Lưu Ly ngay lập tức trở về nhà, cô dùng máy tính tra nguồn thư đã gửi, nhưng phát hiện đó chỉ là một e-mail nặc danh, không thể tìm ra bất kì thông tin nào.
Cô ngồi nhìn dòng tin nhắn rất lâu, cẩn thận suy nghĩ từng chữ từng lời.
Người này biết rất rõ về cô và tổ chức, nắm được mọi hành động của những sát thủ khác, nhưng quan trọng hắn là người của ta hay phe địch? Không có gì bảo đảm tin nhắn ấy là thực, cô cũng không thể quá cả tin vào nó nhưng một vấn đề nhạy cảm như vậy, có thể mang ra đùa được sao?
Lưu Ly cân nhắc một hồi, vẫn quyết định tin tưởng vào bức thư ấy, dù sao phòng bị cũng không bao giờ thừa.
Cô đăng nhập vào trang web đen, liên lạc với một người chuyên cho thuê nhà nghỉ bất hợp pháp:
- Hãy chuẩn bị cho tôi một căn phòng cơ bản, càng kín đáo càng tốt.
- 100 đô la một ngày.
- Giọng người đàn ông vang lên bên tai nghe.
Lưu Ly không mặc cả, ngay lập tức đồng ý:
- Thành giao, hãy liên lạc lại với tôi ngay khi có được địa điểm thích hợp.
Dứt lời, cô ngắt kết nối trước, sau đó đóng máy tính lại, đứng dậy đi sắp xếp hành lí.
Lưu Ly chọn một cái vali nhỏ và tiện dụng nhất, bên dưới để khẩu súng ngắn cô hay mang theo bên mình cùng một số vật dụng khác.
"Cốc cốc" - Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa truyền đến, Lưu Ly theo bản năng quay lại hỏi:
- Ai vậy?
- Là mẹ! - Tiếng người phụ nữ nhẹ nhàng trả lời.
Lưu Ly không ngờ Lan Bách Tinh đến tìm mình, cô vội vàng đóng nắp vali, tùy tiện bày ra giường vài bộ quần áo rồi mau chóng đi đến mở cửa:
- Mẹ, mẹ tìm con có chuyện gì thế?
Người phụ nữ cười dịu dàng nâng khay thức ăn trong tay nói:
- Mẹ có nấu một ít cháo bào ngư, muốn mang cho con nếm thử.
Nhìn bát cháo đầy ấp nóng hổi của Lan Bách Tinh, Lưu Ly có chút ngập ngừng, vẫn là không từ chối được đáp:
- Mẹ vào đi.
Lan Bách Tinh cười vui vẻ, bê theo khay thức ăn đi vào trong.
Đặt nó lên bàn, bà cầm vội chén cháo đưa đến trước mặt cô:
- Nào, ăn thử xem, lâu lắm rồi mẹ mới nấu lại, không biết có vừa khẩu vị con không.
Lưu Ly chậm rãi nhận lấy, mùi hương lan tỏa kích thích vị giác, thêm phần khiến cô không thể cưỡng lại.
Húp một ngụm nhỏ, dòng nước ấm nóng chảy dài xuống thực quản, mỗi một nơi nó đi qua đều đọng lại hương vị đậm đà, khắc sâu vào lòng người.
Lan Bách Tinh mím môi, cẩn trọng hỏi:
- Có được không?
Lưu Ly nhìn ánh mắt có phần trông chờ và phấn khích của bà, khẽ gật đầu:
- Ngon lắm, rất ngon.
Nghe vậy, Lan Bách Tinh liền thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên gương mặt càng thêm tươi tắn:
- Con thích là được rồi, mẹ nấu nhiều lắm, con muốn ăn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
Lưu Ly chớp mắt, cười một cách khiên cưỡng đáp lại.
Đã từ rất lâu rồi cô chưa ăn được món nào ngon và chân thành như vậy, dư vị này...!làm cô thấy thật hoài niệm, cũng thật tiếc nuối, đến nỗi cô không nỡ buông tay.
Lúc Lưu Ly còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì Lan Bách Tinh đã nhìn thấy chiếc vali trên giường của cô, cộng với những bộ trang phục được sắp xếp gọn gàng, bà càng hiếu kì lên tiếng:
- Con đang làm gì vậy?
Lưu Ly sực tỉnh, cô đặt chén cháo xuống bàn, sau đó đi về phía giường, khéo léo che đi bớt tầm nhìn của bà:
- À, con....!con vẫn chưa kịp nói với mẹ, con muốn đi du lịch một thời gian.
- Đi du lịch? Tại sao?- Lan Bách Tinh rất bất ngờ với câu trả lời của cô, nhưng đồng thời sự chú ý của bà đã bị di dời không ít.
Lưu Ly chỉ biết cười gượng, cố tỏ vẻ tự nhiên đáp:
- Thì không phải do vài chuyện gần đây khiến con phiền não sao? Mẹ cũng biết con vừa trải qua một "kếp nạn" khó khăn mà, con muốn ra ngoài đi du lịch cho khuây khỏa một chút.
Thoải mái rồi con sẽ quay về ngay mà.
Nghe đến đây, Lan Bách Tinh cũng đã hiểu, bà gật nhẹ đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, vừa phụ xếp quần áo vừa nói:
- Cũng đúng, thôi thì con cứ đi chơi cho biết nhiều nơi hơn cũng được.
Lúc nào thấy chán hẳn về, chỉ cần thường xuyên viết thư để mẹ biết con vẫn ổn là yên tâm rồi.
"..."
Lần này, Lưu Ly im lặng không trả lời.
Hiếm có ai đơn thuần như Lan Bách Tinh, tin tưởng tuyệt đối vào con gái của mình mà không một chút trách móc hay nghi ngờ.
Thực ra, cô cũng không muốn bỏ lại bà ấy ở Sở gia một mình, một phần là vì lời hứa với Sở Lưu Ly, cô đã thề sẽ bảo vệ mẹ của cô ấy đến khi nào không còn đủ sức lực nữa.
Nhưng hiện tại cô đang không có sự lựa chọn, cô rất hiểu Lãnh Hàn Thiên Lâm, anh ta đã ra lệnh truy nã cô vậy thì nhất định sẽ dùng mọi cách để lôi cô về, bao gồm cả việc giết người.
Ở Sở gia quá nguy hiểm, cô không muốn liên lụy thêm người vô tội nữa, vậy nên, rời đi cũng là một cách cô bảo vệ Lan Bách Tinh.
Đợi sau này có cơ hội, cô sẽ trở về chăm sóc bà ấy.
- Mẹ có thể hứa với con một chuyện không? - Lưu Ly bất ngờ lên tiếng.
Lan Bách Tinh ngước lên nhìn cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lưu Ly nắm lấy tay bà, ánh mắt thâm tình:
- Khi con không có ở đây, mẹ phải kiên cường lên, tuyệt đối không được để ai ức hiếp mình, có biết không?
Người phụ nữ nghe thấy, bất giác phì cười:
- Đến bây giờ mà con vẫn nghĩ tới chuyện đó sao.
Yên tâm đi Lưu Ly à, mẹ sẽ không để bản thân chịu thiệt nữa đâu.
Lưu Ly lắc đầu, giơ ngón tay út lên nói:
- Hứa với con đi, rằng mẹ sẽ chăm sóc mình thật tốt.
Lan Bách Tinh thở một hơi bất đắc dĩ, đành phải móc ngéo cùng cô:
- Mẹ hứa.
.....
Lưu Ly sắp xếp hành lí xong, nghĩ cần phải thông báo cho Sở Thiên Minh biết một tiếng, cô đến phòng ông nhưng không ngờ còn có người khác ở đó.
- Tử phu nhân cũng ở đây sao?
Nghe câu hỏi không mấy thân thiện của cô, bà ta vẫn tỏ vẻ thanh cao đáp:
- Phải, ta đang Thiên Minh pha trà.
Con đến tìm ba con ư?
Lưu Ly chớp mắt, lạnh nhạt thở ra một câu:
- Vậy không lẽ phải đến tìm bà?
Qua phòng Sở Thiên Minh đương nhiên là để gặp ba tôi rồi, hỏi gì kì cục?
"..."
Người phụ nữ bị chặn họng, nhất thời không thể phản bác, chỉ có thể gượng cười:
- Đúng thế nhỉ, ba con vừa qua phòng sách lấy một ít đồ, sẽ trở về ngay thôi.
Nói rồi, bà ta cúi mặt tiếp tục châm trà.
Nhìn hành động này, Lưu Ly bỗng nảy ra một ý nghĩ:
- Pha cho tôi một chén đi.
- Hả? - Tử Liên bất ngờ thốt lên.
Lưu Ly ngược lại vẫn rất bình tĩnh, cô ngồi dựa ra ghế, nhướn mày nói:
- Tôi muốn uống thử trà bà pha, không được sao?
Người phụ nữ nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, đến giọng cũng thay đổi luôn:
- Được, được chứ.
Thế là suốt cả quá trình Tử Liên pha trà, ánh mắt Lưu Ly đặt trên người bà ta không hề dứt, loại hình này như một kiểu áp bức về tinh thần, khiến bà ta run rẩy nhè nhẹ.
Lưu Ly chớp mắt, trong lòng tràn đầy sự khinh bỉ.
Một kẻ nhát gan như vậy, lấy tự tin ở đâu ra đi cướp chồng người khác? Nếu không phải do tính cách Lan Bách Tinh lương thiện, có lẽ cơ hội bò lên giường của Sở Thiên Minh bà ta cũng chưa đủ tư cách!
Khó khăn đặt ly trà xuống trước mắt cô, người phụ nữ lên tiếng:
- Con uống thử xem có hợp khẩu vị không?
"..."
Trái với suy nghĩ của Tử Liên, Lưu Ly không động đến ly trà ấy ngay, cô vẫn tiếp tục nhìn bà ta, cái nhìn như tia lazer có thể xuyên thủng mọi thứ, nhìn thấu tất cả.
Một lúc sau, cô từ từ nhướn người về phía trước, hỏi:
- Tử phu nhân, bà có thích hoa hồng không?
Câu hỏi bất ngờ khiến Tử Liên không kịp trở tay, theo bản năng trả lời:
- Hả? ....!À có, ta rất thích.
Lưu Ly nở một nụ cười bí ẩn, đáp:
- Tôi cũng thế.
"...."
Người phụ nữ chớp chớp mắt, còn chưa kịp suy nghĩ gì thì đã nghe cô nói tiếp:
- Tôi còn có một người bạn rất thích hoa hồng, lúc trước, chỉ vì cô ấy nói thích nó, tôi liền mang cây hoa hồng trồng sau vườn.
Tử Liên nuốt một ngụm nước bọt, gật đầu chậm rãi:
- Vậy sao.
Có vẻ con rất quý người bạn đó.
Lần này đến phiên Lưu Ly gật đầu, nhưng ánh mắt cô lại trở nên lạnh lẽo hơn nhiều:
- Phải, tôi thực sự rất quý người bạn đó, vậy nên...!khi nghe nói cậu ấy bị một tên côn đồ bắt nạt...!tôi liền chôn hắn ta cạnh cây hoa hồng.
"..."
Người phụ nữ sững sờ nhìn cô, khuôn mặt trở nên tái mét, bấy giờ bà ta mới phát hiện nụ cười trên môi Lưu Ly thật kì dị.
Đáng sợ quá, thật sự đáng sợ quá.
Tử Liên run rẩy nắm hai bàn tay lại với nhau, chớp chớp mắt hỏi:
- Con...!con rốt cuộc muốn nói gì?
Khóe miệng Lưu Ly nhếch lên, giọng điệu thêm ba phần lạnh lẽo:
- Có những chuyện nói thẳng ra sẽ mất đi cái hay của nó.
Nhưng Tử phu nhân, tôi muốn cho bà biết, những người mà Sở Lưu Ly tôi để tâm đến, không phải kẻ ai cũng có thể động chân động tay vào được.
Một lần thì tôi có thể bỏ qua, nhưng hai lần...!thì tôi không chắc.
- Tử Liên, tôi là đang cho bà cơ hội cuối cùng đấy, nếu muốn giữ cái mạng chó của mình, thì an phận thủ thường đi, bằng không...!không có kết quả tốt đâu!
Người đàn bà thực sự bị dọa sợ, thân thể run lên lợi hại.
Nhưng chưa hề dừng lại ở đó, Lưu Ly vươn tay cầm lấy tách trà uống một hớp, sau đó nhẹ nhàng phán một câu:
- Thật khó uống, tôi thiết nghĩ sau này bà không nên pha trà nữa đâu.
Nghe những lời chê bai châm biếm ấy, Tử Liên không đáp lại được một câu nào.
Bà ta chỉ có thể siết chặt đôi bàn tay phía dưới, ấm ức chịu đựng sự sỉ nhục này.
Đúng lúc đó, vị cứu tinh của bà ta đã xuất hiện, Sở Thiên Minh mở cửa bước vào, ngay lập tức cảm nhận bầu không khí quỷ dị, ông liếc mắt nhìn sang Lưu Ly.
Tử Liên đứng phắt dậy, lắp bắp nói:
- Ba...!ba con đã trở lại rồi, ta còn có việc, phải đi trước đây.
Dứt lời, bà ta liền hướng phía cửa rời đi.
Sở Thiên Minh thấy thần sắc bà ta không tốt, lo lắng hỏi:
- Bà không sao chứ?
Tử Liên lắc đầu ngọ nguậy, theo bản năng chối:
- Không có, tôi không sao.
Nói rồi, bà ta nhấc chân bước đi thế nhưng chưa kịp ra khỏi phòng một tiếng nói đã vang lên:
- Khoan đã!
Người phụ nữ cắn môi, từ từ quay đầu nhìn lại, liền thấy Lưu Ly chỉ vào ấm trà trên bàn:
- Mang nó ra ngoài đi, trà thực sự rất tệ.
Không tha cho bà ta đến phút cuối cùng, Tử Liên chỉ đành nhẫn nhịn quay lại mang theo khay trà ra ngoài.
Sở Thiên Minh đứng trước cửa, cau mày nhìn cô.
Lưu Ly đối mắt với ông, nghiêng đầu hỏi:
- Sao ba nhìn con như vậy?
- Dù đúng là trà tệ thật thì con có cần quá đáng thế không? Người đàn ông nghiêm nghị lên tiếng.
Lưu Ly nở một nụ cười vô hại, nhún vai đáp:
- Chỉ là một ly trà thôi mà, cũng không phải do mẹ con pha, còn không có quyền được chê dở sao?
Ba à, Lan Bách Tinh mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này, là mẹ ruột của con, ngoài bà ấy ra con chẳng nể nang ai cả.
Nhà thì phải có nóc, đừng trở chướng rồi bay mất nóc nhà!
Danh Sách Chương: