• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Mặc Khiết Thần tận mắt nhìn thấy Lưu Ly ngã xuống trước mặt mình, trong lòng như có thứ gì đó va vào nặng trịch, anh bất chấp lao về phía cô, vừa gọi lớn:
- Sở Lưu Ly!
Cố Thiên Vương vẫn ngồi một bên bất động, ánh nhìn sững sờ như không thể tin được chuyện vừa xảy ra.
Sở Lưu Ly đã cứu mạng anh, một sát thủ giết người không gớm tay như cô ấy vậy mà lại cứu anh.

Tại sao?
Mặc Khiết Thần chạy đến đỡ lấy Lưu Ly, nhìn cô gái hấp hối từng hơi thở trong lòng bàn tay mình, nội tâm anh lần đầu hoảng loạn:
- Sở Lưu Ly, tỉnh táo lên, tôi không cho phép cô xảy ra chuyện, nghe rõ không?
Lưu Ly ưỡn ngực, không tự chủ rên nhẹ một tiếng.

Vết thương làm cả khoang ngực của cô đau nhói, đau đến mức không tài nào thở được, hổn hển hỏi:
- Mặc Khiết Thần...!anh đã đi đâu?
Nhìn Lưu Ly đau đớn đến vậy, người đàn ông có chút run rẩy, ngập ngừng đáp:
- Xin lỗi, là tôi sai rồi, đáng lẽ ra tôi không nên để cô ở lại một mình.
Nói rồi, anh vòng tay ôm cô vào lòng, ánh mắt mãnh liệt bắn về phía người phụ nữ đứng cách đó không xa.

Nghiến răng, Mặc Khiết Thần hung hãn gầm lên:
- Giết hết cho ta, không được để sót một tên nào.
Đám người áo đen đằng sau nghe thấy, ngay lập tức xông về phía trước, dựa vào số lượng, họ nhanh chóng lật ngược tình thế.


Đám sát thủ đã tiêu hao không ít nhân lực, những kẻ còn lại tập hợp với nhau, cùng đưa ra chung một ý kiến:
- Black có cứu viện, chúng ta không thể tiếp tục được nữa, phải mau rút lui thôi.
Rin trừng mắt nhìn về hướng Lưu Ly, tay siết chặt như không cam tâm, nhưng nghĩ đến đại cuộc, cô ta chỉ đành ra lệnh:
- Rút!
Dứt lời, một đám người liền quay đầu chạy biến, dùng hết sức và khả năng của mình để tẩu thoát.

Phi Điểu đã chiến đấu đền gần cạn sức lực, cũng nhờ vậy mà giữ lại được cái mạng nhỏ của mình.

Loạng choạng đứng lên, cô đảo mắt tìm kiếm Lưu Ly, chợt thấy Cố Thiên Vương nằm ở phía xa, bên cạnh còn có Mặc Khiết Thần, trong tay anh đang ôm ai đó.
Một suy nghĩ không may thoáng qua, cô vội chạy đến.

Khi nhận ra người nằm trong lòng Mặc Khiết Thần, chân cô như không còn sức lực mà tự động khụy xuống, run rẩy chạm vào cô:
- Lưu Ly...
Giọng nói tràn đầy bất lực vang lên, mắt Phi Điểu dâng một tầng nước mỏng, cả khuôn mặt của cô đều là sợ hãi hoảng loạn:
- Cậu đừng dọa tôi...!Lưu Ly....
"Khục khục" - Bỗng cô gái trong lòng ho khan lên vài tiếng, đồng thời máu từ miệng cô phun ra ngoài, điều này khiến cả Mặc Khiết Thần và Phi Điểu rất hốt hoảng:
- Lưu Ly!
- Sở Lưu Ly!
Tầm mắt nhòe đi trông thấy, Lưu Ly chỉ có cảm giác đầu mình choáng váng, cô từ từ đưa tay lên nắm lấy cổ áo Mặc Khiết Thần, đau đớn nói:
- Cứu tôi...
Phi Điểu giờ phút này đã sợ đến tái xanh mặt mày, nước mắt không tự chủ tuôn rơi như mưa.

Nhìn Lưu Ly quằn quại ngay trước mặt mà không thể làm gì, cô vô cùng tự trách bản thân mình.

Đúng lúc đó, cô chợt thấy con dao ghim đằng sau lưng Lưu Ly, không nghĩ nhiều ngay lập tức rút nó ra.
Mũi dao tiếp xúc với không khí liền đen lại, máu dính trên đó cũng thẫm màu, Phi Điểu ngơ ngẩn thốt lên:
- Có độc.
Hành động của cô khiến Lưu Ly chau mày, có chút nhói đau.

Sự chịu đựng đã tới cực hạn, cô nghiêng người nhìn sang Cố Thiên Vương, trong lòng thầm nghĩ:
"Cũng tốt, may mà anh ta không sao.

Nếu như Cố Thiên Vương đúng thật là người đàn ông đêm đó cứu cô, vậy thì lần này xem như trả ơn anh ta, không còn mắc nợ gì nữa."
Nghĩ đến đây, mí mắt Lưu Ly dần cụp xuống, sau đó ngất lịm trong vòng tay của Mặc Khiết Thần.
===================================================
Chỉ vài phút sau, trong một bệnh viện lớn bỗng xuất hiện đám người vây kín, Mặc Khiết Thần bế Lưu Ly đặt xuống giường cấp cứu, giơ súng chĩa về phía những kẻ mặc áo trắng:
- Gọi tất cả bác sĩ của các người ra đây, mau lên!
Các y tá đứng xung quanh hoảng loạn gọi ngay bác sĩ tới, Mặc Khiết Thần tiếp tục chĩa họng súng đen ngòm vào một người đàn ông trung niên, lên tiếng:
- Cô ấy sống thì các người sống!

Nghe vậy, đám bác sĩ liền lao vào xem xét tình hình cho Lưu Ly, qua một thời gian quan sát họ đã nhanh chóng có kết luận:
- Cô gái này bị chấn thương ở ngực, có thể ảnh hưởng đến tim, chúng tôi cần phải chụp CT mới xác định rõ được.

Nhưng mà, cô ấy còn bị trúng độc, là độc rắn hổ mang chúa.
- Sao ông biết đó là độc rắn? - Mặc Khiết Thần nghi hoặc hỏi.
Người đàn ông kia nuốt nước bọt, vã mồ hôi đáp:
- Mạch đập nhanh, hệ thống thần kinh không có phản ứng là các đặc điểm cơ bản khi trúng độc do rắn hổ mang chúa tạo ra, cụ thể mức độ như thế nào thì cần phải làm xét nghiệm mới biết được.
Vừa dứt lời, cơ thể Lưu Ly đột nhiên co giật mạnh, đám bác sĩ còn lại nhìn số liệu trên điện tâm đồ, hoảng loạn hét lớn:
- Huyết áp đang tụt xuống, nhịp tim rất thấp, cần phải đưa vào làm phẫu thuật ngay.
Người đàn ông nghe thế, quay lại nhìn các y tá ra lệnh:
- Mau chuẩn bị máy chụp CT và xét nghiệm máu cho bệnh nhân, chuyển cô ấy đến phòng phẫu thuật nhanh lên.
Nói xong, một đám người liền xông ra di chuyển giường bệnh của Lưu Ly, nhanh chóng đẩy cô đi, Mặc Khiết Thần và Phi Điểu cũng vô thức theo sau, nhưng đến cửa phòng thì bị chặn lại, chỉ có thể đứng bên ngoài.

Phi Điểu ngồi sụp xuống đất, cố kiềm chế từng cơn nấc của mình, hai tay chấp lại cầu nguyện.
Cố Thiên Vương đứng cách đó không xa cũng rất hoang mang, trong lòng nóng như lửa đốt, anh thật sự không hi vọng người đã cứu mình sẽ có chuyện gì.

Còn Mặc Khiết Thần thì chỉ đứng ngây ra trước cửa, nhìn ánh đèn đỏ như máu hiện lên trên màn hình, tay cầm súng vô thức siết lại.

Trên mặt anh, trên người anh đều đã dính đầy máu nhưng anh không hề quan tâm, chỉ đứng yên như tượng chờ đợi.
....
Hơn hai tiếng trôi qua, cả ba người vẫn duy trì một tư thế không thay đổi, không gian tĩnh lặng bỗng có tiếng còi hú truyền đến, một tên vệ sĩ chạy cấp tốc tới báo với Mặc Khiết Thần:
- Thiếu gia, là cảnh sát!
Náo loạn một trận ầm ĩ như vậy, đả động đến cảnh sát là điều tất nhiên, nhưng hiện tại không có ai để tâm đến vấn đề này, chỉ một lòng lo lắng cho tình hình của Lưu Ly.

Cố Thiên Vương thấy vậy, tự động bước đến nói với Mặc Khiết Thần:
- Để tôi ra xử lý đám cảnh sát.
Mặc Khiết Thần xoay sang nhìn anh, không trả lời lại.

Cố Thiên Vương tỏ vẻ bình tĩnh nói tiếp:
- Mặc gia thuộc bạch đạo*, cậu tuyệt đối không thể ra mặt, đợi Sở Lưu Ly phẫu thuật xong cậu phải đưa cô ấy đi ngay.

Tôi sẽ cầm chân cảnh sát hết sức có thể, hãy tranh thủ thời gian.
Mặc Khiết Thần không phản đối, chỉ gật đầu xem như đồng ý, Cố Thiên Vương vỗ vai anh một cái sau đó quay người cùng những kẻ khác đi ra ngoài.

Cảnh sát vừa bước lên bậc thang, đám người của Cố Thiên Vương đã chặn đứng trước mặt bọn họ không cho đi vào, hai bên nhìn nhau, khí thế dâng trào ngùn ngụt.
Ở bên trong, Lưu Ly vẫn phải trải qua từng giây phút đối mặt với Tử thần, vết thương trên cơ thể cô cùng với nọc rắn dường như quá hòa hợp với nhau khiến ca phẫu thuật trở nên khó khăn hơn bao giờ hết.

Thời gian trôi qua, Mặc Khiết Thần thật sự không thể đợi thêm được nữa, vệ sĩ âm thầm đi vào báo lại cho anh, Cố Thiên Vương cũng đã cầm chân gần một tiếng đồng hồ rồi, sắp không trụ nổi.
Vào giây phút ấy, anh quyết đoán xông vào phòng phẫu thuật, chĩa súng vào bác sĩ hỏi:
- Rốt cuộc các người có cứu được cô ấy hay không?

Đám người sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn phải lên tiếng trả lời:
- Chúng tôi đã phẫu thuật gần xong rồi, nọc rắn tạm thời đã được áp chế nhưng vẫn cần tiêm huyết thanh để giải độc.
- Cần thêm bao lâu nữa mới thì cô ấy mới hồi phục? - Mặc Khiết Thần lạnh lùng hỏi tiếp.
Người đàn ông trung niên sợ đến toát mồ hôi hột, lắp bắp đáp:
- Huyết thanh kháng nọc độc phải đợi sau khi bệnh nhân phẫu thuật xong ổn định các chức năng ở lồng ngực mới có thể tiêm được, chúng tôi chỉ mới kéo dài thời gian sống cho cô ấy và làm chậm quá trình phát độc, ít nhất cũng phải thêm ba ngày.
Mặc Khiết Thần nghe xong, đảo mắt suy nghĩ vài giây thì lên tiếng:
- Không thể thêm nhiều thời gian như vậy, lấy tất cả huyết thanh kháng độc các người có đưa cho tôi.
Người đàn ông ra hiệu cho y tá, cô ta ngay lập tức chạy đi, Mặc Khiết Thần lại tiếp tục ra lệnh:
- Hoàn thành ca phẫu thuật trong vòng ba phút, hoặc là các người không bao giờ có cơ hội làm nữa.
Đám bác sĩ nghe xong hoảng hốt quay lại thực hiện, trong đầu chỉ dám đếm từng giây từng phút, sợ thừa thêm một giây thì họ sẽ mất mạng, động tác nhanh hơn trước rất nhiều, giống như gắn thêm động cơ xe tăng.
Một hồi sau y tá trở lại mang theo một chiếc va li đựng bốn ống huyết thanh, ca phẫu thuật đồng thời cũng đã hoàn thành xong.

Mặc Khiết Thần liếc mắt với Phi Điểu, cô liền cầm lấy vali, anh đặt súng xuống, sau đó cúi người dỡ tấm vải che ra, dùng hai tay bế Lưu Ly lên.
Người đàn ông kia thấy vậy ngay lập tức nói:
- Dù anh có định làm gì thì cũng phải nhớ bệnh nhân cần có máy lọc chất độc trong cơ thể từng giờ, cùng các giải pháp điều trị hỗ trợ hô hấp.

Hiện tại nếu anh di chuyển bệnh nhân là rất mạo hiểm với tính mạng của cô ấy.
Mặc Khiết Thần liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt đáp:
- Ông đã giữ lại tính mạng cho những người ở bệnh viện này rồi, bác sĩ.

Những chuyện còn lại không cần phải quản nữa đâu.
Dứt lời, anh quay người bế Lưu Ly rời đi, Phi Điểu cầm theo khẩu súng của anh ta cùng chiếc va li đồng thời ra khỏi đó.

Hai người thoát bằng lối cửa sau, lên chiếc xe đã chuẩn bị sẵn phóng đi nhanh chóng.
Tính mạng của Lưu Ly vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, thời khắc đấu tranh giữa sinh và tử của bản thân cô ấy gần như mới chỉ được nửa đoạn đường, bằng ý chí sinh tồn mạnh mẽ, ai cũng đang cố gắng hết sức mình để chạy đua cùng với tử thần.
*Bạch đạo: mang ý nghĩa sáng hơn, tốt hơn.

Thường thì hắc đạo là chỉ xã hội đen, còn bạch đạo thì ngược lại thuộc về phe chính nghĩa.

Nhưng mà trong một số trường hợp bạch đạo không hoàn toàn là chính đạo.

Ở đây bạch đạo ám chỉ thân phận trong xã hội, Mặc gia kinh doanh hợp pháp, có đóng góp cho nhà nước nên bề ngoài được tính là bạch đạo, không liên quan đến các nguồn quyền lực và một vài mặt khác.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK