Sau khi tiệc tàn,người cũng về hết,Chu quốc công mới cùng hai kẻ Lý thượng thư và Lâm Vĩnh Kha bí mật ban luận,Phong Tư Linh đã sớm cử Mộ Phi đi theo,Mộ Phi cẩn thận ẩn thân đứng bên ngoài thư phòng của Lâm Vĩnh Kha nghe ngóng
-Bản quốc công vừa nhận được mật thư của Ngột Vương thông báo mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng,chỉ chờ bên ta làm thế nào cho cả nhà Nguyệt Vương đó không còn một manh giáp thôi-Chu quốc công bình thản uống trà
-Chúng ta đã lên kế hoạch suốt 3 năm trời,chỉ chờ có ngày này,Chu quốc công ngài sớm muội gì cũng sẽ ngồi lên ngai vàng Nam Phong-Lý thượng thư mở lời
-Phong gia kia làm chủ cường quốc đã lâu,cũng đến lúc nhường lại ngôi vị rồi,Lâm tướng quân,bản quốc công giao cho ngươi xử lí Nguyệt Vương,ngươi sẽ không khiến ta thất vọng đâu chứ-giọng Chu quốc công ngâm dài,cử chỉ hết mực trầm ổm,bảo sao vợ hắn lại quy củ như vậy đâu
-Thần sẽ lập tức sai Tứ Sát đi ám sát Nguyệt Vương,quốc công chỉ cần chờ đến ngày Phong gia sụp đổ,xử gọn tiểu tử Dạ Minh là ngài sẽ một bước lên làm thiên tử
Hahaha!-một trận cười sảng khoái của ba kẻ ngu ngốc,Mộ Phi hất hàm khinh bỉ,hừ,cái gì Tứ Sát,chẳng qua cũng chỉ là lũ kiến mà thôi,bất quá cũng coi thường Vương gia quá đi,người kia sớm đã vượt qua cảnh giới mà chúng có thể tưởng tượng rồi a
Hắn phải quay về báo liền cho nương nương biết,nàng sẽ thành toàn chúng sau,đến đây Mộ Phi lại thấy thương cho Dạ Minh kia,một thân Thái tử cao quý lại bị những kẻ này lừa gạt,hảo đáng thương a~
...
Phong Tư Linh ngồi trên lưng Tiểu Xà bay lượn quanh rừng U Minh,đối với sự xuất hiện của người phía sau không mấy ngạc nhiên,chỉ chú tâm thổi tiêu,tiếng tiêu của nàng thanh âm dịu nhẹ nhưng lại kích động lòng người,mĩ cảnh như vậy khiến trái tim người kia lệch đi một nhịp
Phong Tư Linh đột nhiên ngừng thổi,cảm nhận được dao động mãnh liệt bên cạnh,nửa miếng Cửu Long ngọc bội của nàng sáng rực lên,hắn...là đang nhớ nàng sao?Bỗng chốc lại trầm xuống,nàng như vậy có phải là quá tuyệt tình với hắn không?
-Lam Thiên các hạ chẳng hay có tâm tư gì?-Nguyên Khai phá vỡ không khí yên lặng,nàng cười lạnh,khẽ quay mình,lãnh mâu như nhìn thấu tâm can hắn,khiến Nguyên Khai phải đơ ra mất một hồi
-Nhị hoàng tử...ngươi vẫn là không nên tọc mạch như vậy,ta coi ngươi là bằng hữu của ta nhưng có nhiều chuyện...ngươi không biết vẫn tốt hơn
Rồi Tiểu Xà liền theo ý niệm của nàng mà bay đi,để lại Nguyên Khai si ngốc nhìn theo,chỉ trong khoảnh khắc đó,hắn nhận ra chỗ đứng của bản thân trong trái tim nàng...thật đau a!
...
Ngột quốc hoàng triều
Trong ba nước Ngột,Hạch,Thương thì Ngột quốc là quốc gia hiếu chiến nhất,quanh năm đều là tuyết phủ trắng một tầng dày đặc,tài nguyên hạn hẹp nhưng thịt thú lại có rất nhiều,linh thú mạnh không hề ít
Tộc nhân rất ít nhưng hầu hết đều có thiên phú khá cao,nguyên tố chủ yếu là Thủy,Băng và Ám,chỉ cần có một chút thiên phú triệu hồi sư thì liền được quốc gia trọng dụng,bồi dưỡng cho công cuộc lật đổ Nam Phong
Ngột quốc,Vương cung
Ngột Vương,Ngột Thạch một thân tuyết y,choàng bên ngoài áo lông thú,tỏa ra một cỗ khí tức vương giả chân chính,chỉ là tà niệm lại quá nhiều khiến hắn có chút gầy gò,da mặt xanh xao,trông như đã dính phải ám thuật vậy(đúng là vậy thiệt mờ==)
-Ngươi đã gửi thư cho họ Chu(vãi cả họ Chu)-giọnh nói khàn đặc khác hẳn với khí chất thường ngày của hắn,Ngột Vương này rốt cục đã ăn phải cái gì rồi
-Vâng thưa vương thượng,hạ thần đã giao tận tay Chu quốc công,bên đó chắc giờ cũng đang hành sự-hắc y nhân cung kính cúi lạy,hắn cũng phần nào cảm nhận được sự kì lạ từ chủ tử của mình
-Sau khi tiêu diệt Nam Phong,ngươi hãy thanh lí cả họ Chu đó,hắn sẽ không dễ dàng khuất phục ta như vậy,diệt cỏ...phải diệt tận gốc
-Vâng!
Nếu Phong Tư Linh biết được ý định của những kẻ này còn không phải nàng sẽ cười chết mất đi,hoàng thất các nước giao tranh,người người hãm hại lẫn nhau,phản bội hết kẻ này đến kẻ khác,thật éo le quá mức a,cuối cùng vẫn là vị Thái tử Dạ Minh kia chịu thiệt đâu
...
Phong Liêm Triệt vẫn giữ nguyên một cỗ hàn khí lạnh lẽo,cất giọng hỏi Tạ Yến Nhi
-Thế nào rồi?
-Báo cáo chủ thượng,đã luộc hết bàn chân nàng ta rồi
-Tốt,chặt đi rồi vứt ả ta vào Khoái Lạc cốc,từ từ tróc da,cắt từng miếng thịt của ả,sau đó ngươi biết phải làm gì rồi đấy
-Vâng!
...
Hai ngày sau,người ta thấy một vật thể...chính xác là một con người(==)bê bết máu,da bị tróc sạch,mắc bị móc ra,trên khuôn mặt còn biểu lộ cảm xúc quỷ dị,bên cạnh đó đặt một cái hộp,từng bộ phận bị cắt ra đều luộc chín rồi nhét vào đó,hung thủ còn khắc lên tấm da người hai chữ "Hình ngục"
Sau khi nhận dạng được đó chính là Tam tiểu thư Lâm gia,Lâm Linh,một trận náo loạn nổi lên,Phí di nương mấy ngày không thấy con gái đã xanh mặt,vừa nhìn thấy thi thể của nàng đã phun ra một búng máu rồi ngất xỉu,không ai biết kẻ nào đã ra tay,cũng không có một chút tin tức nào về "Hình ngục",Chu phu nhân thấy biểu muội lâm bệnh cũng sinh lòng thương tâm bèn đem chuyện báo lên triều đình,nhờ hoàng thượng phân xử,sau đó lại truyền đến tai Nguyệt Vương Phong Thiên Dực và Phong Tử Huệ,hai người liền biết ngay là cẩu tử nhà mình làm,Nguyệt Vương phủ hôm ấy...rất ồn
-Tiểu tử thối,phụ thân sinh ngươi ra đã không vừa mắt,chỉ sợ ngươi cướp mất Huệ nhi của ta,suốt 16 năm nay đây là lần đầu tiên ta hài lòng về việc làm của ngươi,cứ tiếp tục phát huy,bữa nào ta sẽ đến coi Hình ngục một chút a-Phong Liên Dực vỗ bụp bụp vào lưng Phong Liêm Triệt,hắn suýt chút nữa là ói luôn rồi
-...đa tạ...phụ thân khen ngợi...hự...
-Ta sớm đã không ưa bọn họ Lâm(khụ)ngươi có giết hết cả nhà chúng ta cũng bằng lòng(đó là chuyện dĩ nhiên)
Phong Tư Linh nhìn một màn trước mắt,mặt liền đen lại,đây là cuộc nói chuyện giữa cha với con sao,hoàn toàn không giống a!Nàng lại nhìn sang Phong Thiên Dực,giờ mới có cơ hội trông rõ hắn một chút,thật yêu nghiệt a,cái gì minh tinh nam thần ở hiện đại cũng chỉ có thể xách dép cho hắn thôi
Thấy biểu hiện "chăm chú ngắm nhìn" nghĩa phụ của nương tử,Phong Liêm Triệt lấy làm bực tức,một bình dấm chua nặc mùi liền đổ xuống,hắn nhanh tay kéo nàng rời đi,không để phụ mẫu phản ứng đã liếc xéo Phong Thiên Dực một cái,thật hết thuốc chữa!(ở đây ý nói Triệt ca đang đánh ghen với Dực thúc thúc á,ôi lạy ca,đến cha mình mà cũng...đổ giấm cho được)
-Hahaha!Phong Thiên Dực...chàng ăn ở kiểu gì mà đến con ruột cũng đổ giấm cho được,Triệt nhi hảo khả ái a...hahaha...-Phong Tử Huệ cười vào mặt hắn một tràng,đối phương liền tím tái mặt mày,chụp lấy tay nàng kéo sát vào người
Hắn ghé sát vào cổ nàng,thở ra một hơi nóng hổi,Phong Tử Huệ chưa kịp phản ứng thì thân thể đã mềm nhũn,hai má liền đỏ ửng,bất lực vỗ bồm bộp vào ngực hắn
-Nương tử,nàng làm vi phu buồn a,lúc nào cũng đứng về phía Triệt nhi,hôm nay ta phải hảo hảo trừng trị nàng một phen-thanh âm tục dục yêu mị chút nữa là rút mất hồn Phong Tử Huệ(giờ phút này không có cần tỉnh táo đâu,hai người là tu hành giả,có thể sống tới hàng trăm tuổi nên cứ thoải mái tận hưởng a)
Đoạn sau ư???Ta không muốn viết a~
...
Nikka đại lục
Giữa một vùi múi cao hiểm trở,cây cối um tùm,mây hồng dị sắc hờ hững trôi,Thanh Loan điểu một thân rực rỡ sắc màu bay thành từng đàn quanh ngọn núi cao chót vót,khung cảnh tựa như chốn thần tiên kì ảo,linh khí dồi dào,tinh khiết đến mức nghịch thiên
Xuyên qua một tầng lại một tầng cấm chế hiện ra một viện tử nhỏ,bên cạnh có một cái hồ lớn,nước hồ trong xanh,tinh khiết,tỏa ra mùi hương ngọt lịm,chính giữa hồ là cây anh đào cổ thụ nở hoa quanh năm,trắng muốt một vùng trời,linh khí ở đây còn muốn dày đặc gấp mấy lần bên ngoài,tuyệt không phải nơi người thường có thể tới đâu
Bạch sắc nam tử đứng lặng lẽ dưới cây anh đào,nhan sắc thiếu điều tả nổi,thanh cao đến mức không thể chạm tới,hắn khẽ mím môi cảm nhận dao động của ngọc bội trong suốt đeo trên cổ,một luồn sáng đem ngọc bội hóa thành màu đỏ tươi,bạch mâu u buồn nhìn xa xăm,một cỗ bi thương lại ập đến
-Đến lúc rồi,là Sarha à...hơi xa nha,lũ nhóc các ngươi có cần phải để một lão già như ta chờ hàng vạn năm như vậy không.....
-Bạch Bạch!Bạch Bạch!...
-Con đừng có Bạch Bạch suốt ngày như thế,kêu ta phụ thân coi!
-...vậy phụ thân!Con muốn cùng Tử ca thành thân
-Vậy thì nhanh lớn lên đi,lớn rồi thì ta sẽ cho hai đứa thành thân,hôn lễ lớn nhất Tam giới luôn!
-Phụ thân,người hứa đấy nhé!