Hihi,xin lỗi các bạn đọc giả nha.Vì mấy bữa nay bận với lại nhức đầu quá nên mk hk có viết được.Bữa nay mk viết 2 chap luôn nha,nếu có rãnh viết tiếp,mai mk phải hc phù đạo nên hk viết đc.Bây giờ mk xin làm tiếp nhiệm vụ đây ạ *cuối chào*
Thân ái
_____________________
Địa lao
Bước vào cửa của địa lao vương phủ như bước vào một địa phủ ở trần gian.Mùi ẩm móc,mùi máu xen lẫn nhau làm không gian thêm quĩ dị.Có một lối đi,hai bên là những gian phòng của tù nhân.Nàng và hắn bước đến gian phòng nhốt lão tể tướng.
Nhìn laõ bây giờ chẳng khác nào là tên ăn mày chính hiệu,hàng thật giá thật.Đầu tóc rũ rợi,mặt mày lắm lem,quần áo xọc xệch còn in mùi máu tươi.Nhìn người chẳng ra người,quĩ chẳng ra quĩ,không ai có thể nhận ra lão tể tướng ngày nào ngạo mạng,ỷ quyền hiếp đáp người khác,làm bao người dân phải khổ cực.Đây là tác phẩm của ai?Chắc chắn là nàng rồi.
Nàng bước vào gian phòng nhốt tể tướng,lấy ghế ngồi đối diện lão
"Ngươi có biết tại sao ngươi mướn người giết thừa tướng mà không chết không?"
"..."Lão cả kinh,trong lòng tự hỏi vì sao nàng biết nhưng vẫn im lặng
"Bởi vì chủ nhân của Thiên Huyết lâu là ta.Ta là người có ân để sau mà có thù tất báo,vì vậy ngươi đừng quá ngạc nhiên,ta sẽ cho ngươi pk thế nào là sống 0 bằng chết"những câu cuối của nàng mang theo sát khí và lạnh lùng như Tu La từ địa ngục làm lão lấy làm run rẫy
"Ngươi..."lão 0 ngờ rằng bản thân ngu đến mức tự chui vào ro nên ấm ức nói không ra lời
Nàng từ từ đến bên lão,lấy trong túi một viên đan dược màu đen nhét vào miệng lão rồi bước ra khỏi địa lao.
Lão ở trông đây cố gắng nhổ ra viên thuốc nhưng không thể được vì viên thuốc vừa cho vào miệng đã bị tan đi.Lão từ cảm thấy thân thể đau như đang bị hàng ngàn con kiến cắn vào,tiếp đó lão cảm thấy toàn thân lạnh phát run như ở trong hàng băng,cuối cùng lão cảm thấy xương cốt rã rời,da thịt thối nát.Chỉ khoảng 1 khắc sau,lão chỉ còn là một bãi máu đen đặc sệch.Kết cục của một kẻ làm hại đến gia đình nàng mặc dù chưa kịp ra tay.Viên thuốc đó là loại thuốc nàng mới chế tạo ra và lão đã vinh dự được làm chuột bạch cho nàng thí nghiệm dầu tiên.Rất ư là vinh dự nha! (Tg:ta run;Thiên:muốn thử không cưng?;tg:hihi,tỷ tỷ xinh đẹp,dể thw tự mk giữ lại xài đi ạ*chạy mất dép*)
.................
Những cơn gió mùa đông thổi vào làm không khí rất lạnh.Hiên viên hoàng triều đã bước vào những ngày đông đầu tiên.Khung cảnh nơi đâu cũng trắng xóa bởi màu tuyết thật đẹp,thật diễm lệ làm sao!Khắp nơi cây cỏ dần trơ trụi bởi khí hậu giá rét của mùa đông,cũng như đây là thời kì ấp ủ những chiếc áo đẹp cho mùa xuân sang năm.
Nàng khoác chiếc áo lông chồn màu trắng cùng y phục cũng màu trắng nốt.Hôm nay,nàng được tiểu Phượng quấn tóc kiều Hồng Liên,nàng đẹp như tiên nữ không nhiễm bụi trần,vẻ đẹp ủy mị sắc sảo làm ngàn người say,ngàn người đắm
Nàng bước ra cửa và đi ra hậu viên.Nàng nhìn thấy tuyết trắng xóa trong rất đẹp mắt thì muốn chơi tuyết thử.Nàng ở đó nặng thành một người tuyết khá lớn.Xong,tay nàng cũng lạnh ngắt.
Hắn vừa đến thấy cảnh này thì bước lại sưởi ấm cho nàng,còn mắng yêu nàng nữa.Nàng cảm thấy hạnh phúc và ấm áp làm sao,dù đây đang là mùa đông.Nàng biết mình đã tìm được ý trung nhân của mình,là người đời đời nàng có thể nương tựa.
Sau đó,hắn dẫn nàng vào tiểu đình trong phủ dùng điểm tâm.Vừa ăn vừa ngắm cảnh tuyết rơi.Một khung cảnh lảng mạng và đầm ấm như một gia đình thật sự.Hai người cùng đấm chìm trong hạnh phúc cùng đối phương.Mong rằng,hạnh phúc này sẽ là mãi mãi,trăm năm đầu bạc đến chết không thôi.Đắm chìm trong tình yêu rực rở đầy sắc hồng,đầy màu hồng của hạnh phúc,của yêu thuơng,của lãng mạng,của những gì đẹp nhất trong tình yêu.
Nhưng họ đâu hay rằng,có một cơn sóng lớn mang tên số phận đang chờ họ vượt qua.