"Yên tâm đi, chủ nhiệm Sở, đã niêm phong cả rồi, ai muốn đến kiểm tra thì cứ việc, tuyệt đối không có bất kỳ vấn đề nào."
Giáo viên Lão Hầu hưng phấn nói.
Nói ra cũng thật bất thường, ba bài thi đạt điểm tuyệt đối hôm nay đều từ tay ông ta chấm ra.
Đây là một loại vinh dự.
Ngày sau nhắc lại, cũng là một giai thoại.
Ông ta bất giác đã coi Lâm Bắc Thần như học trò tâm đắc của mình.
"Đúng vậy, cái tên ăn chơi trác táng này, không ngờ lại có thể gáy một tiếng ai nấy đều kinh ngạc, lập ra kỷ lục này. Đối với học viện Số 3 của chúng ta mà nói, là một vinh quang đủ để ghi vào sử sách."
"Sao trước đây ta không phát hiện ra, cái tên ngoan cố này, trên phương diện lý luận, lại có trình độ như vậy."
"Nói đến đây, mọi người chắc là còn nhớ tới Lâm Thính Thiền chứ?"
"Đương nhiên là nhớ, tỷ tỷ ruột của Lâm Bắc Thần, từng là một siêu thiên tài của Vân Mộng thành, danh chấn đế quốc, nhưng mà, ta nhớ thành tích kỷ lục cao nhất của Lâm Thính Thiền trong môn lý luận là hai môn điểm tuyệt đối, một môn 99 điểm, cũng không yêu nghiệt như Lâm Bắc Thần."
"Lâm gia đã sinh ra hai yêu nghiệt, chỉ đáng tiếc, Chiến Thiên Hầu ông ta... haizz."
Nhắc đến Chiến Thiên Hầu, phòng họp đột nhiên trở nên im lặng.
Khác với những học viên trẻ người non dạ kia, các giáo viên biết rõ vị Hầu Gia xuất thân từ Vân Mộng thành này đã đóng góp to lớn như thế nào cho đế quốc.
Lâm Cận Nam đã cố gắng xoay chuyển tình thế hết lần này đến lần khác, cứu nhân dân ra khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Là người trẻ tuổi nhất trong số mười đại danh tướng của đế quốc, cũng là người duy nhất xuất thân thường dân.
Ba chữ "Chiến Thiên Hầu" đã từng đại diện cho một huyền thoại chiến trường.
Đáng tiếc đột nhiên lại...
Thế sự khó lường mà!
Chủ nhiệm khối Sở Ngân nói: "Chuyện của Chiến Thiên Hầu không liên quan gì đến học viện. Các vị đừng bàn luận thêm nữa...Việc Lâm Bắc Thần bất ngờ vượt lên trong kỳ thi văn hôm nay là một niềm vui bất ngờ, cuộc thi võ ngày mai, chú ý đến hắn nhiều hơn chút, không biết còn có bất ngờ gì xuất hiện nữa không."
"E là rất khó."
"Đối với bài thi văn thì đột kích lâm thời còn có thể có hiệu quả. Đối với một số thiên tài đọc đến đâu nhớ đến đấy mà nói, trong khoảng thời gian ngắn, cải thiện thành tích là chuyện rất dễ dàng, nhưng mà đối với thi võ thì..."
"Đúng vậy, kỳ thi võ có hai môn, Huyền khí và kỹ năng chiến đấu, đều đòi hỏi phải tích lũy quanh năm suốt tháng, không thể nào giải quyết trong chốc lát, Lâm Bắc Thần chẳng qua chỉ là Huyền khí cấp một mà thôi."
Các giáo viên khác đang đều bàn luận và suy đoán.
……
……
Ngày hôm sau.
Không khí trong lành.
Ánh sáng tươi đẹp.
Võ đài năm hai.
Hơn một nghìn học viên, lấy lớp làm đơn vị, xếp hàng thành ma trận vuông.
Chủ nhiệm khối Sở Ngân đứng trên bục cao của khán đài, ánh mắt quét qua tất cả học viên, hơi dừng lại trên người Lâm Bắc Thần, sau đó chuyển dời, không nói nhiều, trực tiếp ra hiệu cuộc thi võ bắt đầu.
Cuộc thi võ được chia làm hai hạng mục.
Hạng mục đầu tiên là kiểm tra Huyền khí.
Hạng mục thứ hai là phân nhóm thực chiến.
So với thi văn có thể tiến hành cùng lúc trong toàn khối thì bài kiểm tra võ thuật đòi hỏi nhiều thời gian hơn, phải mất ba ngày mới có thể kết thúc.
Bài sát hạch được tiến hành sáng nay là kiểm tra cấp độ Huyền khí.
Hạng mục này tương đối đơn giản.
Học viên toàn khối giải tán, tiến hành bốc thăm, sau đó theo kết quả bốc thăm mà chia thành các nhóm nhỏ, xếp thành hàng ở các võ đài khác nhau, tiếp nhận sự kiểm tra của [Trắc Huyền Thạch].
Khi bốc thăm, Lâm Bắc Thần thẻ số 251.
Được phân vào nhóm thứ sáu.
Theo phân nhóm, Lâm Bắc Thần đến trước võ đài số 6, xếp hàng chờ kiểm tra.
Ai mà biết bài kiểm tra còn chưa bắt đầu, đã nhìn thấy lão giáo viên Đinh Tam Thạch bước tới nói: "Lâm Bắc Thần, bởi vì Ngô Tiếu Phương, học viên đứng đầu cuộc thi lần trước đã sử dụng đặc quyền, cộng với thỉnh cầu chung của các đại thiên tài khác, vì vậy phân nhóm kiểm tra của trò tạm thời có điều chỉnh, theo ta đến võ đài số 1 kiểm tra đi."
Ngay lập tức, vô số ánh mắt đổ dồn vào Lâm Bắc Thần.
Tò mò.
Đồng cảm.
Còn có một chút thương hại.
Võ đài số 1 có ý nghĩa đặc biệt trong tất cả các cuộc thi trước đây.
Đó là vị trí mà những thiên tài của khối được lãnh đạo nhà trường và nhiều giáo viên xem trọng, tiếp nhận kiểm tra.
Hôm qua, Lâm Bắc Thần đã rất vượt trội trong cuộc thi văn và phá kỷ lục 3 môn điểm tuyệt đối. Quả nhiên làm dấy lên lòng căm thù của các thiên tài khác, nếu không, dựa vào thành tích trước đó của Lâm Bắc Thần, tuyệt đối không có tư cách đến võ đài số 1 tiếp nhận kiểm tra.
Các học viên đã có thể tưởng tượng được, cảnh tượng Lâm Bắc Thần bị các đại thiên tài của khối luân phiên cọ xát trên mặt đất.
Điều đó quả thực là vô cùng thê thảm.
Lâm Bắc Thần theo sau Đinh Tam Thạch, đi về phía võ đài số 1, thấp giọng hỏi: "Đinh giáo viên, người đứng đầu cuộc thi lần trước còn có đặc quyền nữa sao?"
Đinh Tam Thạch không ngoảnh đầu lại, vừa đi vừa nói: "Chỉ là có quyền tự chủ về các phương diện hình thức như lựa chọn thứ tự thi, địa điểm thi... Đó là một trong những biểu tượng vinh quang cho vị trí đứng đầu cuộc thi, không có đặc quyền mang tính thiết thực như điểm thưởng."
Lâm Bắc Thần ồ một tiếng.
Dừng lại một lúc, Đinh Tam Thạch vừa đi vừa nói: "Tên tiểu tử thối trò, 3 môn đạt điểm tuyệt đối hôm qua đã kinh động đến các học viện lớn ở Vân Mộng thành. Cuộc thi võ hôm nay, ban chấp hành liên khảo đã cử một giám sát viên đặc biệt đến tuần tra học viện Số 3, chủ yếu là đến để quan sát trò, lát nữa giữ phép tắc một chút."
Lâm Bắc Thần lại ồ một tiếng.
Hắn hiểu rồi, Đinh giáo viên đang ám thị cho mình, không được làm càn nữa.
Làm sao có thể chứ?
Mình vì vụ cá cược, bắt buộc phải giành được hạng nhất, bị ép buộc mà thôi.
Chỉ cần người khác không khiêu khích ta, ta sẽ vui vẻ làm một con cá muối.
Đi được vài bước, Đinh Tam Thạch không kìm được lại thấp giọng hỏi: "Thế nào? Cuộc thi võ hôm nay, trò nắm chắc được mấy phần?"
Lâm Bắc Thần nói: "Cũng tàm tạm thôi."
"Lời này có ý gì?"
"Ồ, nói cách khác, tuỳ tiện giành được hạng nhất chắc cũng không có gì khó khăn cả."
"Tiểu tử thối, đừng đùa, ta đang rất nghiêm túc hỏi trò đấy."
"Ta không đùa."
"Bỏ đi, ta không hỏi nữa...tin rằng trong lòng trò lúc này cũng không dễ chịu, thi võ không giống thi văn, đột kích nhất thời không có ý nghĩa, dù sao thì nên tảng của trò kém, cố gắng nổ lực là được rồi, đạt tiêu chuẩn qua ải thì việc ở lại học viện chắc cũng không phải là vấn đề lớn.”
"Ồ ...Đinh giáo viên hình như rất quan tâm đến ta?"
"Ta là nể mặt cha trò."
"Đinh giáo viên có quan hệ rất tốt với cha ta sao?"
"Sau này trò sẽ biết thôi... tới rồi."
Trong khi nói chuyện, hai người họ đã đến dưới võ đài số 1.
Chủ nhiệm khối Sở Ngân cùng bốn giáo viên thâm niên đều đang ở trên võ đài số 1, theo cùng là một người đàn ông trung niên mặc áo choàng gấm màu xanh, đang nói cười, bàn luận về chuyện gì đó, chú ý đến động tĩnh dưới khán giả, sáu ánh mắt quét qua, đều rơi vào người Lâm Bắc Thần.
Trong đó, có một ánh mắt vô cùng sắc bén.
Chính là người đàn ông trung niên mặc áo choàng gấm màu xanh kia.
Chắc hẳn là giám sát viên đặc biệt của ban chấp hành liên khảo mà Đinh Tam Thạch đã nhắc tới.
Không biết có phải là ảo giác hay không, Lâm Bắc Thần lờ mờ cảm nhận được, vị giám sát viên đặc biệt này hình như rất có ác cảm với mình.
Thực sự không sao nói rõ được.
Trong lòng hắn thấy có gì đó sai sai.