà bóp nát rồi
-Tiểu Kim,muội làm tốt lắm,giờ thì hãy đi cùng tỷ tỷ,bảo vệ nàng cho tốt,ca ca sẽ thanh lý đám người không biết thân phận kia,muội hiểu chứ
Ân!-đầu nhỏ gật gật tán thành,trong lòng như nở hoa,chờ đón kết cục của những kẻ xấu số
...
-"Tiểu tử thối,ngươi tính làm gì"-tiếng nói ồm ồm vọng ra trong tâm trí Phong Liêm Triệt,khuôn mặt hắn không chút biểu cảm,bóng dáng mĩ lệ thoắt ẩn thoắt hiện trong màn đêm,chỉ trong chớp mắt,hắn đã biến mất không dấu viết
-"Lão gia hỏa,ông hỏi ta tính làm gì ư?Dùng Hình ngục đi!"
...
Một thân hắc y đi dọc hành lang dài và tối,sương mù tỏa đặc dưới đất,ánh sáng ẩn hiện từ Lam thạch lại tăng thêm độ u ám và lạnh lẽo ở nơi kì lạ này
Hắc y nhân có mái tóc tử sắc,môi đào khép hờ,bên hông đeo một miếng ngọc bội khắc hình hoa mẫu đơn rất tinh xảo,không ai khác lại chính là Tạ Yến Nhi,nàng di chuyển đến trước một bức tranh gỗ lớn,hình thù trong tranh uốn lượn kì dị,trông như một biểu tượng gì đó,chủ thượng của nàng tức Phong Liêm Triệt lại có thể nhìn ra một đôi long phượng,hắn nói trông chúng giống như đang muốn bảo vệ thứ quan trọng rồi không cho nàng chuyển bức tranh đi
Hình ngục ban đầu là một căn hầm cũ mà Phong Liêm Triệt tình cờ phát hiện lần đầu về Nam Phong,hắn nảy sinh một cảm xúc kì lạ với nơi này nên sau khi thu nhận ám vệ đã để đây làm mật thất,nơi trị tội những kẻ sa đọa,có âm mưu với hoàng tộc hoặc đắc tội với...hắn
Những cực hình trong Hình ngục là thứ mà kể cả đội ám vệ kia cũng kinh sợ,mặc dù vậy nhưng làm riết cũng thành quen,đi theo Phong Liêm Triệt chính là không có tình người,kẻ có tội liền thẳng tay trừng trị a
Tạ Yến Nhi đưa tay vạch vài đường để lại ấn kí trên không kí rồi lẩm bẩm niệm chú,trước bức tranh đã xuất hiện một cái Linh đạo(một dạng cổng dịch chuyển,giống như truyền tống trận á)
Nàng đi qua linh đạo,linh đạo dao động một hồi rồi vụt tắt
Yến Nhi bước vào một căn phòng cực kì lớn,nàng hướng tới những bậc thang cao gần chục trượng,hoa văn trên bậc thang còn muốn cầu kì phức tạp gấp ngàn lần bức họa bằng gỗ bên ngoài,bên trên chính là ghế chủ tọa bích ngọc của Phong Liêm Triệt
Hắn ngồi đó,tay mân mê Huyết tinh gắn trên bích tọa,đối với sự xuất hiện của Tạ Yến Nhi không mấy dao động,tử mâu toàn tâm toàn ý hướng vào nửa miếng Cửu Long ngọc bội trên tay(aiyo Triệt ca,ca là đang nhớ tỷ tỷ nhà ta sao???)
-Điện hạ,người...đều đã đưa về,hiện đang ở Tra phòng
-Hảo,ta đi xem sao,không nên để khách nhân đợi lâu a~(câu nói này sao sặc mùi nguy hiểm vại trời)
...
Phong Liêm Triệt từng bước chậm rãi đến Tra phòng,Tra phòng,nghe đã thấy mùi tra khảo,phải thừa nhận độ đáng sợ của căn phòng này cũng chỉ kém mỗi Hình phòng,hắn dùng nó để tra khảo những kẻ ám sát hoàng tộc,chưa lần nào thất bại,đúng ra hắn định vứt Lâm Linh vào Hình phòng nhưng nghĩ đến việc phải cho nàng ta chịu khổ dài dài nên mới phá lệ
Tách!Tách!-từng giọt máu đỏ hồng rơi xuống mặt nước tĩnh lặng trong cái chum đã mẻ gần hết miệng,dịch trong chum sánh đặc,màu xanh lè hòa cùng máu của Lâm Linh mới trở nên quỷ dị,nàng ta bị trói lên cao giữa một cái chum lớn,mạch gân tứ chi đều đã bị cắt,máu chảy ra không ngớt,nhiệt độ của dịch thể càng ngày càng cao nhưng chỉ bốc hơi mà không có dấu hiệu sôi nào
Lâm Linh kêu gào trong tuyệt vọng,chỉ biết chửi rủa kẻ đã bắt nàng ta tới đây,ở một góc tra phòng,A Thủy bị xích chặt lại,hắc y nhân bắt nàng ăn một viên đan khiến cơ thể mất hết sức lực,cố lắm chỉ có thể dãy dụa,nước mắt chực trào nhìn chủ tử của mình đau đớn mà không làm gì được,đến một câu an ủi cũng không nói nổi
Tiếng bước chân càng đến gần,mỗi bước chân như tỏa ra một tầng lại một tầng hàn khí khiến hai kẻ tàn tạ kia sởn da gà,sau lại kinh hồn một trận khi thấy hình bóng mĩ lệ trước mắt
-Ng...Nguyệt...Nguyệt Thiếu Vương...là ngài...cha ta nhờ ngài đến...cứu ta...đúng không?...mau lên...ngài mau giúp ta...-Lâm Linh khó khăn lắm mới nói được một câu,nàng ta đâu biết rằng người đứng trước mắt mình đã làm nên chuyện gì(có ngu mới không biết==)
-Lâm tiểu thư...ngươi nói nhiều quá đấy,cái lưỡi xấu xí này...chắc cũng không cần giữ nữa rồi~-thanh âm vừa nhẹ nhàng lại vừa chết chóc,lúc ấy Lâm Linh mới nhận thức được mọi chuyện,mặt nàng ta liền tối lại,hai con mắt như sắp lồi ra
-Yến Nhi...cắt lưỡi nàng ta-tử mâu vô hồn tia ánh nhìn về phía nữ tử bê bết máu,từng cử chỉ của hắn đều thật quá vô tình,quá lạnh lẽo