Thẩm Trình Tranh mở khóa màn hình, ấn gọi lại cho ông:
“Thằng bé tên là Cố Minh Triết đúng không? Ông nhìn thấy trên mạng rồi trông cũng rất sạch sẽ sáng sủa, hơn nữa phẩm chất còn tốt. Nội trong hai ngày này cháu phải mang thằng bé về cho ông xem, rõ chưa?” Thẩm Trình Tranh chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng Thẩm Vọng Thư xa xả xa xả bên tai mình giọng diệu còn vô cùng cường thế không cho phép hắn từ chối.
Thẩm Vọng Thư nói xong cũng không để cho Thẩm Trình Tranh có cơ hội đáp lại, ngay lập tức tắt máy. để lại một mình Thẩm Trình Tranh đứng ngơ ngác giữa ban công.
Thẩm Trình Tranh thở dài một cái rồi quay lại trong phòng, nhìn thiếu niên đang nhắm mắt ngủ trên giường trong mắt tràn ngập thỏa mãn.
...----------------...
Đến khi Cố Minh Triết tỉnh dậy đã là gần trưa. Cậu hơi ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, có vẻ như Thẩm Trình Tranh đã đi làm rồi. Cố Minh Triết cũng ngồi dậy, như mọi hôm dọn dẹp nhà cửa chờ Thẩm Trình Tranh trở về.
Bây giờ cũng đã là cuối thu rồi, Cố Minh Triết mặc một chiếc áo dày hơn lúc trước đứng trong bếp bận rộn nấu bữa tối. Hoàng hôn buông xuống, ánh dương cuối ngày lên lỏi qua của sổ bếp chiếu vào khuôn mặt tinh xảo của cậu, để lại sau lưng cậu một cái bóng thật dài. Tiếng cửa bên ngoài vang lên, đi kèm sau đó là tiếng bước chân hữu lực của Thẩm Trình Tranh tiến đến gần sau lưng Cố Minh Triết. Như mọi khi, mà cũng khác mọi khi.
Cố Minh Triết quay người lại mỉm cười với Thẩm Trình Tranh: “Anh đợi một lát nhé cơm sắp xong rồi mau đi rửa tay trước đi.”
“Được”, người đàn ông ôm cậu một cái rồi mới quay người rời khỏi.
Cố Minh Triết mỉm cười nhìn theo Thẩm Trình Tranh vào phòng thay đồ rồi quay lại sắp xếp bàn ăn.
Trong bữa ăn, bỗng nhiên Thẩm Trình Tranh lên tiếng: “Ngày mai, em đi cùng anh về gặp ông nội nhé”
Cố Minh Triết bất ngờ, ngẩng đầu lên: “gặp ông.. sao?”
“Đúng vậy, sáng mai anh vẫn còn chút chuyện nên sẽ đi sau em cứ cùng tài xế đến trước”
Cố Minh Triết dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn: “ngày mai đi gặp ông!? Vậy mà anh lại để cho em một mình đi trước”
Thẩm Trình Tranh nhìn thấy bộ dáng phồng mắt trợn mũi cực kì đáng yêu của cậu thì cười mỉm, đặt bát cơm xuống, đi đến bên cạnh Cố Minh Triết rồi ngồi xuống cạnh cậu.
“Anh xin lỗi, sáng nay ông nội vội vàng nói muốn gặp em, anh cũng không từ chối được, nhưng mà ngày mai cũng chỉ có chút chuyện gấp, đợi anh xong thì anh sẽ đến với em luôn được không”, “Đừng lo lắng, ông anh hiền lắm”
Cố Minh Triết quay người đi lầm bầm một tiếng rồi hừ một cái.
Thẩm Trình Tranh nhìn thấy bộ đang này của cậu liền biết cậu đã đồng ý, cười khẽ, hôn lên mặt cậu một cái. Sau khi ăn cơm xong hắn vội vội vàng vàng mà bế Cố Minh Triết lên lầu làm những chuyện mà hai người sẽ cùng làm trên giường vào ban đêm.
Sáng sớm, Cố Minh Triết đã dậy nhớ đến việc phải đi gặp mặt ông nội Thẩm Trình Tranh vào buổi trưa liền cau mày nhìn người đàn ông vẫn đang ngủ bên gối. Cậu nhấc chân đá cho hắn một cái, người đàn ông bị đánh thức bởi bạo lực hơi rên khẽ một tiếng rồi nắm lấy chân cậu vuốt ve.
Cố Minh Triết bị vuốt ve lòng bàn chân, máu buồn trỗi dậy càng hung ác hơn đạp vào ngực hắn. Rồi vui vẻ quay người đi vào nhà tắm.
Cả sáng cậu bận rộn đi chuẩn bị quà cho Thẩm Vọng Thư, vậy mà thân là cháu Thẩm Trình Tranh lại chẳng thèm chuẩn bị gì mà để hết mọi việc lại cho cậu. Mãi cho đến khi ngồi lên xe đi được nửa đường cậu mới bắt đầu lo lắng lát nữa khi đến nhà Thẩm Trình Tranh thì phải làm sao. Cũng may hôm qua Thẩm Trình Tranh không giày vò cậu quá mức, sẽ không làm thất lễ trước mặt người lớn.
Ở một nơi khác, Thẩm Trình Tranh vừa mới làm xong nốt công việc, đang cầm áo khoác đứng lên định đi về nhà tổ thì có điện thoại gọi đến.
Thẩm Trình Tranh hơi nhíu mày, đến khi thấy tên trên điện thoại thì hơi giãn ra.
“Kiến Bạch sao vậy”
“Nhớ cậu nha, chẳng lẽ không có chuyện gì thì không thể liên lạc với cậu à”
“Cậu biết không phải là như vậy mà” giọng Thẩm Trình Tranh hơi lúng túng.
“Không đùa cậu nữa, tí nữa tôi có lịch phải phẫu thuật, A Tranh cậu có thể ở bên cạnh tôi không. Tôi sợ lắm” giọng Tô Kiến Bạch ở bên kia hơi nức nở.
Thẩm Trình Tranh do dự, hắn trưa nay phải về nhà gặp ông cùng với Cố Minh Triết.
“A Tranh tôi thật sự không muốn làm phiền cậu, nhưng mà cậu biết đấy người tôi tin tưởng nhất chỉ có cậu mà thôi”
Nghe được câu này khiến Thẩm Trình Tranh cảm giác bản thân hắn có một trách nhiệm nặng nề.
“.. Được” Thẩm Trình Tranh nặng nề lên tiếng”
“Cậu thật tốt, A Tranh” nói xong Tô Kiến Bạch tắt máy.
'Minh Minh.. em ấy chắc sẽ đi gặp ông một mình được…. Dù sao thì có vẻ như ông cũng khá thích em ấy Còn Kiến Bạch thì lại chỉ tin tưởng mỗi hắn' Thẩm Trình Tranh nhìn về phía điện thoại rồi lại nhìn về phía lịch trình vốn được khoanh tròn chữ về gặp mặt gia đình, rồi đưa ra quyết định mà nhắn một tin cho Cố Minh Triết.
Thẩm Trình Tranh: “Anh đột nhiên có việc gấp đột xuất phải làm, em chịu khó đi một mình nhé.”