Edit: Cửu Linh (truyenwiki1.com by Hayashi_Nari)
Cho đến khi Tô Tô tỉnh lại, nàng phát hiện ở đầu giường có một đám người đang vây quanh mình.
Lão cha tức đến sùi cả bọt mép, mắng Diệp Kinh Cức như mắng một con chó.
Diệp Kinh Cức cúi đầu, không hề phản bác lấy một lời.
Còn nương thì ngồi cầm một cái khăn và khóc thầm.
Còn có....
“A? Sư phụ cô ấy tỉnh rồi!” Một tiểu dược đồng có ánh mắt thông minh lanh lợi đi đến, nhìn nàng một cái rồi lại ngẩng đầu nhìn sư phụ nhà mình.
Y Thánh Tiêu Bạch Khanh ngồi ở mép giường, vẫn là bộ dáng như lần đầu tiên gặp mặt: mặc bạch y, đội đấu lạp, dưới đấu lạp là một chiếc khăn che mặt trắng như tuyết. Cả người trông sạch sẽ thuần khiết như một đoá hoa sen, không nhiễm bất cứ hạt bụi nào. Hắn chậm rãi bắn ra một chữ: “Ồn.”
Dược đồng lập tức quay đầu quát đám người ở bên cạnh: “Sư phụ bảo các người đừng làm ồn, người bệnh cần yên tĩnh nghỉ ngơi.”
Tô Trung Chính lập tức bỏ mặc Diệp Kinh Cức ở đấy, chạy đến chỗ con gái yêu: “Con của ta, con tỉnh rồi à? Con cảm thấy thế nào?”
“Con vẫn ổn ạ.” Tô Tô mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn, “Chỉ là cảm thấy có chút mệt.”
Một đám người lập tức lo lắng nhìn về phía Tiêu Bạch Khanh.
“Tâm.” Câu trả lời của Tiêu Bạch Khanh vẫn ngắn gọn như cũ, “Mệt.”
Tô Tô suýt nữa thì chột dạ. Câu trả lời này thật sự rất tốt, thật sự quá tinh tế!
Tất cả không phải là do tâm ta mệt à?! Hai từ này thật sự tóm gọn tất cả những hoạt động tâm lý trước đây của ta!
“Ý của sư phụ là, trước đây tâm tư của đại tiểu thư tích tụ, thêm vào đó vì một số chuyện mà dẫn đến tâm trạng mệt mỏi, vì thế mới tổn hại đến tinh thần.” Tiểu dược đồng giải thích, “Tâm bệnh khó trị, trong khoảng thời gian này tốt nhất không nên để người quá lao lực, để người nằm ở trên giường tĩnh dưỡng vài hôm.”
“Hiểu rồi, hiểu rồi.” Tô Trung Chính nhìn Diệp Kinh Cức với ánh mắt sắc bén, “Tô Tô, con cứ nghỉ ngơi đi, chuyện đính hôn sau này hẵng bàn.”
Diệp Kinh Cức liếc nhanh ông một cái rồi quay đầu nhìn Tô Tô.
Tô Tô đang nhắm mắt nên không thể nhìn thấy hắn.
Sau đó, Tiêu Bạch Khanh lại tiếp tục bắt mạch cho nàng, bởi vì nghĩ rằng những người xung quanh quá ồn ào nên hắn bèn đuổi tất cả ra bên ngoài.
Sau khi những người không liên quan rời khỏi, hắn mới chậm rãi lấy một lá thư ở trong ngực ra đưa cho Tô Tô.
Tô Tô nghi hoặc nhìn hắn một cái rồi nhận lấy lá thư.
Trên lá thư không có ghi tên, nàng vừa mở ra liền thấy bên trong là một bức thư thật dài.
Nàng mới kịp đọc phần đầu thì bức thư đã bị Tiêu Bạch Khanh lấy đi, hắn nhẹ nhàng lắc đầu với nàng, màn che trắng như tuyết cũng rung lên hai lần.
Sau khi giao tiếp với hắn một lúc lâu, Tô Tô gần như có thể đoán được ý của hắn. Trước khi dược đồng giải thích ý nghĩa cho nàng, nàng đã mỉm cười và vươn tay ra nói: “Chỉ đọc một bức thư mà thôi, sẽ không hao tổn sức lực của ta đâu.”
Tiêu Bạch Khanh ngây người một lúc, còn dược đồng hai mắt sáng lên, dựa vào trên thành giường, như một con vật nhỏ mà nhìn nàng: “Làm sao mà cô đoán được ý của sư phụ vậy?”
“Đoán mò thôi.” Tô Tô cười, “Ta cũng không ngờ mình có thể đoán trúng ngay trong một lần, ta nghĩ còn phải đoán thêm mấy lần mới trúng đó.”
Dược đồng ừ hai tiếng, vừa gật đầu vừa nói với Tiêu Bạch Khanh: “Sư phụ, cuối cùng cũng xuất hiện một nữ nhân có thể giao tiếp bình thường được với người, người có muốn theo đuổi cô ấy hay không? Ai da....”
Tiêu Bạch Khanh thu lại bàn tay đang gõ đầu hắn, nhàn nhạt nói: “Vợ bằng hữu.”
“Trộm cưỡi?” Dược đồng thản nhiên tiếp lời, rồi sau đó liền bị Tiêu Bạch Khanh đuổi theo đánh.
Nhìn bộ dáng hai thầy trò kẻ chạy người đuổi, Tô Tô không khỏi cảm thấy buồn cười, tiếp tục cúi đầu nhìn bức thư trong tay.
Đây là bức thư do Thái phó Nam Bình viết.
Hắn nghe tin Tô Tô bị bệnh nên đã nhờ bằng hữu mình đến xem bệnh cho nàng, cũng bảo nàng không phải lo lắng, nhớ dưỡng bệnh cho tốt, còn chuyện đám hoà thượng cứ giao cho hắn xử lý.
Tô Tô khép lại bức thư rồi thở dài một tiếng, cảm thấy hốc mắt có chút ướŧ áŧ, trong lòng cũng có chút ấm áp.
Con người dù mạnh mẽ đến đâu thì khi ốm đau cũng trở nên yếu đuối, muốn được người khác quan tâm và yêu thương.
Tuy không tin Nam Bình sẽ giúp nàng và không tin rằng hắn có thể đối phó với đám hoà thượng khó chơi kia, nhưng cho dù có là xã giao quan tâm, đối với nàng lúc này cũng là một niềm an ủi ấm áp hiếm có.
Ở bên kia, Tiêu Bạch Khanh cuối cùng đã đánh đồ đệ mình xong, chậm rãi đi về. Cằm hắn vừa nhấc lên thì dược đồng liền bưng một chén trà tới và vươn tay đưa cho Tô Tô.
“Cảm ơn.” Tô Tô nhận lấy, tùy tay mở nắp ra uống. Uống xong, quay đầu lại thì thấy thấy đối phương trừng to mắt nhìn nàng, giống như nàng vừa mới làm chuyện đại nghịch bất đạo gì đó.
“Cô, tại sao cô lại uống thế?” Dược đồng trừng mắt với nàng, “Đó chính là trà bái sư đó!”
“Gì mà trà bái sư?” Tô Tô sốc.
Tiêu Bạch Khanh không nói gì, chỉ duỗi một ngón tay trắng nõn mảnh mai ra và chỉ vào bức thư trong tay nàng.
Tô Tô lập tức đọc đi đọc lại bức thư kia ba mươi lần, rồi lấy tay che ngực lại: “Không hay rồi! Ta vừa mới đau đầu, giờ lại bắt đầu đau ngực rồi!”
Tiêu Bạch Khanh bất đắc dĩ mà lắc đầu, như thể tuyệt vọng vì sự hiểu biết hạn hẹp của nàng. Ngón tay mảnh khảnh kia đút vào trong ngực, hắn lấy một tấm lệnh bài rồi đưa tới trước mặt nàng.
Tấm lệnh bài được làm bằng ngọc bích trắng, ở trên có khắc một chữ “Đạo”.
Tô Tô nhìn tấm lệnh bài trong tay hắn, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, hai mắt vẫn là mờ mịt.
“E hèm!” Thấy hai người cứ nhìn nhau, ước chừng sẽ không có kết quả, dược đồng đành phải nhảy ra ho khan hai tiếng, sau đó bỗng thu bộ dáng cà lơ cà phất trước đó lại, thay bằng vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng: “Ta đây bèn trịnh trọng thông báo cho cô biết. Vị này chính là thiên hạ đạo môn quan chủ, quản lý bảy nước và ba vạn đạo sĩ, Tiêu Bạch Khanh, Tiêu chân nhân!”
Tô Tô nghe xong không khỏi trừng to mắt. NND, sao lại có người vừa lớn lên đẹp mã vừa có thân phận bức người như thế?
Thân là tác giả cuốn sách, sao ta lại không biết anh chàng này có một thân phận bí ẩn như này?
Tô Tô thực không muốn lãng phí trí não và sức lực của mình, nhưng tình huống trước mắt này khiến nàng không thể không vặn óc suy nghĩ.... Cũng phải, là một Y Thánh nổi tiếng khắp thiên hạ, vậy thì y thuật của hắn đến từ đâu? Chắc không phải là học như Thần Nông nếm bách thảo (*) chăng? Rốt cuộc hắn cũng không giống với Thần Nông, bởi vì nếu ăn uống bậy bạ thì đã bị độc chết rồi....
Tiêu Bạch Khanh có thể có địa vị như ngày hôm nay chắc hẳn là thừa hưởng từ sư phụ mình. Bởi vì đạo sĩ ngoại trừ tu đạo thì phần lớn thời gian còn học thêm cả y thuật. Nói cho cùng, hầu hết các đạo sĩ đều có ước mơ luyện chế tiên đan để phi thăng thành tiên. Chỉ tiếc là tiên đan không ai luyện được nhưng mà lại luyện ra một đống độc đan.... Vì thế nên phải học y thuật thật giỏi, chủ yếu là để sơ cứu khi mình uống phải thuốc độc!
Nếu là như vậy thì quả thực vô cùng hợp lý. Khoé mắt Tô Tô giật giật nhìn nam nhân tuấn tú trước mắt này.
Nói cách khác, có khả năng cao là thân phận thực sự của vị này chính là thiên hạ đạo môn quan chủ, mà thân phận Y Thánh chỉ là công việc bán thời gian của người ta thôi!
Nếu ai đắc tội người này, người ta không cần phải động thủ thì đám đạo sĩ đã rải thuốc độc trước cửa nhà người kia rồi, không khéo đêm đó nhà người kia không còn thấy mặt trời vào ngày mai nữa!
Nghĩ đến đây, Tô Tô bỗng nhiên định thần lại: “Chờ đã, ngươi vừa mới nói gì với ta đấy? Trà bái sư á?”
--------------
(*) Thần Nông nếm bách thảo là câu chuyện thần thoại nổi tiếng, tương truyền Thần Nông vô cùng thông quảng đại, có lần đã lần lượt nếm thử hương vị của trăm loại cây để xác định dược tính, trong một ngày đã trúng độc bảy mươi lần.
Danh Sách Chương: