"Đương nhiên là tính theo 80 huy hiệu ngôi sao mà Lâm Bắc Thần tìm được. Tất cả các học viên đều có thể chứng minh Lâm Bắc Thần đã tự mình tìm được 80 huy hiệu. Vòng dự tuyển lần này của chúng ta là để đánh giá năng lực của các học viên. Điều này cho thấy năng lực của Lâm Bắc Thần chính là trình độ tám mươi huy hiệu... "
Đinh Tam Thạch mắt thần không thể chờ đợi được, với dáng vẻ học viên của ông đây đỉnh vậy đấy, rất đắc ý.
Trên thực tế, Đinh Tam Thạch đã sắp nổ tung lên rồi.
Tám mươi huy hiệu ngôi sao.
Tên tiểu cặn bã này lại tạo cho mình một bất ngờ lớn như vậy.
Đương nhiên, cũng là một cú sốc.
Tên cặn bã này, không lẽ thật sự không biết tám mươi huy hiệu ngôi sao có ý nghĩa gì sao?
Không chỉ có thể phá vỡ kỷ lục vòng dự tuyển của Vân Mộng thành, mà thực sự có thể phá vỡ kỷ lục vòng dự tuyển của toàn bộ Phong Ngữ hành tỉnh.
Chuyện phá kỷ lục này chắc chắn có giá trị càng lớn hơn.
Đủ để khiến cho cái tên tiểu cặn bã này nổi tiếng khắp hành tỉnh chỉ trong một đêm. Nổi tiếng rồi, tiền còn là vấn đề sao?
Đinh Tam Thạch đồng thời cũng không quên phỉ nhổ Lâm Bắc Thần, cái tên ranh con này thật là thiển cận, vì tiền lại có thể bán đấu giá nhiều huy hiệu ngôi sao như vậy.
Ông ta vừa phấn khích điên cuồng phun nước bọt, vừa âm thầm suy nghĩ trong lòng, đã đến lúc phải dạy cho cái tên tiểu cặn bã Lâm Bắc Thần này một vài tiết học về giá trị quan, để hắn hiểu được cái gọi là sự lựa chọn.
"Làm sao có thể tính theo tám mươi chứ?"
Giáo viên dẫn đoàn của học viện Sơ Cấp Hoàng Gia, Tần Lan Y trực tiếp phản đối, cười lạnh nói: "Quy tắc của vòng dự tuyển, số lượng huy hiệu ngôi sao chủ yếu dựa vào con số đăng ký cuối cùng. Cho dù có tìm thấy hay là cướp được, chỉ có tên của học viên giao huy hiệu lên sau cùng mới chấp nhận. Thế nào, học viện Số 3 của các ngươi là muốn nổi tiếng, muốn đến điên rồi phải không? Ngay cả quy tắc của vòng dự tuyển cũng không thèm đếm xỉa đến à?"
“Này, Tần giáo viên, ta thấy ngươi chỉ là không muốn để người khác vượt mặt ái đồ Lăng Thần của mình, đúng không?” Đinh Tam Thạch bật dậy vỗ bàn ầm ầm nói: “Không lẽ hạng nhất là do học viện Sơ Cấp Hoàng Gia của các ngươi định ra à?”
He he, tiện nhân nhà ngươi đấu với ta hả?
Học viện Sơ Cấp Hoàng Gia của các ngươi bình thường độc đoán quen rồi, sớm đã chọc tức nhiều người. Thấy ta châm dầu vào lửa một trận, ngươi còn không quỳ sao?
Tiếng leng keng bàn tính như ý của Đinh Tam Thạch.
Tần Lan Y khinh thường cười, nói: "Cho nên, ý của ngươi là để Lâm Bắc Thần xếp thứ nhất, còn kết quả của tất cả các học viên khác đấu giá được huy hiệu ngôi sao đều hủy bỏ cả sao?"
Đinh Tam Thạch choáng váng.
Nữ nhân này ... thật quỷ quyệt.
Một câu nói, đã bắt cóc tất cả các giáo viên dẫn đoàn khác. Miếng thịt đã tới miệng, ai lại muốn nhổ ra chứ?
Quả nhiên, ngay sau đó tất cả mọi người đều nhanh chóng đi đến thỏa thuận thống nhất, lấy tình trạng đăng ký huy hiệu cuối cùng để xác nhận thứ hạng cuối cùng trên bảng đá.
Đinh Tam Thạch suýt chút nữa phụt ra một ngụm máu già.
Phản tác dụng rồi hả?
Vậy lúc nãy chi bằng mình đừng nói cho rồi.
“Về phần chuyện của Lâm Bắc Thần, ta sẽ báo cáo trung thực, ban chấp hành liên khảo và Sở giáo dục sẽ đưa ra phán quyết cuối cùng.” Lý Thanh Huyền đưa ra quyết định cuối cùng, lại nói: “Lần này, có tín đồ tà ma trà trộn vào trong học viên, suýt nữa còn để hắn thăng cấp. May mắn thay, có Lâm Bắc Thần và Lăng Thần, đánh bừa mà trúng, đã phá hoại kế hoạch của tín đồ tà ma, phần công lao này, không ai có thể cướp được. Về phần Lý Đào và Đào Vạn Thành ... "
Trần Kiếm Nam đứng dậy nói: "Lý đại nhân, xin yên tâm, vừa rồi đã có có quân lệnh phát ra, Vân Mộng Vệ sẽ ngay lập tức khống chế Lý gia và Đào gia, điều tra chuyện tà ma."
Lý Thanh Huyền gật đầu.
Vòng dự tuyển này cứ vậy mà kết thúc.
Mọi người ngồi ở đây đều biết rằng Lý gia và Đào gia, toi rồi.
Bất cứ ai, cho dù là thân phận hay địa vị gì, cho dù là hoàng thân quốc thích, thậm chí là bản thân hoàng đế của đế quốc, một khi có quan hệ với thiên ngoại tà ma, ngay lập tức chính là một chữ chết.
Không chỉ bản thân chết, mà còn liên luỵ đến người nhà.
Trên bia đá ở trung tâm doanh trại, từng cái tên một phát sáng lấp lánh.
Bên trong bia đá có trận pháp Huyền Văn thiên nhiên đang chuyển vận, hấp thụ Huyền khí giữa trời đất, duy trì cho những cái tên này không bị phân tán đi.
Chờ cho đến khi bắt đầu vòng dự tuyển tiếp theo thì tên của những học viên tham gia mới sẽ được thay thế.
Trong khoảng thời gian này, top 20 học viên đều sẽ được hưởng thụ vinh quang treo cao tên tuổi.
Một chiếc xe ngựa rời khỏi doanh trại.
Xe của các học viện lớn, trường tư thục và bang phái đến đón học viên của mình quay về thành.
"Đi thôi, tiểu tử ngươi, lần này vì nhỏ mà mất lớn rồi đấy."
Ngồi trên xe ngựa, quay đầu lại liếc nhìn những cái tên trong danh sách của bia đá, Đinh Tam Thạch trong lòng vẫn không cam tâm.
Lâm Bắc Thần ngồi trong xe, không nói lời nào.
Xe ngựa từ từ chạy ra khỏi doanh trại, phi nhanh về phía Vân Mộng thành.
Tật Hành Thú chạy băng băng vừa nhanh vừa ổn định, xe ngựa giống như một chiếc xe thương gia hạng sang đang lướt nhanh trên đường cao tốc, hầu như không cảm nhận được sự lắc lư.
Trong khoang xe ngựa.
Mộc Tâm Nguyệt, Ngô Tiếu Phương, Nhạc Hồng Hương và Lâm Bắc Thần bốn người ngồi yên lặng.
Ngô Tiếu Phương với vẻ mặt thấp thỏm, nép vào một góc, run lẩy bẩy, sợ rằng Lâm Bắc Thần lúc này sẽ gây rắc rối cho hắn—Hắn cũng coi như là đã nhìn ra rồi, nếu như mình thực sự bị đè lại mà đánh một trận tàn nhẫn, giáo viên dẫn đoàn Đinh Tam Thạch cũng sẽ không cứu hắn, bởi vì hắn có một dự cảm, dường như so với Lâm Bắc Thần thì Đinh Tam Thạch còn muốn đánh hắn hơn.
Ánh mắt của Mộc Tâm Nguyệt, một lúc thì nhìn Nhạc Hồng Hương, lúc lại nhìn Lâm Bắc Thần.
Nỗi hối hận và ghen tị giống như một con rắn độc nuốt chửng trái tim nàng. Nhạc Hồng Hương đã thăng cấp rồi.
Vẻn vẹn chỉ vì nàng ta đã cho Lâm Bắc Thần một số trái cây và rau dại.
Nữ nhân chỉ xứng làm đá lát đường cho nàng trên võ đài đã được thăng cấp rồi. Còn bản thân nàng lại gãy cánh mà quay về.