Bất kể là đi công tác về nhà, hay là tiệc tùng kết thúc. Màn đêm buông xuống, anh đậu xe dưới nhà, từ thang máy bước ra, là sẽ nhìn thấy ánh đèn nhàn nhạt lọt ra từ khe cửa.
Anh đứng bên ngoài một lúc, rồi giơ tay gõ cửa.
“Chồng à!” Đào Đào giống như mấy trăm năm rồi chưa được gặp anh, khoa trương dang rộng cánh tay, nhào vào lòng anh giống như một viên đạn lạc, đôi khi trên người vẫn còn đeo tạp dề. Trên tạp dề dính đầy nước, cô cũng không màng đến.
“Quần áo bẩn cả rồi này.” Anh quở trách.
Cô ngẩng đầu lên, hùng hồn trả lời: “Bẩn thì em sẽ giặt mà.” Nói xong, lại giống như gấu Koala trèo lên vai anh, đôi môi mềm mại nhanh chóng chạm nhẹ vào khóe môi lành lạnh của anh, miệng gào lên, “Trời ạ, nồi sôi rồi, sôi rồi…” Lật đật quay đầu chạy vào bếp.
Lần nào, anh cũng lắc đầu than khẽ.
Thứ Sáu tan làm rất sớm, bước ra thang máy giống như mọi ngày, gõ cửa theo thói quen, một hồi lâu không có động tĩnh gì, Hoa Diệp cau mày, mới nhớ ra Đào Đào về nhà mẹ đẻ rồi.
Cửa mở ra, căn nhà lạnh lẽo. Anh ngây người vài giây, mới thay dép mở cửa sổ.
Cây cối giữa thu trải qua một ngày hè nóng bức, lá cây có mùi hơi khét, theo gió xộc vào mũi, rất dễ chịu. Ánh chiều tà màu vàng từ sân thượng chiếu vào, bóng hoa trên rèm cửa bị gió lay động, càng thêm vụn vỡ.
Hoa Diệp là người thích yên tĩnh, nhưng hôm nay trong nhà tĩnh lặng tới mức khiến anh cảm thấy bất an.
Hôm qua sau khi Đào Đào xuống xe, anh muốn xuống kéo cô lên xe lại, nhưng anh đã nhịn, anh không thích có một cô vợ bắt bóng bắt gió. Vợ chồng với nhau trung thành là lẽ đương nhiên, không phải ngày nào cũng phải treo trên miệng. Suy đoán, vô cớ gây chuyện, anh cảm thấy như vậy là sỉ nhục nhân cách của anh. Huống hồ vì để xóa bỏ nghi ngờ của cô, anh đã phá lệ bày tỏ tấm lòng của mình với cô.
Cô không tin anh, điều này khiến anh cảm thấy giận dữ và thất vọng.
Một mình lái xe về nhà, tưởng một lát là cô sẽ về. Nhưng thứ anh đợi lại là điện thoại của mẹ vợ, anh không tin là trùng hợp như vậy, chắc chắn là Đào Đào về nhà tố cáo, lửa giận trong lòng càng cháy dữ dội, lẽ nào là cô còn có lý?
Bực bội đi tắm, uống hai hớp nước rồi lên giường. Ngủ đến nửa đêm, dạ dày đau đến mồ hôi nhễ nhại. Tìm hai viên thuốc uống với nước trà để nguội, mới cưỡng ép mình đi ngủ.
Ngày hôm sau, tinh thần không tốt, bữa sáng cũng không ăn. Lúc khiếu nại với thẩm phán ở tòa, trước mắt nổ đom đóm, anh vịn bàn mới đứng vững. Không dám qua quýt, buổi trưa nghiêm túc đi ăn cơm, uống một chén canh nóng lớn, cái dạ dày hành hạ kia mới dễ chịu đôi chút.
Đào Giang Hải gọi điện tới, cười mím chi bảo anh tối ghé ăn cơm. Giữa anh và Đào Giang Hải trước giờ nói chuyện không được bao nhiêu, ngoài việc chào hỏi theo lễ tiết ra. Việc làm ăn của Đào Giang Hải, anh cũng chưa bao giờ hỏi đến, công việc của anh, Đào Giang Hải không hiểu cho mấy.
Bình thường, có lẽ anh sẽ đồng ý ngay. Lần này không được. Anh buộc phải khiến Đào Đào đón nhận bài học, phụ nữ cũng phải có phong độ và khoan dung, vợ của anh không thể bụng dạ hẹp hòi giống như đàn bà phố chợ được.
Anh khéo léo từ chối Đào Giang Hải, Đào Giang Hải cười hề hề hai tiếng, rồi cúp điện thoại.
Hôm nay, anh và Đào Đào không có bất cứ liên lạc nào.
Sắc trời cuối cùng đã u ám trở lại, phòng khách giống như biến thành một mặt nước lạnh lẽo, cái bàn bằng nhựa FRP xanh biếc, sofa màu vàng nhạt cũng trở nên xanh biếc.
Hoa Diệp lặng lẽ xoay người, đi vào bếp nấu cơm cho mình. Trong tủ lạnh đầy ắp đồ ăn, anh ngây người đối mặt với tủ lạnh hồi lâu, cuối cùng chỉ lấy từ ngăn lạnh ra một khay sủi cảo để lạnh. Lấp đầy bụng là được rồi.
Sủi cảo để lạnh liệu có phải đã hết hạn, nhai trong miệng cứ là lạ thế nào, miễn cưỡng ăn vài cái, anh vứt chén vào trong bồn rửa, rồi vào thư phòng.
Điện thoại đang reo, chủ tịch Nhạc Tĩnh Phân của công ty bất động sản Thái Hoa gọi đến. Đó là một người phụ nữ mạnh mẽ không khác gì đấng mày râu, trong giới bất động sản giỏi tới mức khiến đàn ông đều phải kính nể. Lúc anh kết hôn phải mua nhà, chị ta biết được, liền đặc biệt giới thiệu một căn nhà có cảnh đẹp nhất ở Thính Hải Các cho anh, chỉ lấy giá thành phẩm. Lần này Hứa Mộc Ca muốn thuê chung cư, cũng là chị ta tìm cho.
“Luật sư Hoa, ngày mai cùng nhau ăn trưa nhé?” Nhạc Tĩnh Phân đã ngoài năm mươi, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào giống như con gái mới lớn. “Tôi kín lịch hết rồi, thật sự không dành ra được vài tiếng để nói chuyện của tôi với cậu, nhưng chuyện này lại có hơi gấp, chúng ta vừa ăn vừa nói nhé! Tôi sẽ mang theo giấy tờ tài sản của tôi qua, thật là ngại quá, cậu có tiện không?”
“Tiện, chủ tịch Nhạc, để tôi mời chị ăn cơm.”
“Được thôi.” Nhạc Tĩnh Phân phóng khoáng đồng ý.
Cúp máy xong, trong nhà tĩnh lặng trở lại. Sự yên tĩnh khiến cho ngôi nhà trở nên trống rỗng. Ánh trăng từ cửa sổ rọi vào thư phòng, chiếu lên vách tường, càng thêm cô quạnh và lạnh lẽo.
Hoa Diệp không còn tâm tư đâu mà xem hồ sơ nữa, tắt đèn lên giường ngủ, là chiếc giường ở phòng dành cho khách.
Nhạc Tĩnh Phân là một người rất cẩn trọng, chuyện chị ta muốn nói với Hoa Diệp liên quan đến đời tư của chị ta, Hoa Diệp xác định địa điểm ăn cơm ở câu lạc bộ U Lan, rồi gọi điện tới đó, quản lý giữ cho anh sảnh “Lập Hạ”.
Anh đến trước giờ hẹn mười phút, vừa cầm thực đơn lên thì Nhạc Tĩnh Phân bước vào, gọi món xong, nhân viên phục vụ rót trà cho hai người, thức thời đóng cửa lại.
Nhạc Tĩnh Phân cười ngại ngùng, “Đã năm mươi tuổi rồi mà còn làm thỏa thuận trước kết hôn, khiến người khác cười muốn rụng răng rồi!”
Anh lật xem chứng minh tài sản của chị ta, có cổ phiếu, chứng khoán, sổ tiết kiệm và cả giấy tờ nhà, cười cười, “Không đâu, bây giờ những việc này đều rất bình thường.”
“Bình thường là những người đàn ông ‘mai nở lần hai’ kia, tôi… đây vẫn là người cũ, đúng là chạy theo mốt mà. Thật ra tôi không muốn đâu, nhưng mà Xa Thành kiên trì.” Nhạc Tĩnh Phân bưng tách trà lên, thở dài yếu ớt.
Hoa Diệp nhíu mày, mỉm cười nhìn chị ta. Khi đương sự dốc bầu tâm sự, luật sư chỉ cần chăm chú lắng nghe là được, không cần phát biểu bất cứ ý kiến gì.
“Có thể là sợ đi theo vết xe đổ, anh ấy lo trong lòng tôi có vướng mắc, nên mới yêu cầu như vậy. Không sợ luật sư Hoa chê cười, quan hệ của chúng tôi trước khi ly hôn giống như kẻ thù vậy, anh ta vì một người đàn bà mà không ngại trộm con dấu của tôi, cùng với trưởng phòng tài vụ, cuỗm đi mười triệu tiền vốn của công ty Thái Hoa, may mà phát hiện sớm, mới không tạo thành lỗi lầm lớn.”
“Ồ!” Hoa Diệp gật gật đầu, phát ra một từ cảm thán.
“Tôi niệm tình con gái, không báo án với cơ quan công an. Anh ta tịnh thân ra khỏi nhà, sống cùng người đàn bà đó.” Nói đến đây, trên gương mặt được chăm sóc vừa phải của Nhạc Tĩnh Phân lộ ra một tia mỉa mai, “Hai người mở một quán mì nhỏ trên đường quốc lộ, Xa Thành làm mì, người đàn bà đó phục vụ bàn, ở bên nhau chưa được một năm, hai người đã chia tay. Người đàn bà đó là bạn gái trước đây của anh ta, anh ta vẫn luôn tiếc nuối người có tình không thể thành vợ chồng. Nhưng không ngờ thật sự ở bên nhau rồi, cái gọi là tình yêu đó, không có vật chất sung túc làm nền, còn mỏng hơn cả giấy. Tình yêu đều là thứ do người giả vờ giả vịt tưởng tượng ra mà thôi, giống như gió vậy, có thể sống qua ngày sao?”
Hoa Diệp nhướng nhướng mày, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn người phụ nữ mạnh mẽ trước mắt. Sau khi chịu sự bạc tình của chồng như vậy, sao chị ta vẫn có thể chấp nhận anh ta?
Nhạc Tĩnh Phân cười, nhìn thấy sự nghi hoặc của anh, “Xa Thành trải qua vụ này, từ trong ra ngoài giống như đã thay đổi thành một người khác. Trước đây anh ta kinh doanh vài tiệm sửa xe hơi thương hiệu nước ngoài nhiều năm, kinh nghiệm rất phong phú, sau đó cửa hàng bị tôi chuyển nhượng cho người ta, bây giờ anh ta đang làm giám đốc tiêu thụ trong cửa hàng của người khác, thành tích rất cao. Vì con gái nên chúng tôi phải gặp nhau thường xuyên. Anh ta xin con gái giúp đỡ, muốn tái hôn. Tôi hết cách với con gái, nó ở nước ngoài, chỉ huy chúng tôi từ xa, nếu chúng tôi mà không tái hôn thì nó sẽ không bao giờ về nước nữa. Tôi là bị ép buộc thôi.”
“Chủ tịch Nhạc là người yếu đuối như vậy sao?” Hoa Diệp nói đùa.
Khuôn mặt trắng nõn của Nhạc Tĩnh Phân ửng đỏ, “Có thể là đến cái tuổi này của tôi, đã không còn quá tính toán với rất nhiều chuyện! ‘Con hư biết nghĩ lại quý hơn vàng’, không phải sao? Điều quan trọng nhất là, anh ta đã giúp tôi tìm lại được Trì Linh Đồng.”
Hoa Diệp biết Trì Linh Đồng, nhà thiết kế thiên tài, Thính Hải Các, Phòng hòa nhạc Thanh Đài, chung cư “Thư Hương Môn Đệ”, biệt thự sân gôn trên đỉnh núi đều là những tác phẩm của cô ấy. Nhà chồng cô ấy là hàng xóm của nhà Đào Giang Hải, ban nhạc của chú út Tiêu Tử Hoàn hàng năm đều biểu diễn ở quán bar Cầu Vồng của Kinh Nghệ.
(Thư Hương Môn Đệ: chỉ gia đình có truyền thống học hành, gia đình trí thức)
“Tiểu Trì là ngôi sao may mắn trong cuộc đời tôi, tuy bây giờ cô ấy không ở Thanh Đài, nhưng chỉ cần là dự án lớn, cô ấy đều sẽ giúp đỡ. Cho dù là vì con gái, hay là vì Tiểu Trì, tôi đều muốn cho Xa Thành một cơ hội. Đàn ông mà, tưởng rằng những thứ mình không có được đều là tốt cả, nhưng cho anh ta thật rồi thì mới phát hiện không phải như thế. Haiz, chưa đi hết đường chưa từ bỏ. Vì vậy đàn ông thật sự có suy nghĩ như thế thì cứ để mặc anh ta đi, đợi anh ta mặt mũi bầm dập rồi ắt sẽ quay về thôi. Ừ, mời vào!” Nhân viên phục vụ khẽ gõ cửa ở bên ngoài, thức ăn lần lượt được bưng lên.
Về việc nhà của Nhạc Tĩnh Phân, Hoa Diệp không tiện đưa ra bình luận, chỉ hỏi chị ta có yêu cầu gì khác không, đồng ý với chị ta thứ Ba sẽ làm xong thỏa thuận, gửi vào hộp thư cho chị ta, không còn ý kiến gì khác, thì sẽ ra văn kiện chính thức, sau đó hai người ký tên.
Lúc ăn cơm, Nhạc Tĩnh Phân nhận điện thoại không ngớt, chị ta đúng là một người bận rộn. Ăn xong ra, tài xế đã đang ở bên ngoài đợi, chị ta phải tham gia một cuộc hội nghị bất động sản.
Buổi chiều Hoa Diệp không có lịch trình gì, lái xe đi dạo thành phố hai vòng, không biết sao lại đến tiểu khu Thư Hương Môn Đệ.
Bất động sản bây giờ đều rất văn hóa rất nghệ thuật, tên gọi các tiểu khu được khởi công xây dựng ngày càng đẹp hơn. Vì ở sát trường đại học Thanh Đài nên tiểu khu này được đặt cho cái tên là “Thư Hương Môn Đệ”. Trong tiểu khu phân thành khu chung cư và khu nhà riêng. Mảnh đất này, Chính phủ đã trích một vài khoản tài trợ, giá đất thấp hơn những khu cùng loại, nhưng chỉ ưu tiên bán cho các giáo viên ở Thanh Đài. Diện tích nhà riêng đều không nhỏ, còn chung cư thì nhỏ hơn một chút, phần lớn đều là những giáo viên độc thân sống ở đó.
Căn hộ của Hứa Mộc Ca nằm ở lầu mười tám tòa nhà số mười khu A.
Hoa Diệp đã đến đây một lần, bãi đậu xe ở đâu, thang máy nằm chỗ nào, anh đều rất rõ. Yên lặng ở trong xe hút hai điếu thuốc, ngồi ngây ra một tiếng đồng hồ, trong đầu trống không. Mộc Ca hẹn giờ cơm tối, hình anh đến sớm quá thì phải. Cười tự giễu, khởi động xe, đang định lái ra thì một chiếc taxi chạy đến.
Làn xe hơi hẹp, anh lái xe sang một bên nhường đường, vô ý ngó chiếc taxi.
Người xuống xe là Hứa Mộc Ca, đang khó nhọc xách hai túi đồ lớn từ trên xe xuống, một vai cao một vai thấp, chậm rãi kéo tới cửa thang máy, đi được mấy bước lại nghỉ lấy hơi, mái tóc dài rối tung trong gió.
Hoa Diệp nhắm mắt lại, đột nhiên đẩy cửa xe nhảy xuống.
“Ơ? Diệp!” Hứa Mộc Ca cảm thấy túi đồ nhẹ bẫng, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hoa Diệp, mỉm cười.
Trong túi đồ đựng rèm cửa sổ và vài miếng vải nhỏ, rất nặng. “Sao không tìm người giúp?” Anh nhíu mày, không vui hỏi.
Hứa Mộc Ca vẫy vẫy cánh tay đau nhức, trên trán đầy mồ hôi, thở hổn hển cười, “Em đâu có yếu ớt như vậy, chuyện nhỏ thôi mà, một mình em làm được. Lúc em vừa ra nước ngoài, vất vả hơn thế này nhiều, thế này không gọi là gì cả.”
Anh sa sầm mặt, cầm hai túi đồ đi xăm xăm về hướng thang máy, trong lòng dâng lên một tia chua xót.
Hứa Mộc Ca trước đây, ăn một con tôm cũng cần anh bóc vỏ, trái cây không gọt thì sẽ không ăn, Trương Hoằng luôn cười cô là nha đầu xuất thân mạng công chúa.
Vào nhà, trong nhà được quét dọn rất sạch sẽ, Hứa Mộc Ca chỉ cho anh để túi đồ lên ghế, vội vàng lấy đồ ra, đặt ngay ngắn từng thứ một.
“Vốn tưởng chỉ cần mang hành lý vào là xong, không ngờ trong nhà phải thêm rất nhiều thứ. Rèm cửa số cũng phải treo chứ, tuy lầu cao, nhưng ở một mình vẫn sẽ sợ, đồ dùng trên giường phải mua, em đã chạy ra phố ba chuyến rồi. Còn nữa, một lát còn phải đi mua chén đũa, ly tách, nếu không đám Kinh Nghệ tối đến phải ăn bốc mất. Ngại quá, Diệp, trong nhà bây giờ đến nước cũng không có.”
Hứa Mộc Ca ôm rèm cửa sổ đi vào phòng ngủ, trước cửa sổ chồng hai cái ghế, cô hất tóc, trèo lên trên.
Anh ở phía sau nhìn mà toát mồ hôi lạnh, “Để anh.” Anh kéo cô lại.
“Diệp, không sao đâu, em có thể làm được.”
Anh lạnh mặt, kiên quyết kéo rèm cửa sổ về, “Em đi sắp xếp thứ khác đi, treo rèm cửa xong, anh đưa em đi mua chén bát.”
Hứa Mộc Ca không nhúc nhích, đứng một bên giữ ghế, khi anh treo được nửa tấm, cô nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn!”
Anh cúi mắt xuống, nhìn thấy cô quay người lại, đang lau nước mắt.