• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit Cửu Linh

Câu này có nghĩa là.... Người đồng ý sinh khỉ con với ta không?

Tô Tô khiếp đảm nhìn đối phương, một lúc lâu không nói nên lời.

Cho đến khi “bịch” một tiếng, Tô Tô và Diệp Lạc Anh cùng quay đầu lại nhìn.

Chỉ thấy tay Diệp Kinh Cức nắm ở trên cửa, nhìn chằm chằm hai người, ánh mắt lạnh lẽo nhìn sắc mặt Tô Tô, lạnh lùng nói với Diệp Lạc Anh, “Lạc Anh, đệ vừa nói gì?”

Diệp Lạc Anh che trước mặt Tô Tô giống như là đang che chở cho con, vững vàng nói: “Ca ca....”

Tay Diệp Kinh Cức nắm cửa càng mạnh hơn, hung dữ nói: “Nếu đệ còn xem ta là ca ca thì hãy tránh xa nữ nhân này ra một chút!”

“Không phải đệ đã giải thích rồi sao?” Diệp Lạc Anh vội vàng nói, “Chuyện nhà chúng ta cùng Tô tiểu thư không có liên quan, huynh hiểu lầm nàng ấy rồi!”

“Cho dù là vậy thì nàng ta cũng là nữ nhân mà ai cũng có thể làm chồng, sao có tư cách tiến vào cửa Diệp gia ta!” Diệp Kinh Cức một bước cũng không nhường. Có cái gọi là huynh trưởng như cha, hiện giờ cha mẹ đều không còn, hắn có trách nhiệm chăm sóc người đệ đệ duy nhất này.

Trong cảm nhận của hắn, Tô Tô cho dù là đức hạnh hay là tài trí, đều không xứng với Diệp Lạc Anh. Quan trọng nhất là... Thường ngày nàng ta làm chuyện xằng bậy như thế, ai biết về sau nàng ta sinh con ra có phải mang họ Diệp hay không?

Nhưng trong lòng Diệp Kinh Cức, điều đáng sợ nhất là đứa trẻ không mang họ Diệp mà là... họ Diệp nhưng không phải là của Diệp Lạc Anh, mà lại là cốt nhục của Diệp Kinh Cức hắn…

Chuyện đêm hôm đó chính là vết nhơ trong lòng hắn, là thứ hắn mãi mãi không thể tha thứ...

Tô Tô không biết được tâm tư lúc này của Diệp Kinh Cức, nàng nhíu mày, nghĩ thầm: Các người đang nghĩ xấu về ta đấy, ta cũng không muốn bước vào cửa nhà các người nhé!

Diệp Kinh Cức nói khó nghe như vậy, nàng không nhịn được, từ sau lưng Diệp Lạc Anh nhô cái đầu ra, tức giận nói: “Này, ngươi phải phân biệt cho rõ ràng. Bây giờ không phải ta muốn tiến vào cửa Diệp gia các ngươi, là các ngươi ở lỳ tại Tô gia ta không chịu đi!”

Diệp Kinh Cức giận dữ: “Ngươi nói cái gì?”

Diệp Lạc Anh đứng giữa hai người, chỉ biết cười khổ: “Hai người không thể lùi mỗi người một bước sao?”

“Bảo hắn/nàng ta lùi!” Diệp Kinh Cức và Tô Tô đồng thanh nói.

Đầu Diệp Lạc Anh đau như búa bổ, đang định khuyên can thì một thị nữ từ ngoài chạy vào, vừa chạy vừa hét to: “Đại tiểu thư, đại tiểu thư, người tới!”

“Ai, ai tới?” Tô Tô bị dọa đến đầu óc mê muội, nàng bây giờ vẫn còn ám ảnh bởi những đòn tra tấn kia của Diệp Kinh Cức. Không lẽ lại là nợ tình của nguyên chủ đến tìm ta trả nợ cũ?

Thị nữ dừng lại trước mặt Tô Tô, vừa nói vừa thở hồng hộc: “Đại tiểu thư, các người sao vẫn còn ở đây?! Mau, mau trốn đi! Lão gia đang tới kiểm tra phòng đó!”

Thượng đế của ta ơi, Phật Tổ, Thái Thượng Lão Quân và Hạo Thiên Khuyển ôi! Hai mắt Tô Tô nhảy dựng lên, liều mạng đẩy hai huynh đệ Diệp gia chạy vào trong phòng, vừa đẩy vừa giục: “Mau, mau, mau trốn đi!”

Hai huynh đệ Diệp gia liếc nhau, không cần tới phiên Tô Tô đẩy, tự chạy vào trong phòng.

Bọn họ giờ là khâm phạm và đào phạm của triều đình, thị nữ có lẽ không nhận ra họ, nhưng Tể tướng chắc chắn sẽ nhận ra ngay. Khác với cô nương ngớ ngẩn này, Tể tướng chung quy cũng là một người bình thường. Dựa theo phản ứng của người bình thường, chắc chắn sẽ trực tiếp nhốt trói bọn họ vào đại lao dụng hình…

Nhưng mà... trốn ở chỗ nào đây?

Diệp Kinh Cức vừa mới mở ra tủ quần áo ra, thị nữ liền hét lên: “Không được, không được! Cái tủ này làm bằng ngọc lưu ly, bên ngoài vẫn có thể thấy được bên trong, căn bản không thể giấu người được!”

Ánh mắt Diệp Lạc Anh nhìn xuống phía dưới gầm giường thị nữ tiếp tục kêu: “Không được, không được! Khi kiểm tra phòng, đầu tiên là phải kiểm tra dưới gầm giường, ai trốn ai chết đây!”

Huynh đệ Diệp gia bất lực nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ nôn nóng.

Mà Tô Tô càng nôn nóng hơn, nàng ôm đầu loay hoay bước tới bước lui, cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, thường ngày Tô Tô sao mà giấu được nam nhân vậy ta? Ta nhớ lúc trước có viết mà ta! Mau nhớ lại đi, mau nhớ lại đi mà!!!

A! Nhớ ra rồi!

Tô Tô hướng một mạch vào vách tường, người trong phòng còn tưởng nàng muốn đâm đầu tự sát. Cuối cùng, nàng chỉ kéo một bức tranh trên tường xuống, sau tranh là một cơ quan, sau khi ấn xuống, sau vách tường liền xuất hiện một cái mật thất.

“Mau! Mau trốn vào trong!” Tô Tô vội vàng giục hai người.

“Không hổ là Tô tiểu thư, suy nghĩ thật là sâu sắc!” Diệp Lạc Anh ca ngợi, “Không chỉ cứu chúng ta, mà còn đặc biệt chuẩn bị chỗ ẩn náu cho chúng ta nữa.”

“Hừ, đệ nghĩ nhiều quá rồi.” Diệp Kinh Cức khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nói, “E rằng mật thất này là nơi nàng ta chứa nam nhân. Trước chúng ta, chưa biết chừng còn có bao nhiêu nam nhân từng ở qua đây rồi.”

“Hai người các ngươi sao lại nhiều lời như thế, mau vào trong ngay đi!” Tô Tô đẩy hai người vào, sau đó nhanh chóng ấn nút cơ quan.

Cửa mật thất khép lại, vách tường trước mắt lại sạch sẽ trống trơn.

Tô Tô vội vàng treo bức tranh lên, gần như vừa mới treo xong, cửa phòng đã mở phanh ra, Tô Trung Chính đang đứng trước cửa. Ông khoảng chừng ba mươi bốn mươi tuổi, dáng người thẳng, khí chất thanh cao, khóe mắt tuy có vài nếp nhăn nhưng vẫn lộ vẻ tuấn lãng, phong thái đoan trang, xứng đáng là một mỹ trung niên.

Cặp mắt uy nghiêm quét một vòng trong phòng rồi dừng ở trên người Tô Tô.

Tô Tô có cảm giác mình đang bị cột vào tên lửa, nhịp tim vượt quá 800, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tan tành.

Cố gắng giả bộ ngây thơ vô tội, nàng cười ha ha: “Cha, sao hôm nay đến sớm thế!”

“Hừ, không còn sớm! Có vài người nói với ta, nửa đêm con mang hai nam nhân về phủ.” Tô Trung Chính nói xong, đột nhiên cau mày, nhìn lên nhìn xuống đánh giá Tô Tô một phen, sau đó sắc mặt lập tức đen lại,phẫn nộ nói, “Ngươi đang mặc cái gì đây?!”

Tô Tô ngây ra một lúc, cúi đầu lại mình.

Áo voan đỏ với áσ ɭóŧ xanh khiêu gợi không thể chịu đựng được, y phục thiếu vải không đủ che thân.... Được gọi là phục sức truyền thống của kỹ nữ, người nào không có tiền nhưng vẫn muốn mặc làm kỹ nữ thì đều mặc như này. Nếu ở hiện đại, đó gọi là trang phục nghề nghiệp.

Chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn nét mặt xanh như tàu lá chuối của cha già nhà mình, Tô Tô khóc không ra nước mắt: “Cha, ngài nghe con giải thích!”

“Còn giải thích cái gì!” Ngón tay Tô Trung Chính run lẩy bẩy chỉ vào nàng, “Thật là bôi nhọ gia môn! Người đâu, thực thi gia pháp!”

Nhìn hai gã thị vệ cao to lực lưỡng bước vào, Tô Tô sợ tới mức thiếu nữa là quỳ xuống.

“Cha, con thật sự vô tội mà!” Tô Tô ủy khuất nói.

“Nguỵ biện! Lẽ nào trên đời còn có ai dám ép ngươi mặc loại y phục này?!” Tô Trung Chính tức giận nói.

Phía sau vách tường, Diệp Lạc Anh quay đầu nhìn Diệp Kinh Cức.

Diệp Kinh Cức ra vẻ thờ ơ, ngẩng đầu nhìn trời.

Hai gã thị vệ bước đến áp giải Tô Tô, Tô Tô nhịn không được mà giãy giụa thật mạnh, ra veo đáng thương nhìn về phía Tô Trung Chính: “Cha, ngài không lẽ muốn đánh con?”

“Ta không muốn hỏi ngươi từ đâu lấy ra loại y phục này, cũng không muốn hỏi ngươi mặc y phục này làm cái gì.” Tô Trung Chính lạnh lùng nói, “Ngươi bây giờ mau đến từ đường quỳ cho ta. 30 roi này hôm nay ta phải đánh!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK